Thế giới tràn đầy ác ý cuối cùng đã xuống tay với người yếu đuối, đáng thương, vô tội là nàng đây.
Phủ Vị Nam vương, chỉ trong chớp mắt đã từ trên cao ngã xuống bùn lầy.
Mỏ chu sa bị cướp đi, nguồn kinh tế bị cắt đứt, lực lượng quân sự ngày càng suy yếu vì chinh chiến quanh năm suốt tháng.
Trong lúc Vị Nam đang hỗn loạn, Vị Nam vương lại ốm đau nằm trên giường không dậy nổi. Con trai duy nhất của Vị Nam vương là Lưu Kham bị bắt, sống chết không rõ. Cả ngày Vị Nam vương phi lấy nước mắt rửa mặt, ấm sắc thuốc Tô Bạch Nguyệt thì vừa bị nam chính ép buộc vừa trên bờ vực đói chết.
Cả Vị Nam vương phủ đều tang tóc, không có người quản giáo ngay cả nha hoàn cũng đang ở bên ngoài huyên thuyên, khua môi múa mép.
"Ai, nghe nói gì chưa? Hoàng Đế ban xuống chiếu chỉ, Thái Tử sắp cưới Dương Thạch Quận Chúa - nữ nhi của Hưng Nguyên vương làm Thái Tử phi.
"Là vị Dương Thạch Quận Chúa có vô số nam sủng ấy à?"
"Chính là nàng. Nghe nói bây giờ Hưng Nguyên vương đã trở thành người có quyền lực nhất trong các nước chư hầu. Hoàng Đế không dám đắc tội liền bắt Thái Tử lấy Dương Thạch Quận Chúa thanh danh hỗn loạn làm Thái Tử phi.” Tỳ nữ không dám nói thẳng Hoàng Đế bán con cầu vinh, chỉ dám nhỏ tiếng ghét bỏ.
"Tính tình Dương Thạch Quận Chúa như vậy mà trở thành Thái Tử phi. Vậy Thái Tử cung chẳng phải sẽ trở thành quán Nam Phong sao?" Tỳ nữ che miệng cười trộm, nói xong lại nhìn vào nhà chính rồi nhỏ giọng thầm thì: "Ta thấy vẫn là Quận Chúa nhà chúng ta tốt. Nếu vương phủ không xảy ra chuyện lớn như vậy, Quận Chúa đã sớm trở thành Thái Tử phi, làm gì đến lượt Dương Thạch Quận Chúa kia.”
“Đúng rồi, có ai nói không đúng đâu. Nhưng nói cho cùng, vẫn là Quận Chúa nhà chúng ta không có mệnh làm Thái Tử phi...”
“Tiểu tiện nhân, các ngươi đang nói lung tung gì đó!” Tĩnh Văn đột nhiên xuất hiện, mạnh mẽ răn dạy.
Bọn nha hoàn cúi đầu ngậm miệng, chạy tán loạn.
Tĩnh Văn mím môi thở dài, sau đó cẩn thận đẩy cửa nhà chính ra, chỉ thấy Tô Bạch Nguyệt cuộn mình trên giường, sắc mặt trắng như tuyết.
Cơ thể vốn mảnh mai yếu đuối sau khi phủ Vị Nam vương gặp nạn lại ngày càng xanh xao yếu ớt. Tĩnh Văn nhìn mà đau lòng.
Thật ra, Tô Bạch Nguyệt không hề tiều tụy như vậy, nàng chỉ quá đói bụng thôi. Và bởi vì nàng biết rõ cốt truyện nên nàng biết Vị Nam vương và Vị Nam vương phi sẽ sống lâu trăm tuổi. Ca ca ngốc của nàng sẽ trở thành cánh tay phải đắc lực của nam chính.
Trong cả cái phủ Vị Nam vương này trừ nàng ốm đau mất sớm, mọi người đều sống rất tốt.
Mặc dù cốt truyện bây giờ hơi lệch hướng nhưng Tô Bạch Nguyệt tin mọi thứ sẽ sớm trở lại đúng quỹ đạo.
Tuy bây giờ đã vào xuân sắp sang mùa hè nhưng cơ thể Tô Bạch Nguyệt không chịu lạnh được, mỗi ngày phải dùng rất nhiều than không khói quý giá.
