Lưu Kham và Lục Ngạn vào cung phục mệnh trước, còn Tô Bạch Nguyệt thì ngồi trên xe ngựa lắc lư trở về phủ Vị Nam vương.

Vị Nam vương và Vị Nam vương phi đã đứng ở cửa phủ mong ngóng từ lâu.

“Quận Chúa về rồi.”

Từ phía trước truyền đến tiếng gọi phấn khích của người gác cổng.

Vị Nam vương phi vội vàng ra ngoài nghênh đón.

Tô Bạch Nguyệt từ trên xe ngựa bước xuống, hơi cúi mặt, giọng nói mát lạnh: "Phụ thân, mẫu thân không cần lo lắng. Nữ nhi đã nhìn thấy, ca cac vẫn mạnh khỏe.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Vị Nam Vương phi lau nước mắt, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Tô Bạch Nguyệt, vội nói: “Có phải thân mình lại không khỏe không? Mau trở về nghỉ ngơi một chút. Ta nói rồi, con ở đây chờ cùng chúng ta là được rồi còn muốn tự ra cổng thành đón, chỉ còn chút thời gian đó cũng chờ không được...”

Vị Nam vương phi còn chưa nói xong đã bị Vị Nam vương ngắt lời.

"Linh Nhi có lòng. Bây giờ hoàng cung nguy hiểm, ao rồng hang hổ. Tính khí của Kham Nhi nếu Linh Nhi không đi nhắc nhở thì không biết còn quậy ra chuyện gì đâu.”

Nghe tin Lưu Kham an toàn trở về, mặt mày Vị Nam Vương bị bệnh hơn nửa năm cũng hồng hào lên, không cần thuốc cũng khỏe.

“Kham Nhi của chúng ta đã lập được nhiều công như vậy, Hoàng Thượng vui còn không kịp sao có thể trừng phạt hắn.” Vị Nam vương phi không quan tâm, tiếp tục duỗi cổ nhìn ra ngoài.

Vị Nam vương thở dài, không nói gì nữa.

Thật ra hôm nay Tô Bạch Nguyệt không cần đi đón, nàng ngồi cỗ xe lụa màu xanh rách nát đến cổng thành chỉ để nói cho đại ca ngốc nghếch nàng. Tình hình hiện tại trong Hoàng thành đã khác xưa, có một số việc không thể nói thẳng chỉ có thể ám chỉ.

Cho dù đại ca nàng không hiểu ý đồ hôm nay của nàng thì vẫn còn Lục Ngạn, hắn nhất định sẽ hiểu.

Thực tế chứng minh, hành động của Tô Bạch Nguyệt ngày hôm nay rất hữu dụng.

Lúc phủ lên đèn thì Lưu Kham với Lục Ngạn bình an từ hoàng cung trở về.

“Mẫu thân, mẫu thân!” Lưu Kham vừa vào cửa đã ồn ào kêu.

Vị Nam Vương phi vội vàng đi ra, ôm chặt Lưu Kham bật khóc: "Nhi tử của ta, nhi tử của ta, con đã về rồi...”

Lưu Kham đã chinh chiến bên ngoài hai năm, tim Vị Nam Vương phi bị treo lên hai năm. Bà ngày ngày tụng kinh niệm phật chỉ mong Lưu Kham bình an trở về.

“Mẫu thân, đây là Lục huynh.” An ủi Vị Nam Vương phi xong, Lưu Kham mới để lộ mỹ nam sau lưng.

Vị Nam vương phi lau nước mắt,đôi mắt đỏ hoe, ngại ngùng vì bản thân xấu mặt trước tiểu bối.

“Hóa ra là ân nhân.” Vị Nam vương phi vừa nhéo vừa liếc Lưu Kham, sau đó cười nói với Lục Ngạn: “Năm đó nhờ có ân nhân cứu giúp, nhi tử ta mới bình an vô sự trở về. Xin hãy nhận một lạy của ta.” Vị Nam vương phi vừa nói chuyện vừa chuẩn bị quỳ xuống.

“Không dám nhận.” Lục Ngạn nhanh chóng đỡ lấy cánh tay của Vị Nam vương phi. Đợi người đứng thẳng dậy mới chắp tay cúi đầu nói: “Vương phi không cần làm thế, trên chiến trường cùng tiến cùng lùi là chuyện đương nhiên.”

Tô Bạch Nguyệt đang trốn ở góc hành lang khịt mũi coi thường nhìn Lục Ngạn nói hay hơn hát.

"Ân nhân mau vào đi, bữa tối đã chuẩn bị xong, phòng cho khách cũng được thu dọn sạch sẽ cho ân nhân. Mong ân nhân đừng khách sáo, phải ở lại thêm mấy ngày nữa xem phủ Vị Nam vương như nhà mới được." Vị Nam vương phi vô cùng cảm kích vị La Sát tướng quân đã cứu nhi tử nhà mình.

