Sáng hôm sau, Tiết Vọng cố ý dậy sớm một chút. Anh rửa mặt xong, thay áo ngủ mặc một chiếc áo hoodie màu trắng, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, cầm lấy nước hoa trên bàn xịt lên người vài cái rồi mới xuống lầu.
Mao Chi thấy hôm nay anh không ngủ nướng, có chút vui mừng: "Sao hôm nay con lại dậy sớm vậy?”
Tiết Vọng ngáp một cái rồi ngồi xuống bàn ăn, anh cầm lấy một mảnh bánh mì nướng vừa nhai vừa hàm hồ trả lời: "Mẹ, có mẹ nào làm tổn thương con trai như vậy không?”
Tiết Vịnh ngồi trên sô pha đọc báo, nghiêm túc nói: "Nuốt thức ăn xuống rồi nói chuyện.”
"Ai da con biết rồi."
Mao Chi nhìn tóc anh có chút lộn xộn, bất đắc dĩ nói: "Con lớn như vậy rồi cũng không biết chải tóc cho gọn gàng.”
Bà đi qua vừa định giúp anh chải tóc, lại bị Tiết Vọng né tránh: "STOP!”
"Làm sao vậy?"
"Mẹ không biết, bây giờ đang thịnh hành kiểu tóc này."
Vẻ mặt Mao Chi phức tạp nhìn anh, quả nhiên bây giờ trào lưu của giới trẻ bà không hiểu.
Tiết Vọng ăn qua loa cho xong bữa sáng rồi xách cặp sách ra cửa, Mao Chi ở phía sau gọi: "Không ăn thêm chút nữa sao?”
"Không được mẹ, con không có thời gian."
Mao Chi nhìn đồng hồ trên tường, rõ ràng còn rất sớm.
Bugatti bình thản chạy trên đường, Tiết Vọng ngồi ở phía sau thờ ơ nhìn ngoài cửa sổ đến ngẩn người.
Khi lái đến gần tiệm ăn sáng mà Hồ Đào thường đi, Tiết Vọng ngồi dậy: "Lão Trần, dừng bên này là được.”
Anh xuống xe đi thẳng đến cửa hàng ăn sáng, vừa vặn đụng phải Hồ Đào vừa ăn sáng xong.
Tiết Vọng đi qua, đắc ý cười: "Quả nhiên là cậu ở nơi này.”
"Tôi nhớ nhà cậu không thuận đường nơi này."
"Tôi cố ý để tài xế lái xe đến đây, có cảm động không?"
"Tiết Vọng." Hồ Đào gọi anh một tiếng.
"Hả?"
"Tôi phát hiện cậu rất có tiềm chất làm cuồng theo dõi."
“......”
Tiết Vọng cùng Hồ Đào đi trên đường đến trường, anh đột nhiên vọt tới trước mặt Hồ Đào, mở hai tay ra, vẻ mặt chờ mong: "Cậu không phát hiện hôm nay tôi có thay đổi gì sao?”
"Không có.”
Tiết Vọng thất vọng lắc đầu: "Hôm nay tôi rất thơm!”
“?” Hồ Đào luôn cảm thấy anh bị bệnh.
"Cậu không có ngửi thấy sao, hôm nay tôi cố ý xịt thêm chút nước hoa của Zumaron."
"Vậy tôi thật sự rất cảm ơn cậu."
"Không cần cảm ơn.”
“......”
Khi hai người sắp đi đến cổng trường, Tiết Vọng đột nhiên nhớ tới cái gì đó, anh cố ý cúi đầu: "Tiểu Hồ Đào, tóc tôi lại rối, mau giúp tôi xử lý.”
"Nhà cậu không có lược sao?"
"Đúng vậy, nhà tôi rất nghèo, không mua nổi lược." Tiết Vọng mở to mắt nói dối.
Hồ Đào qua loa giúp anh chỉnh lại tóc, khi cô xoay người vừa định vào cổng trường, liền nhìn thấy Phương Đồng đứng cách đó không xa ý vị thâm trường nhìn bọn họ.
