Quét dọn một cái bàn học đối với Chúc Đồng thật sự chẳng là vấn đề gì.

Trước đây khi còn ở nhà, cậu không muốn quá nhiều người giúp việc đi vào trong phòng của mình, thế nên thi thoảng vẫn sẽ tự mình quét dọn.

Tuy rằng có những việc người khác chỉ cần khoảng nửa tiếng là xong, giao vào trong tay cậu lại tốn gấp mấy lần.

Nhưng mà cũng chẳng liên quan lắm, dù sao cậu cũng rất nhàn.

Tất cả đều chuẩn bị sắp xếp xong xuôi.

Cậu dưới cái nhìn chăm chú của tất cả học sinh trong lớp mà thong thả ung dung mang găng tay dùng một lần, lại cầm theo chai cồn, một miếng bông vải, sau đó bắt đầu lau chùi băng ghế.

Học sinh trong lớp bởi vì động tác của cậu mà cả đám trừng mắt tập thể, nhìn qua như chó ngốc.

“Học sinh mới chuyển trường này… để ý vậy sao?”

“Cậu ta còn mang rất đủ đồ cơ.”

“Nhìn bộ dáng này, vô cùng chuyên nghiệp luôn.”

“Lau chùi rất có quy luật nữa, cái chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế này chẳng dễ chịu gì.”

Học sinh chung quanh nhỏ giọng bào tàn.

Mà Chúc Đồng chỉ chuyên chú với chuyện trong tay, đối với những người khác cậu cứ áp dụng chính sách mắt điếc tai ngơ.

Lúc Thiệu Minh đi vào từ cửa sau lớp học, Chúc Đồng đã lau xong ghế, đang ngồi trên ghế mà lau chùi mặt bàn.

Cậu lau vô cùng cẩn thận, ngay cả góc và cạnh bàn cùng với khe hở trong của hộc bàn cũng chẳng buông tha.

Trong phòng thoang thoảng mùi cồn sát khuẩn.

“Tôi nói này, người anh em này thật trâu bò.” La Sách đứng cạnh Thiệu Minh nói chuyện: ‘Cái bàn kia bị cậu ta lau chùi đến mức sắp có thể soi gương được luôn, anh Minh à, người đồng đạo của cậu kia kìa.”

Thiệu Minh: “…”

Thiệu Minh rũ tay cầm điện thoại di động, màn hình điện thoại di động đã tắt, mà nó bóng loáng hệt như một tấm gương thật sự, có thể soi mặt người ta luôn.

Hắn không khỏi hứng thú mà nhướng nhướng mày.

Mà cậu thiếu niên vẫn còn đam mê lau chùi kia, giờ đang rũ mắt nhìn mặt bàn chằm chằm, mặt mày của cậu rất tinh xảo, lông mi mảnh dài, sườn mặt góc cạnh như Nữ Oa, sắc mặt tái nhợt, lộ ra vẻ bệnh tật.

Đúng là mỹ nhân bệnh tật.

Thiệu Minh bất giác cong cong môi.

“Chúc mừng ký chủ đã thu hoạch được độ hảo cảm của Bạch Nguyệt Quang +5%”

Chúc Đồng: “!”

Lời nhắc nhở của hệ thống vang lên trong não cậu, đi kèm theo là một bài nhạc nền vui mừng.

Vẻ mặt Chúc Đồng ngơ ngác.

Sao tự dưng lại có độ hảo cảm vậy nè?

Cậu mờ mịt ngẩng đầu dậy nhìn xung quanh, rất nhanh đã nhìn thấy mục tiêu ở cửa sau phòng học.

Là anh ta.

Là ngôi sao lóe sáng giữa đám người kia.

Là Bạch Nguyệt Quang vạn người si mê điên cuồng cậu mong mà chẳng hề có được kia!

Khó trách Chúc Đồng vừa liếc mắt nhìn đã nhận ra Thiệu Minh, thật sự thì mặt của hắn đặt trong đám người quá mức nổi bật rồi.

Hệ thống cũng từng phổ cập qua cho cậu, vai chính là Bạch Nguyệt Quang vạn người mê thụ, là một người phi thường chú trọng hình tượng.

Ở giữa một đám học sinh trung học ăn mặc bình thường kiểu tóc tùy ý, cả người một thân áo sơ mi thuần đen từ Hàn Quốc, cổ áo hơi hơi mở rộng lộ ra vẻ cấm dục lại dụ dỗ mười phần, thêm mái tóc cố ý chải chuốt như Thiệu Minh, thật sự khó mà không nhận ra.