Lục Ngạn cúi đầu, vẻ mặt bình tĩnh, cung kính đi theo Vị Nam vương phi vào thiện đường.

Lão ma ma đi sau Vị Nam vương phi vừa nhìn mặt Lục Ngạn liền kinh ngạc.

Điều này, làm sao có thể?

“Ây, muội muội đâu?” Lưu Kham ngồi xuống, nhìn xung quanh, sau đó vỗ đầu nói: “Ôi ta quên mất, muội muội luôn ăn một mình.” Nói xong, Lưu Trần quay đầu nhìn Lục Ngạn ngồi bên cạnh khoe: "Muội muội của ta xinh đẹp, dịu dàng nhã nhặn, vừa hào phóng vừa khéo léo. Nếu ngươi nhìn thấy chắc chắn sẽ thích".

Lưu Kham chỉ đang khen ngợi muội muội bảo bối của hắn, nhưng những lời này lọt vào tai của Vị Nam vương phi thì không phải vậy.

Lưu Kham và Lục Ngạn là tình bạn sinh tử, rất thân thiết. Cảm thấy muội muội của mình cũng là muội muội của Lục Ngạn, nói chuyện cũng không kiêng dè.

Nhưng Tô Bạch Nguyệt là cô nương gia chưa xuất các, còn Lục Ngạn là người ngoài, Lưu Kham làm vậy có chút không hay.

Vị Nam vương phi nhanh chóng dùng chân gà chặn miệng Lưu Kham: “Mau ăn đi, con đói gầy rồi.” Ăn cũng không ngăn được miệng ngươi.

Nói xong, Vị Nam vương phi cười tủm tỉm nói với Lục Ngạn: "Ăn đi, ân nhân đừng khách sáo."

“Vương phi gọi ta Lục Ngạn là được.” Trên mặt Lục Ngạn không có biểu cảm gì, hắn vừa đổi mổ bộ thường phục đen tuyền, vai rộng eo hẹp ngồi ở đó giống như một ngọn núi nhỏ.

“Mẫu thân, phụ thân đâu?” Lưu Kham gặm cái đùi gà, miệng đầy dầu, còn không yên lặng.

“Phụ thân con đi thay y phục, sẽ nhanh đến thôi.” Vị Nam vương phi liếc nhìn Lục Ngạn, không hiểu vì sao lại cảm thấy hơi lo lắng.

Lão ma ma sau lưng Vị Nam vương phi sắc mặt tái mét, đối diện với ánh mắt thản nhiên của Lục Ngạn, tự nhiên sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, lung lay sắp đổ.

Thật ra, Lục Ngạn không phải đang nhìn lão ma ma này, mà nhìn nàng phía sau bình phong.

Bình phong dày đến mức không thể thấy bóng người. Nhưng Lục Ngạn biết Quận Chúa mà hắn ngày nhớ đêm mong đang đứng phía sau bức bình phong đó. Hắn có thể ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể nàng, nhẹ nhàng uyển chuyển giống như nàng vậy, khiến người ta thần hồn điên đảo.- đọc truyện tốt hơn trên app TYT

Lục Ngạn rũ mắt nhìn ly rượu trước mặt. Hắn dang tay ra, rồi từ từ khép lại ôm chặt. Hắn nhớ lại cảm giác khi nhấc nàng ra khỏi xe ngựa. Đôi mắt nước mùa thu trong vắt như pha lê, rưng rưng nhìn hắn tràn đầy sự ngạc nhiên, trong mắt in rõ bóng hình của hắn.

Lục Ngạn nghĩ, sẽ tuyệt vời biết bao nếu đôi mắt ấy chỉ chứa đựng hình bóng của hắn.

Sau bữa tối cả chủ lẫn khách đều vui vẻ, Lục Ngạn được nha hoàn dẫn vào phòng cho khách.

Núp sau bình phong nghe lén cả buổi, Tô Bạch Nguyệt che cái bụng đang réo ‘ọc ọc’, âm thầm cắn tay áo và chui vào trong chăn.

Hừ, nam chính trước mặt người khác vẫn nhân mô cẩu dạng (*), cũng không có nói cái gì không nên nói. Cũng không đề cập đến hôn thư, lúc say Lưu Kham còn khoa trương khen nàng, hắn cũng không đáp lại. Có lẽ tên Lục Ngạn này không phải thật sự muốn cưới nàng? Chỉ muốn dọa nàng, trả thù nàng, tra tấn nàng ... như vậy cũng ác qua! Hu hu…

(*)Bề ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tính tình phẩm chất thấp kém.

Tô Bạch Nguyệt tự mình dọa mình kinh hồn bạt vía, đói bụng và cắn tay áo khác.

Trong nhà chính bên kia, lão ma ma lo sốt ruột đi theo Vị Nam vương phi, cuối cùng bắt được kẽ hở nói: "Vương phi, lão nô có chuyện muốn nói."