Nàng nằm trên giường, trong phòng có một chậu than không khói nhỏ đang cháy. Khoác lên mình áo lông chồn, trên tay cầm một tách trà ấm, tỏa ra hương thơm tinh tế. Trên cái bàn nhỏ phía trước là một giấy hôn thư với nét chữ cứng cáp có lực, rồng bay phượng múa.
Tô Bạch Nguyệt đắn đo suy nghĩ ba ngày, cảm thấy nếu Linh Vận Quận Chúa rơi vào hoàn cảnh giống nàng, nàng ta sẽ làm sao đây?
Tất nhiên là đồng ý với Lục Ngạn.
Mặc dù Linh Vận Quận Chúa không thích gần gũi với người khác, cũng rất xa cách với Lưu Kham và cha mẹ ruột cũng rất xa cách nhưng lại là một người con hiếu thảo.
Mấy ngày nay Vị Nam vương đau bệnh, Tô Bạch Nguyệt làm nữ nhi cũng thường xuyên hầu hạ thuốc thang. Vị Nam vương phi sợ nàng mệt nên khuyên nàng trở về.
Phủ Vị Nam vương bây giờ không thể so với trước kia, việc chi tiền giảm xuống nhanh chóng, ngay cả người làm trong viện của Vị Nam vương và Vị Nam vương phi cũng giảm đi một nửa. Vì để Tô Bạch Nguyệt có thể sống thoải mái, nha hoàn trong viện nàng vẫn như cũ. Thậm chí, chi tiêu ăn mặc đã duy trì như trước.
Tuy nhiên, Tô Bạch Nguyệt vẫn có thể cảm nhận rõ ràng, gia đình giàu có phía sau nàng đang bên cạnh bờ vực phá sản.
Loại than không khói trước đây nàng dùng sẽ không có chút than vụn nào. Nhưng bây giờ đáy chậu than lại xuất hiện một lớp than vụn. Mặc dù đã được giấu rất kỹ nhưng vẫn bị Tô Bạch Nguyệt phát hiện ra.
Hu hu hu, nàng không còn cơ hội phô trương nữa? Đã nói để nàng chết không đau trong ổ giàu sang quyền quý mà?
Tô Bạch Nguyệt rơi vào cảnh đau buồn vì đói.
…
Vào ngày thứ tư sau khi giấy đăng ký kết hôn được gửi đến, Tô Bạch Nguyệt giấu mọi người ký vào hôn thư, bảo người mang đến Hà Bắc.
Vài ngày sau, một vị mãnh tướng dưới trướng phủ Ngụy An vương dẫn theo mười kỵ binh tấn công doanh trại mười vạn đại quân của vua Hà Giang vương. Mạnh mẽ quét sạch ngàn quân, từ trong mười vạn đại quân cứu được Lưu Kham đang bị giam giữ.
Trận chiến này khiến thanh danh Lục Ngạn truyền ra xa và trở thành đề tài bàn tán sôi nổi trong kinh thành.
Tô Bạch Nguyệt biết, ca ca ngốc nghếch của nàng chắc hẳn đang rất cảm kích, khóc lóc ôm kẻ biến thái đã uy hiếp muội muội hắn.
Chỉ số thông minh chỉ có thế, chẳng trách chỉ có thể làm chó săn của nam chính.
Trận chiến này kéo dài hai năm.
Vào đêm trước Tết Trung thu năm thứ ba, đại quân cuối cùng cũng đã trở về trong chiến thắng.
Cửa thành được mở rộng, hai bên có rất nhiều người dân đến xem, tất cả đều muốn nhìn thấy phong thái của vị La Sát tướng quân trong truyền thuyết.
Vị La Sát tướng quân này xuất hiện từ cuộc đột kích tấn công vào quân địch hai năm trước, sau đó lập ra vô số chiến công trên chiến trường. Chỉ trong hai năm ngắn ngủi, hắn đã từ một tên không ai biết đến trở thành chủ đề nóng hổi hàng ngày của các nước chư hầu.
Vị tướng tài giỏi như vậy, nước chư hầu nào cũng đỏ mắt ghen tị ước gì giành được người về dưới trướng mình. Vài nước chư hầu thậm chí còn vẫy cành ô liu về phía hắn, nguyện gả Quận Chúa cho hắn.
Ai ngờ vị La Sát tướng quân lại nói: “Đã là người có hôn ước.” Thực sự rất đáng tiếc.
Nữ nhân đó dù có tốt đến đâu cũng không có địa vị cao quý như Quận Chúa, có thể khiến hắn một bước lên trời. Vị La Sát tướng quân này thật sự không có đầu óc.