Tục ngữ nói không sai, người đẹp vì lụa, một thân quần áo này của hắn đủ khiến người ta phải lóe mắt nhìn, huống chi hắn còn có một gương mặt so với quần áo càng có khí chất xuất chúng hơn.

Người khác đến trường học là để học tập, mà hắn đến trường học hình như là để xuất đạo vị trí Center.

Chúc Đồng chỉ nhìn thoáng qua người kia một chút rồi lại đem tất cả lực chú ý dời về mặt bàn.

Phản ứng của cậu quá bình tĩnh, hệ thống không khỏi khó hiểu mà hỏi cậu: “Cậu không đến chào anh ta một tiếng à?”

Chúc Đồng nói: “Bây giờ đến chào hỏi thì trông giả tạo cố tình quá.”

“Vậy khi nào chào hỏi mới không giả tạo?”

“Chờ lau khô bàn rồi lại nói.”

Hệ thống 666: “…”

Cái ký chủ này của nó, trời đất bao la, làm vệ sinh là lớn nhất.

Ngay cả cái mạng nhỏ cũng chẳng quan trọng bằng làm vệ sinh!

666: “Cậu không cảm thấy tò mò là độ hảo cảm từ đâu chui ra à?”

Động tác phu cồn lên trên mặt bàn của Chúc Đồng dừng một chút, cậu nghĩ nghĩ rồi nghiêm túc nói: “Hẳn là giữa những người đẹp trai đều có chút tán thưởng nhau đi.”

666: “…”

Hệ thống vô cùng bất đắc dĩ.

Bởi vì Chúc Đồng nói đúng thật.

Tên Thiệu Minh này là một kẻ nhan khống!

Thiệu Minh nhan khống vốn đang đứng ở cửa, nhìn bạn cùng bàn mới của hắn lâu chùi cái bàn đến chẳng dính một hạt bụi nào mới chịu dừng lại, hắn thấy thế dứt khoát trực tiếp dựa người lên trên khung cửa.- đọc truyện tốt hơn trên app TYT

Ánh mắt của hắn trên dưới đánh giá Chúc Đồng một cái, thần sắc ý vị không rõ.

La Sách thấy hắn định cư chỗ cửa, nghi hoặc hỏi: “Anh Minh à, không đi vào sao?”

Thiệu Minh nói: “Chỗ này nhìn khá tốt.”

La Sách: “…”

Ở một nơi xa xa nhìn bạn cùng bàn mới là cái loại đam mê gì đây?

Là cái thứ gọi là tuyệt thế bạch liên hoa à?

Chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể chạm vào?

La Sách không hiểu, cậu ta lười đứng gác trước cửa, đang định đi vào trong phòng học. Vừa đi vào trong phòng, đã thấy mỹ nhân bệnh đang vùi đầu lau chùi kia đột ngột đứng lên.

Chúc Đồng đứng nhìn cái người nãy giờ vẫn đang nhìn chằm chằm mình lau dọn cái bàn, cậu ngẩng đầu nhìn qua phòng học, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô gái đang đứng trước bàn học, sau đó cậu đi qua phía đó.

Cậu vốn đang là tiêu điểm của mọi người, đột ngột hành động như vậy, ánh mắt của mọi người đều di chuyển theo cậu.

Mà nữ sinh đang nhìn cậu thấy cậu đi đến, càng lúc càng gần mình, trong lòng cô nhóc không tự chủ mà nhảy loạn.- đọc truyện tốt hơn trên app TYT

Sau đó Chúc Đồng cuối cùng cũng đứng yên ở đó, lễ phép mở miệng hỏi: “Xin lỗi, có thể hỏi một chút không, giấy dán bàn này của cậu mua ở đâu?”

“…”

Mạch não của nữ sinh được hỏi bị ngưng lại trong chốc lát, sau đó cô nhóc nhìn theo tầm mắt của cậu, rồi nhìn về bàn học của mình.

Vì để đảm bảo bàn học sạch sẽ, rất nhiều học sinh đều sẽ dùng giấy dán bàn bao bàn học lại.

Thì ra là học sinh mới chuyển trường này để ý giấy dán bàn của cô?

Nữ sinh đó khẽ sửng sốt, lập tức nói: “Ở… ở trong tiệm văn phòng phẩm đầu tiên bên phải cổng trường.”

Chúc Đồng gật gật đầu: “Cảm ơn.”

Nói lời cảm ơn xong thì cậu trực tiếp xoay người, từ trong học đi ra ngoài cửa.

