Lý do tại sao Chu Đồng nghi ngờ Viên Thiệu Châu rất đơn giản.

Con đường từ trường học đến khách sạn, đèn đường không sáng không tối, cách trường học khá gần.

Lúc này chính là thời điểm giờ tự học buổi tối kết thúc, trước cổng trường học đông người, lại thường có xe chạy qua từ con đường bên cạnh. Đối với một đám côn đồ không say rượu mà nói, lúc này chặn người ở gần trường học không phải là lựa chọn sáng suốt.

Bởi vì lúc nào cũng có thể có người báo cảnh sát.

Nhưng nếu bọn họ chặn người ở đây, chắc chắn là đã có mục tiêu rõ ràng. Hơn nữa còn là cố ý để cho những học sinh khác nhìn thấy.

Là trả thù, cũng là giết gà dọa khỉ.

Chu Đồng mới chuyển đến đây, người duy nhất cậu đắc tội chỉ có Viên Thiệu Châu.

Bọn côn đồ chỉ sững sờ trong giây lát, người đàn ông cầm đầu đột nhiên cười nói: “Ồ, xem ra mày khá là tự giác đấy, nếu biết bản thân trêu chọc phải người không nên đụng vào rồi thì mày định đi cùng bọn tao hay muốn ăn đòn tại chỗ?”

“Muốn gãy chỗ nào? Chân? Hay là tay?”

“Nếu mày chịu chơi với bọn tao một lúc, nói không chừng bọn tao có thể bỏ qua cho mày đấy.”

Một đám người vừa nói xong, họ đã hoàn toàn bao vây Chu Đồng.

Chu Đồng giơ tay, gửi tín hiệu cho chú Lưu bằng cái đồng hồ thông minh của mình.

Cậu ngẩng đầu lên, nói: “Tôi không định đi với các anh.”

Sắc mặt của tên cầm đầu hơi thay đổi.

Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ làm chuyện này.

Đối phó với một học sinh cấp ba mà thôi, bình thường lúc bọn họ chặn người lại thì mấy đứa học sinh kia đã sợ trắng cả mặt rồi, có đứa bỏ chạy, có đứa xin tha.

Nhưng không có ai bình tĩnh như thằng nhóc trước mặt hắn cả.

Nghe Viên Thiệu Châu nói mục tiêu lần này của họ là một con ma ốm.

Cho nên hôm nay bọn họ còn không thèm lấy cớ gây chuyện luôn.

Tên côn đồ quan sát Chu Đồng một lượt.

Khuôn mặt ốm yếu, thân hình gầy gò tự như bị gió thổi qua là gục.

Hắn cười chế nhạo, hả hê nhìn Chu Đồng: “Mày cũng chớ có rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.”

Chu Đồng bình tĩnh nói: “Trước khi động thủ, tôi nhắc nhở mấy người trước. Thứ nhất, tôi rất yếu ớt, ngã một cái cũng có thể gãy xương.”

“…”

Ý gì đây? Tỏ ra yếu thế à?

Lập tức có người ‘xùy’ một tiếng: “Bạn học, bây giờ xin tha cũng hơi bị muộn đấy.”

Chu Đồng phớt lờ anh ta, cậu nói tiếp: “Các anh động thủ với tôi, là cố ý gây tổn thương, các anh sẽ bị giam giữ, nếu như tôi bị thương thì các anh sẽ phải ngồi tù có thời hạn từ sáu tháng đến ba năm, nếu tình hình nghiêm trọng, thời hạn từ ba năm trở lên. Nghĩ cho kỹ rồi hẵng ra tay.”

Đám côn đồ: “…”

Đó giờ chỉ nghe nói lăn ra ăn vạ chứ chưa từng nghe có đứng ăn vạ bao giờ.

Còn phổ cập pháp cmn luật, bọn họ làm cái này, ra vào đồn công an như chuyện thường ở huyện, giờ lại có một nhóc con học sinh đi phổ cập pháp luật cho bọn họ?

Đằng sau, Thiệu Minh đi xe đạp tình cờ nghe thấy những lời ‘tận tình khuyên bảo’ của Chu Đồng.

Vị tiểu thiếu gia này… Còn định lấy lý phục người?

Hắn đột nhiên cảm thấy một trận phức tạp.

Nếu người này lớn lên ở loại địa phương nhỏ như chỗ bọn họ… Không biết có thể an toàn lớn lên không nhỉ?

Cuối cùng một tên côn đồ mất hết kiên nhẫn: “Đại ca, nó nói nhảm cái gì với anh thế?”

Gã cầm đầu đột nhiên cười toe toét: “Phổ biến pháp luật? Để bố mày cho mày biết cái gì gọi là pháp luật!”

Căn bản hắn không coi con ma ốm này ra gì.

Hắn vung tay đấm thẳng về phía đầu Chu Đồng, dường như hắn định trực tiếp ấn đầu đối phương lên tường.