Hồ Đào há miệng vừa định giải thích, Phương Đồng đã đi giày cao gót đi vào cổng trường, chỉ để lại cho cô một bóng lưng.
Cô ấy quay đầu nhìn về phía Tiết Vọng, trong mắt mang theo oán khí. Đối phương cũng vô tội nhún nhún vai.
Vẻ mặt Hồ Đào như sống không còn gì luyến tiếc đi vào trong trường học, liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, trợn to hai mắt, lại cách giờ lên lớp chỉ có hai phút đồng hồ.
Chắc chắn là vừa mới cãi nhau cùng Tiết Vọng ở trên đường quá lâu nên mới chậm trễ.
Hai chân cô nhanh chóng chạy về phía tòa nhà giảng dạy, Tiết Vọng thấy cô đang yên đang lành đột nhiên chạy lên, vừa chạy ở phía sau cô vừa la hét: "Tiểu Hồ Đào, cậu chạy cái gì?” - đọc
“Bị muộn giờ rồi!”
Tiết đầu tiên còn là tiết học của Phương Đồng, nếu đến trễ chắc chắn lại bị phê bình. Hồ Đào bị cô ấy nói sắp chai mặt rồi.
Lúc lên lầu, Hồ Đào chạy sải hai cấp làm một, không ngờ chạy quá gấp lảo đảo một cái liền ngã.
Tiết Vọng vội vàng chạy tới cửa cầu thang, anh còn chưa kịp thở dốc đã thấy Hồ Đào ngồi trên mặt đất đỡ chân.
Anh đi nhanh qua: "Không sao chứ?" Sao cậu lại bị ngã?”
"Không có việc gì."
Hồ Đào vừa muốn đứng lên đã bị Tiết Vọng đè lại, anh kéo ống quần của cô lên kiểm tra vết thương, bắp chân bị bầm tím một mảng.
Tiết Vọng nhíu mày, anh đỡ Hồ Đào đứng lên, kéo cánh tay cô: “Tôi đỡ cậu, đi chậm một chút.”
Hồ Đào mím môi, muốn tránh thoát khỏi sự nâng đỡ của anh, nhưng lại bị anh nắm chặt. - app TYT tytnovel.com
"Không cần đỡ, tôi có thể tự đi."
"Cậu với cánh tay ngắn chân ngắn này, ngộ nhỡ lại ngã thì làm sao bây giờ."
Hồ Đào không nói lại được anh, nên đã để anh dìu đến cửa phòng học.
Đã vào học được mấy phút đồng hồ, ánh mắt của các bạn học trong lớp nhao nhao nhìn qua, khi thấy lại là hai người quen thuộc này, Tiết Vọng còn nắm lấy cánh tay Hồ Đào, tất cả không khỏi một trận ồn ào.
Phương Đồng nhìn hai người một cái, hiếm thấy cô ấy không tức giận: "Mau trở về vị trí.”
Cũng không biết là ai trêu chọc: "Hai người đây là thật sự ở cùng một chỗ.”
Trên mặt Hồ Đào quẫn bách, cô kéo góc áo đồng phục của Tiết Vọng ý bảo anh mau tiến vào.
Vì thế dọc theo đường đi Hồ Đào được Tiết Vọng đỡ đến chỗ ngồi trước những ánh mắt bát quái của các bạn học.
Tiết Vọng ngược lại vẻ mặt thản nhiên, bình tĩnh ngồi trên ghế ngâm nga.
Hồ Đào sâu kín liếc nhìn anh một cái.
"Làm sao vậy tiểu Hồ Đào, không cần cảm ơn tôi, dù sao bổn thiếu gia cũng khá là vui khi giúp đỡ người khác."
"Tôi cảm ơn cái đại đầu quỷ cậu." Hồ Đào trừng mắt nhìn anh một cái.