Gió lạnh tản mát, hương bạc quế tỏa ra.
Đúng lúc mọi người đang ngẩng đầu mong chờ, một cỗ xe ngựa lụa lam lặng lẽ từ góc phố rẽ qua
Có người chú ý tới xe ngựa, vừa tránh khỏi liền nhìn thấy con ngựa trắng đang kéo cỗ xe, lập tức kinh ngạc quay đầu kề tai nói nhỏ với người kế bên.
"Cỗ xe ngựa này không phải là của Linh Vận Quận Chúa sao? Sao bây giờ lại tồi tàn thế này?”
Mọi người vẫn nhớ rõ khi Linh Vận Quận Chúa ra khỏi thành nghênh đón Kiến uy đại tướng quân chiến thắng trở về có bao nhiêu giàu có bao nhiêu cao quý.
“Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Bây giờ Phủ Vị Nam vương xuống dốc rồi.” Người nọ vừa nói xong, cổng thành truyền đến một trận xôn xao.
Sự chú ý của mọi người chuyển qua bên đó.
Con đường ngoài cổng thành, từ xa đã có một đoàn người đi tới.
Dù có nhiều người nhưng luôn có hạc trong bầy gà, người nổi bật mà chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra giữa đám đông.
Đây không phải nói người khác không nổi bật, chẳng qua là người nam nhân quá xuất sắc khiến người ta bỏ qua mọi thứ xung quanh. Cứ như thể mọi thứ xung quanh đều trở thành hư vô so người đàn ông này. Trong mắt mọi người, chỉ có hắn.
Hôm nay mặt trời vừa đúng, trong đám người, trên lưng ngựa đen có người mặc áo giáp đen tuyền, trên vai khoác một chiếc áo choàng lớn cùng màu, dáng người cao, chân dài, vai rộng eo hẹp, ngược gió mà đến. Tóc đen được buộc hết lên lộ ra khuôn mặt trắng nõn đẹp đẽ. Đôi mắt đen như mực, sống mũi cao thẳng tắp, môi mỏng thanh tú, khuôn hàm tuấn mỹ, cả người hoàn mỹ như được khắc ra từ ngọc.
Người đó mặt không biểu cảm cưỡi lên con ngựa đen cường tráng, khiến những nữ tử, phụ nhân hai bên phải ồ lên đỏ mặt.
“Người này là La Sát tướng quân trong truyền thuyết?” Có người ngạc nhiên hét lên.
Là La Sát trong truyền thuyết gặp thần giết thần, gặp phật giết phật! Vậy mà lại là một mỹ nam!
“Cái gì mà La Sát? Rõ ràng là thần tiên hạ phàm."
Một câu nói như vậy truyền ra đám người, mọi người nghe xong đều im lặng gật đầu. Thần thánh trên trời cũng chỉ có thể đẹp đến thế này thôi.
“Này, ta nghe nói tên của La Sát tướng quân là Lục Ngạn, sao nghe quen tai quá vậy?” Trong đám người lại có một tiếng xì xào bàn tán.
"Các ngươi còn nhớ hai năm trước, Linh Vận Quận Chúa và Dương Thạch Quận ... khụ khụ, Thái Tử phi tranh giành một mã nô không?"
Năm đó Dương Thạch Quận Chúa đã gả cho Thái Tử làm Thái Tử phi, vẫn tùy ý kiêu ngạo nuôi nam sủng như cũ. Mà Linh Vận Quận Chúa phô trương uy phong một thời lại ngày càng ốm yếu ru rú trong nhà, dần dần biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Điều này có liên quan đến sự quật khởi của Hưng Nguyên vương và sự xuống dốc của Vị Nam vương.
Nghe người nhắc nhớ, những người đó mới bừng tỉnh: "Chẳng lẽ vị La Sát tướng quân này chính là mã nô năm đó?”
“Cũng có thể chỉ là trùng tên.” Vài người không tin, phản bác lại.
"Ta thấy có vài điểm giống đó."
"Làm thế nào mà một mã nô có thể trở thành một vị tướng quân ..."
Trong thời gian ngắn, có nhiều ý kiến khác nhau.
Ở đằng kia, cỗ xe ngựa lụa lam đang đậu trong góc đột nhiên bước tới, Lưu Kham nhìn thấy cỗ xe treo tên phủ Vị Nam vương thì sửng sốt một lúc rồi cưỡi ngựa tiến đến. Khi nhìn thấy Tĩnh Văn bước xuống khỏi xe ngựa thì ngạc nhiên, sắc mặt cũng thay đổi.- đọc truyện tốt hơn trên app TYT
“Tĩnh Văn?”
Tĩnh Văn bối rối gật đầu, liếc vào bên trong xe ngựa.
Lưu Kham càng ngày càng kinh ngạc: "Bên trong là muội muội?"
Tĩnh Văn cúi thấp đầu, gật gật.
Lưu Kham nắm chặt dây cương trong tay, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"
Tĩnh Văn với sắc mặt khó coi lắc đầu, không biết giải thích thế nào.
“Ca ca.” Giọng nói lãnh đạm của Tô Bạch Nguyệt vẫn như cũ, phát ra từ bên trong xe ngựa.
Tĩnh Văn nhanh chóng xoay người nâng rèm lụa lên.
Nữ tử đội mũ trùm đầu, mặc váy dài màu trắng, tay áo rộng eo thon, dáng người tinh tế yểu điệu càng thêm nhu nhược kiều diễm.
Đêm qua trời mưa, mặt đất ngập trong bùn nước dơ bẩn.
Tô Bạch Nguyệt chiếc váy dài màu trắng trên người mình, không muốn xuống xe ngựa, lại đột nhiên cảm thấy trước mặt có luồng gió thổi qua.
Trong tiếng kinh ngạc của mọi người, mỹ nam đang ngồi trên lưng ngựa đột nhiên cởi áo choàng, sau đó nhảy xuống, vứt áo choàng trong tay xuống đất Quận Chúa lưu tình.
Mọi người nhìn nhau. Lục Nhạn đi tới xe ngựa, dang hai tay rắn chắc ôm Tô Bạch Nguyệt từ trên xe ngựa xuống.
Nữ tử trong vòng tay vẫn thơm ngát, mềm mại khiến người ta ngày nhớ đêm mong như hai năm trước. Nhẹ nhàng uyển chuyển như cành liễu, dù có bẻ như thế nào vẫn mang vẻ đẹp nhu nhược dịu dàng.
Nam nhân không nhịn được siết chặt vòng tay, khuôn mặt vùi vào rèm che mặt của Tô Bạch Nguyệt, trên mặt lộ ra vẻ mê đắm.
Cuối cùng cũng có được nàng.
Tô Bạch Nguyệt nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, sững sờ đứng đó, ngay cả mũ trùm đầu cũng xiêu vẹo xuống như tiên nữ bị làm bẩn vậy.
Tô Nguyệt Bạch: Vừa rồi nàng bị ôm kiểu Quận Chúa?
Tất cả đều hít vào một hơi, đám người ăn dưa trừng lớn đôi mắt to như chuông đồng nhìn bọn họ.
"Lục Lục Lục huynh..." Lưu Kham cũng kinh hãi lắp bắp, cũng quên việc hỏi Tô Bạch Nguyệt chuyện của phủ Vị Nam vương.
Ngược lại, Lục Ngạc vẫn mang vẻ mặt đẹp đẽ bình tĩnh, buông tay đang đặt trên eo mảnh mai của nữ tử ra, xoa xoa. Cúi đầu, giọng nói khàn khàn, hai mắt sáng như sao, giọng nói không nén được hưng phấn: “Quận Chúa, ta đã trở về.”
Tô Nguyệt Bạch nhớ đến tờ hôn thư, nhớ lại những gì nàng đã làm với vị đại ca này trước đây, không tự chủ được mà run rẩy.
Chỉ trong vòng hai năm, dáng người nam nhân này cao lên rất nhiều như ăn phải thuốc kích thích hóc môn vậy. Không chỉ cao lên mà thân hình cũng cường tráng hơn rất nhiều. Nhìn bề ngoài gầy gò nhưng vừa rồi khi ôm nàng, trên người đều là cơ bắp ép đau nàng.
Còn có khí tức đẫm máu kia tranh nhau chui vào mũi Tô Bạch Nguyệt, khiến trái tim đang sợ hãi của nàng càng thêm co lại.
Nam nhân duỗi tay chỉnh lại mũ cho Tô Bạch Nguyệt, khóe môi mỏng chậm rãi nhếch lên, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.
Nhìn xem, cuối cùng thì nàng vẫn về bên ta.
Tác giả có lời muốn nói: Mọi người nhìn xem, nam chính đáng yêu làm sao~
App TYT & Ngọc Anh Team