Thiệu Minh lập tức quăng xe đạp, lao về phía đám côn đồ.

Chẳng qua không đợi hắn ra tay, chỉ nghe ‘a’ một tiếng, sau tiếng kêu tê tâm liệt phế này, gã côn đồ động thủ đột nhiên thu tay che mắt lại, liên tục lui về phía sau mấy bước.

“Đại ca!”

“Lão đại!”

Đám côn đồ kinh hãi hét lên.

Cùng lúc đó, Chu Đồng lùi lại phía sau, lui đến bên bức tường, một tay cầm bình xịt chống yêu râu xanh, tay khác nhanh chóng lấy điện thoại di động ra bấm điện thoại: “Này, 110 sao? Vị trí cách cổng trường trung học số một Cống Thủy 200 mét về phía đông, tôi bị chặn đường, người dẫn đầu mặc áo may ô trắng và quần đen rách, còn những người khác thì nhuộm tóc sặc sỡ, nếu hôm nay tôi nhập viện, xin vui lòng bắt chúng lại và đưa về quy án!”- đọc truyện tốt hơn trên app TYT

Côn đồ: “…”

Thiệu Minh: “…”

Tổng cộng có bảy tên côn đồ, hai người trong số đó đang giúp đỡ lão đại đứng lên, bốn người còn lại khiếp sợ lại cảnh giác nhìn Chu Đồng.

Thuốc xịt chống yêu râu xanh gây khiếp sợ, chứng kiến thảm trạng của lão đại của bọn họ bây giờ, không ai dám lên thử.

Tên cầm đầu dùng mặt hứng thuốc xịt, giờ mắt nước mắt nước mũi chảy tùm lum, đường hô hấp bỏng rát, đau đớn đến nỗi hắn gào thét lên: “Chúng mày đứng đực ra đấy làm con m* gì? Còn không đánh nó cho ông…”.

Hắn còn chưa nói xong, một cái chân đạp thẳng sau lưng hắn.

Lại là một tiếng hét thảm vang lên, tên côn đồ cầm đầu bị dính một đòn nặng nề phía sau lưng, cả người lao về phía trước, quỳ bài bái lễ dưới chân Chu Đồng.

“…”

Mọi người có mặt ở hiện trường đều trợn mắt há mồm.

Đặc biệt là hai người có trách nhiệm hỗ trợ lão đại.

Lão đại ngã cắm đầu xuống đất cực kỳ chật vật, gắng sức bò dậy: “Thằng chó nào…”

“Yo, mấy vị vẫn khỏe chứ.”

Hắn còn chưa kịp nói xong thì đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Sau khi Thiệu Minh nói xong, đám côn đồ mới rồi còn rất phách lối liền im như thóc.

Bao gồm cả quần rách trên đất.

Sau khi cọ xát trên mặt đất, cái quần rách càng nghiêm trọng hơn.

Chu Đồng nhanh chóng phân tích tình hình theo bối cảnh hiện tại.

Người quen.

Từng có va chạm.

Đám côn đồ không đánh lại.

Mấy tên côn đồ trố mắt nhìn nhau.

Thiệu Minh cười nói: “Còn không đỡ lão đại của các anh đi bệnh viện hả? Ở đây hành lễ nữa à.”

“…”

Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của Chu Đồng, đám côn đồ dắt díu nhau chạy mất dạng.

Tên côn đồ cầm đầu được nâng đỡ vẫn còn vừa chạy vừa mắng.- đọc truyện tốt hơn trên app TYT

Thiệu Minh nhìn đám côn đồ bỏ chạy, lại nhìn người đang dựa vào tường, đi về phía cậu.

Trong tay Chu Đồng vẫn cầm bình xịt.

Thiệu Minh nhìn xuống thứ trong tay cậu, cười nói: “Gì đây? Muốn xịt tôi à?”

Chu Đồng ngơ ngác cúi đầu, lập tức thu tay lại: “Không có.”

Thiệu Minh phức tạp nhìn cậu.

Chu Đồng bị hắn nhìn chằm chằm, không biết vì sao lại cảm thấy bối rối, chớp chớp mắt nói: “Sao ... sao vậy?”

Thiệu Minh nói: “Có phải lần nào cũng có người muốn đánh cậu thì cậu đều đứng yên cho người ta đánh?”

Chu Đồng: “…”

Căn bản là trước giờ không có ai dám đánh cậu cả.

“Tôi không đánh lại họ.” Cậu thì thầm.

Cứu viện không thể đến nhanh như vậy, đánh thì không đánh lại, cậu có thể làm gì sc đây?

Thiệu Minh cũng sắp bị cậu chọc cười rồi: “Đánh không lại thì không biết chạy à? Không phải cổng trường ở bên kia sao?”


TYT & Calantha team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play