Mãi cho đến khi bóng người biến mất ở cửa phòng học, nữ sinh vừa mới nói chuyện với cậu mới hoảng hồn la lên một tiếng, sau đó ôm lấy bạn cùng bàn của mình: “Cậu ấy đẹp trai quá đi a a a!!!”

Bàn cùng bàn bị cô kích thích màng tai: “…”

Nhưng mà còn chưa đợi bạn cùng bàn của cô đáp lại, cửa phòng học đang khép hờ đột nhiên bị người ta đá văng, một thằng nhóc tóc vuốt ngược nhìn đô con như Harry Kane hô to: “Học sinh mới chuyển trường đâu?”

Một cú đá này của hắn ta gây động tĩnh quá lớn, mấy học sinh đứng gần cửa đều bị dọa không nhẹ, theo bản năng nói: “Mới… Mới đi ra ngoài rồi.”

Nam sinh tóc vuốt ngược kia nhìn cậu ta một cái, hừ một tiếng, xoay người đi.

Trong phòng học lập tức phát ra một trận oán giận.

“Mẹ nó thằng Viên Thiệu Châu này có bệnh à?”

“Dọa bà chết khiếp rồi!”

“Nó tìm học sinh chuyển trường làm gì?”

“Mẹ nó học sinh mới chuyển trường sẽ không có việc gì chứ?”

“Thật sự là núi không có hổ, khỉ xưng vương mà.” Ở cửa sau phòng học, La Sạch cũng châm biếm theo: “Xem ra lần trước cậu đánh nhẹ tay rồi đó, thằng Viên Thiệu Châu này kiêu ngạo đến chẳng quan tâm ai… Giờ chúng ta làm sao bây giờ?”

Thiệu Minh đạm nhiên nói: “Cái gì là cái gì?”

“Cứu vớt bạn cùng bàn mới của cậu nha!”

“…”

Thiệu Minh quay đầu nhìn lướt qua vị trí vòng bảo hộ ngoài cổng trường, sau đó thu hồi tầm mắt nói: “Không cần đâu, cứ để bọn họ lăn lộn đi.”

Bệnh mỹ nhân kia tuy rằng nhìn điệu thấp, nhưng toàn thân trên dưới đều là hàng hiệu.

Viên Thiệu Châu muốn gây phiền phức cho học sinh mới chuyển trường, còn chưa biết là ai hại ai.

La Sách: “…”

“Cậu thật lãnh khốc.”

Đổi xử với “người cùng đạo” vô tình như vậy!

Thiệu Minh mỉm cười nhìn về phía cậu ta.

Sống lưng La Sách căng cứng, duỗi tay về phía trước: “Xin mời, xin mời.”

Vì thế Thiệu Minh hệt như không có chuyện gì xảy ra mà đi vào trong phòng học.

Ngoài cổng trường, Chúc Đồng vừa mới đi ra ngoài cổng trường, đã nghênh diện với một mùi hỗn tạp pha lẫn mùi dầu ăn thức ăn vặt khiến dạ dày cậu cuộn lên.

Cậu gian nan mà vòng qua mấy chiếc xe đẩy bán bánh mì, mì lạnh, khoai tây chiên các thứ, sau đó ở trong tiệm mà bạn học chỉ mua hai tờ giấy dán bàn, sau đó lại nhận được điện thoại hỏi thăm của ông ngoại.

“Thủ tục làm xong chưa con?”

Chúc Đồng nghe điện thoại: “Đều làm xong rồi ạ.”

Ông ngoại cậu nói: “Có mang thuốc không.”

Chúc Đồng: “Mang rồi.”

Thật ra mang theo cũng chẳng có tác dụng gì.

Bản thân cụ mang theo vầng sáng vai ác, căn bản chẳng thể giải quyết vấn đề, uống thuốc cũng chẳng có tác dụng gì.

Nhưng vì để ông ngoại an tâm, cậu cùng mang theo bao lớn bao nhỏ.

Đầu bên kia, ông ngoại trầm mặc trong chốc lát, vấn đề nên hỏi thì lại không hỏi, ông nói: “Ở trên trường nếu có chuyện gì thì cứ tìm hiệu trưởng trường con.”

Chúc Đồng nói: “Vâng ạ.”

“Muốn đi chỗ nào thì gọi điện cho chú Lưu của con, bảo ông ấy đưa con đi.”

“Vâng ạ.”

“Gặp chuyện gì phiền phức thì tìm dì học con, nó giải quyết giúp con.”

“Vâng ạ.”

“…”

Cuộc trò chuyện lần thứ hai lâm vào trầm mặc.

Chúc Đồng dừng một chút, sau đó dừng bước chân: “Ông ngoại, Tiểu Tân khỏe không ạ?”

Cậu không chút lý do mà cường ngạnh đem người đưa đến nhà ông ngoại, sau đó em gái chẳng thèm gọi cho cậu cuộc điện thoại nào.

Chắc là giận dỗi rồi.

Lúc cậu đang nghĩ ngợi thì nghe thấy giọng của một cô gái truyền đế: “Anh trai xấu, trong vòng ba ngày không được nói chuyện với em!”

“Tút tút tút…”

Chúc Đồng: ‘…”

Điện thoại bị cúp rồi.

Cậu chẳng nói cái gì mà lén Tiểu Tân chuyển trường, em ấy hẳn là sinh khí rồi.

Thứ khiến Chúc Đồng ngạc nhiên là thái độ của ông ngoại đối với cậu.

Ông ngoại là một người khôn khéo, khẳng định nhìn ra được cậu chuyển trường đến một cái huyện nhỏ hẻo lánh thế này, chắc chắn không phải là “đi ra ngoài nhìn một chút”.

Nhưng từ đầu đến cuối ông chẳng hỏi câu nào.

Còn tri kỷ mà sắp xếp hết thảy cho cậu.

…Chờ mọi chuyện kết thúc, cậu sẽ giải thích mọi chuyện cho ông ngoại nghe.

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, trên Wechat của cậu còn rất nhìn tin nhắn chưa đọc.

Đầu tiên là của cha cậu.

...Bận rộn xong nhớ gọi điện thoại cho cha.

Chúc Đồng nhìn chằm chằm cái khung tin nhắn hội thoại kia trong chốc lát, trực tiếp rời khỏi giao diện nói chuyện phiếm.

Bình tĩnh mà xem xét, Chúc Thọ Sơn đối xử với anh em hai người cũng không tệ.

Cho bọn họ một cuộc sống sinh hoạt giàu có, miệng quan tâm thăm hỏi cũng không ít, vì muốn chăm sóc bọn họ thật tốt mới cưới vợ mới là Tần Mạn Văn.

Nhưng cậu cũng chẳng cho rằng ông ta bận công việc đến mức ngay cả cậu chuyển trường cũng chẳng chịu lộ mặt ra, cậu nghĩ cha con hai người hẳn là cũng chẳng có gì để nói.

Cho nên cậu chỉ nhìn một chút, lại tiếp tục lướt tin nhắn.

Ảnh đế Hoàng tiên sinh đã từng nói, người sau khi nổi danh, bạn bè xung quanh đều là kẻ tốt.

Đạo lý tương tự, với tư cách là một trong hai người thừa kế trực tiếp duy nhất của ông nội, sau khi nghe tin cậu chuyển trường, chắc chắn sẽ có không ít kẻ đổ xô quan tâm cậu.

Cậu nhanh chóng xẹt qua một đống tin nhắn đến từ “bạn bè thân thích” mà cậu chẳng nhớ mặt, sau đó Chúc Đồng mở một cái ghi chú đầy quen thuộc ra.

[Công tử Trình gia thích Phạm Nhị]: Nghe nói em vừa ra khỏi phòng ICU đã bỏ nhà đi chơi?

[Công tử Trình gia thích Phạm Nhị]: Thật là tàn nhẫn mà!

[Công tử Trình gia thích Phạm Nhị]: Chơi đủ kích thích!

Chúc Đồng:…

Mẹ nó ai bỏ nhà trốn đi chơi.

Quỷ tài nhà nào chơi kích thích.

Cậu đang muốn trả lời thì trước mắt bị một chướng ngại vật to lớn cản trở.

“Học sinh mới chuyển trường đến đúng không?”

Có người đứng trước mặt câu mở miệng nói chuyện.

Chúc Đồng nghe tiếng thì ngẩng đầu dậy, nhìn thấy một nam sinh tóc vuốt ngược.

Lúc ánh mắt cậu nhìn thấy hắn ta, hệ thống lập tức cung cấp thông tin cá nhân của nhân vật cho cậu biết.

Sự thật chứng minh, không nên vừa đi trên đường vừa nhìn điện thoại, nếu không dễ trượt ngã không nói, có khả năng sẽ gặp phải kẻ ngốc.

Viên Thiệu Châu, một trong những người theo đuổi vạn nhân mê trong nguyên văn.

Người tới chẳng có ý tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play