Vị Nam vương phi đang chìm đắm trong niềm vui nhi tử toàn vẹn trở về, cả người giống như khỏe ra mười tuổi vậy.

“Nói đi, chuyện gì?” Bà chậm rãi nhấp một ngụm trà thơm, còn đang nghĩ ngày mai để phòng bếp nấu chút thuốc bổ cho Lưu Kham và Lục Ngạn bồi bổ thân thể.

“Lão nô thấy vị La Sát tướng quân kia trông rất giống với một người trong phủ chúng ta hai năm trước."

“Người nào?” Vị Nam vương phi đặt chén trà trong tay xuống, vẻ mặt kỳ quái nói: “Người cũ nào?

“Là, là cái tên mã nô kia.” Lão ma ma thấp giọng cúi người nhìn về phía Vị Nam vương phia, vẻ mặt hoảng sợ: “Vương phi, ngài nói xem vị La Sát tướng quân này, không, sẽ không phải là hồn ma của tên mã nô quay về báo thù chứ?”

“Vớ vẩn!” Vị Nam vương phi đập bàn nhìn chằm chằm bà ta: “Ngươi đang nói bậy bạ gì vậy?”

"Vương phi thứ tội, không phải lão nô nói bậy! Trên đời này có người giống nhau thì không nói làm gì, sao còn có thể trùng tên? Trùng hợp như thế, còn cố tình xuất hiện trong phủ Vị Nam Vu Quận Chúng ta?”

Lão ma ma quỳ trên mặt đất, vẻ mặt hoảng sợ.

Vị Nam vương phi ngơ ngác ngồi đó, âm thầm siết chặt chiếc khăn trên tay. Niềm vui trên khuôn mặt bà dần tắt, sắc mặt càng trở nên nhợt nhạt.

“Vương phi, lão nô ngu muội, nếu La Sát tướng quân này thực sự là tên mã nô năm xưa thì không thể giữ lại trong vương phủ chúng ta được!"

“Không giữ được, không giữ được! Năm đó chính miệng ngươi nói không giữ được, ta mới xử lí hắn theo ý của ngươi. Nhưng hôm nay người nhìn một cái, người này không những không chết mà còn biến thành ân nhân của Vị Nam vương phủ chúng ta. Cái gì mà không giữ được? Ngươi muốn phủ Vị Nam vương trở thành kẻ bội bạc, khiến cả thiên hạ cười nhạo hả?"

Vị Nam vương phi nói xong lời này, lập tức che ngực, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Lão ma ma đang quỳ dưới đất vội vàng tiến lên giúp bà xoa lưng thuận khí.

“Vương phi, chuyện năm đó là lỗi của thứ hạ tiên kia. Lão nô đã nói với hắn, để hắn cầm bạc rời đi, hắn càng không đi còn muốn đi cáo trạng lên triều đình. Vị kia nhà lão nô tức không chịu được mới lỡ tay đánh chết tên mã nô kia. Ai ngờ hắn giả chết, bây giờ còn muốn về đây báo thù.”

Vị Nam vương phi thở dốc vài hơi rồi hất tay lão ma ma ra.

“Ma ma, ngươi thực sự cho rằng ta không biết ngươi làm ra chuyện gì sao? Vị Nam vương phi trừng mắt, giọng nghẹn nào: “Ta niệm tình ngươi đã hầu hạ ta nhiều năm, là là người mẫu thân để lại cho ta. Ngày thường ta luôn đối xử với ngươi như một nửa người. Ta nghĩ tên mã nô kia chết rồi liền có thể thả lỏng, không cần làm phức tạp lên. Vậy mà bây giờ ngươi còn ngụy biện!”

Sau đó, Vị Nam vương phi nở nụ cười khổ: "Đây đều là nghiệt của ta, đều do ta tạo nghiệp! Tại sao lúc trước lại nghe lời lão bà ngu xuẩn như ngươi nói chứ…”

“Vương phi, nếu lúc đó ngài không làm như vậy, không chỉ có mã nô mà cả chúng ta đều sẽ chết hết!” Lão bà bà quỳ trên mặt đất kêu rên.

“Câm miệng!” Vị Nam vương phi hung hăng cắt ngang lời lão ma ma, hai mắt đỏ bừng, khàn khàn giọng nói: “Nếu như khi đó thật sự bị lão bà ngu xuẩn như ngươi nhổ cỏ tận gốc thì bây giờ Kham nhi của ta sao có thể về nhà đây!”

Vị Nam vương phi đột nhiên phất tay áo đứng lên, sắc bén nhìn lão ma ma đang quỳ trên mặt đất: "Chuyện đến nước này, ta chỉ có thể trói ngươi lại, chịu đòn nhận tội!

*******************************************

Tác giả có điều muốn nói: Tô Bạch Nguyệt: Vị hôn phu chết đi sống lại của ta trở về rồi, hu hu hu



App TYT & Ngọc Anh Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play