"Tiết Vọng, Hồ Đào, chuyên tâm nghe giảng." Giọng nói của Phương Đồng từ bục giảng truyền đến.
Xung quanh lại là một trận xì xào bàn tán.
Hồ Đào cúi đầu giả vờ lật sách giáo khoa, nhưng nội tâm lại vô cùng lúng túng.
Thật vất vả mới chịu đựng được đến giờ tan học, Hồ Đào vừa định nằm sấp xuống ngủ bù, Phương Đồng lại đi tới, vẻ mặt nghiêm túc: "Hai người đến phòng làm việc của tôi một chuyến.”
Hồ Đào thở dài một hơi, nhận mệnh đứng lên, còn Tiết Vọng không nhanh không chậm đi theo phía sau cô.
Khi đang đi Hồ Đào phát hiện dây giày bị lỏng, cô dừng bước vừa định ngồi xổm xuống buộc dây giày, nhưng Tiết Vọng lại bất ngờ đụng phải.
Hồ Đào đau đớn, vừa định quay đầu mắng anh, lại phát hiện tóc của mình bị kẹt vào ghim huy hiệu trường của anh.
"Làm sao vậy?" Tiết Vọng thấy cô nửa ngày không nhúc nhích, nghi ngờ hỏi.
"Tóc tôi bị kẹt vào ghim huy hiệu trường của cậu rồi."
"Hả? Đừng nhúc nhích tôi giúp cậu gỡ nó xuống.”
Tiết Vọng cúi đầu luống cuống tay chân kéo tóc, nhưng anh càng kéo lại càng vòng vào trong huy hiệu trường.
"Này cậu nhẹ một chút được không."
"Tiểu Hồ Đào, hình như tôi càng gỡ lại càng rối phải làm sao bây giờ."
Mặt Hồ Đào như tro tàn, sao hôm nay cô làm chuyện gì cũng không thuận vậy?
Nhưng cảnh tượng này trong mắt người ngoài lại giống như Hồ Đào tựa vào ngực Tiết Vọng, mà hai người cãi nhau thoạt nhìn trông giống như một cặp đôi đang liếc mắt đưa tình.
Trên hành lang có rất nhiều học sinh đi qua, thỉnh thoảng có ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn qua.
Phương Đồng ở phòng làm việc chờ nửa ngày không thấy bóng dáng hai người bọn họ, liền đi ra ngoài tìm, kết quả lại nhìn thấy hình ảnh này.
Cuối cùng Tiết Vọng cũng gỡ được tóc ra, Hồ Đào nuốt nước miếng thấp thỏm đi tới trước mặt Phương Đồng.
“Cô giáo, không phải như cô nghĩ..."
"Được rồi, bọn em không cần nhiều lời. Vốn dĩ cô cho rằng những tin đồn trong lớp đều là tin đồn, kết quả không nghĩ tới hai người là thật, em nghe tôi nói, với tuổi này của các em, yêu sớm không tốt..."
"Cô giáo! Chúng em không có yêu sớm, thực sự.” Hồ Đào cắt ngang giọng nói của cô ấy.
Cô kéo Tiết Vọng bên cạnh, ý bảo anh mau giải thích rõ ràng.
Tiết Vọng nghẹn cười phụ họa nói: "Ừ, thật đấy.”
Phương Đồng lại vẻ mặt không tin, cô ấy bắt gặp hai người mấy lần, đã hoàn toàn bỏ qua hiểu lầm rồi.
Hai người nghe một buổi học giáo dục tư tưởng rồi mới được thả ra, cả thể xác lẫn tinh thần của Hồ Đào đều mệt mỏi, cô nằm sấp trên bàn.
"Tiết Vọng, đều là cậu hại."
Tiết Vọng cười nói: "Sao lại thành lỗi của tôi, cậu không nghe Phương Đồng vừa mới nói, yêu sớm cả hai đều có trách nhiệm.”
"Ai muốn yêu sớm với cậu." Hồ Đào khẽ nói một tiếng.
App TYT & Vườn Nhà Cam
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT