Ban đầu Tô Bạch Nguyệt còn tưởng rằng chuyện bánh đậu đỏ chỉ là tình cờ, nhưng đến khi nàng phát hiện mỗi lần đi tới tiểu hoa viên, trên bàn đá đều xuất hiện các loại bánh ngọt khác nhau, nàng bắt đầu nghi ngờ đây không phải là tình cờ, mà là đã có tính toán trước.

Nếu như là một người bình thường, chắc chắn lúc này sẽ vô cùng sợ hãi, nghi thần nghi quỷ. Nhưng Tô Bạch Nguyệt không phải là người bình thường, nàng là một người phi thường.

Làm một ngụy tiên nữ mỗi ngày đều dựa vào chút điểm tâm này qua ngày, Tô Bạch Nguyệt cảm thấy cho dù bên trong có trộn cả thạch tín nàng cũng có thể mặt không đỏ tim không đập nhanh ăn vào trong bụng.

Bên này Tô Bạch Nguyệt ngày nào cũng vui vui vẻ vẻ chạy ra tiểu hoa viên mở bếp nhỏ, mà bên kia Vị Nam vương phi lại gấp muốn bốc hỏa.

Vị Nam Vương phủ lần này đến kinh thành chính là vì hôn sự của Linh Vận Quận chúa. Nhưng trước đó vài ngày, chuyện Linh Vận Quận chúa ở trường đua ngựa ổi giận đánh tiểu mã nô ba roi đã bị người thêm mắm thêm muối truyền ra ngoài, phá hủy hình tượng lạnh lùng trong trẻo của nàng, đội cho nàng cái mũ kiêu căng độc ác, người đến Vị Nam vương phủ cầu thân cũng ít đi hơn nửa.

Dưới đề nghị của Vị Nam vương phi, Linh Vận Quận chúa bất đắc dĩ để cho nha hoàn đưa cho Lục Ngạn một lọ thuốc trị thương.

Nhưng Vị Nam vương phi vẫn cảm thấy không được, nhất định phải là Linh Vận Quận chúa đích thân dẫn đại phu trong phủ đi chẩn trị cho Lục Ngạn. Thậm chí vì trận tẩy trắng này, Vị Nam vương phi không hề ngần ngại chi ra khoản tiền khổng lồ mời các quý nữ trong kinh thành tới Vị Nam vương phủ làm khách.

Linh Vận Quận chúa là một người rất coi trọng hình tượng bản thân, Vị Nam vương phi là mẹ ruột của nàng đương nhiên biết rõ điều này. Cho nên Vị Nam vương phi cũng không gióng trống khua chiêng tẩy trắng cho Linh Vận Quận chúa, bà chỉ âm thầm dẫn dắt một vài quý nàng thích nhiều chuyện đến thiên thính, chỗ ấy đã an trí sẵn tiểu mã nô.

Lục Ngạn ánh mắt u ám mặc bộ quần áo sạch sẽ nhất, ngồi trên sơn mài chạm khắc, liếc mắt nhìn quả gia đang lải nhải không ngừng bên người.

“Cẩn thận một chút, làm bẩn thì người không đền nổi đâu.” Quản gia vẻ mặt chán ghét nói.

Lục Ngạn trước sau như một vẫn luôn im lặng, khuôn mặt bị tóc đen che khuất phân nửa khiến người ta khó nhìn ra dung mạo hắn, chỉ lộ ra cằm trắng nõn xinh đẹp, môi mỏng mím mím chặt, toàn thân lộ ra khí chất u ám.

Từ thiên thính bên cạnh truyền ra động tĩnh, Lục Ngạn hô hấp hơi ngừng lại khẽ ngước mắt lên, chỉ thấy một quý nữ thân mặc hoa y mỹ phục, toàn thân mang vàng đeo bạc, tràn ngập hơi thở giàu sang, không phải người lạnh lùng thanh khiết ngày đó, cả ngày lẫn đêm khóc thút thít xuất hiện trong giấc mộng của hắn, Linh Vận Quận chúa.

“Thỉnh an quận chúa.” Quản gia nhìn thấy người cô nương nhấc chân bước vào thiên thính liền vội vàng tiến lên hành lễ.

Dương Thạch Quận chúa liếc mắt nhìn Lục Ngạn đang ngồi trên ghế sơn mài chạm khắc, khóe môi nhếch lên, không chút che giấu ánh mắt mà nhìn hắn

Lục Ngạn ngồi đó, thân hình gầy guộc, dáng vẻ yếu ớt đáng thương bất lực. Nhưng Dương Thạch Quận chúa nhớ rõ ràng lúc đó nàng đã nhìn thấy có một cục u lớn.

Chỉ là không biết nó có còn hữu ích hay không.

Dương Thạch Quận chúa này là con gái của Hưng Nguyên vương. Hưng Nguyên vương phủ và hàng xóm Vị Nam vương phủ chỉ cách nhau một con sông, tuy là hàng xóm nhưng mối quan hệ của họ không tốt lắm. Đặc biệt là mối quan hệ giữa Dương Thạch Quận chúa và Linh Vận Quận chúa, càng là thủy hỏa bất dung.

Mà tác phong của hai người cũng rất khác nhau, nói là một trời một vực cũng không ngoa.

Linh Vận Quận chúa của Vị Nam Vương phủ xưa giờ không thích đụng chạm với người khác, cực kì ưa sạch sẽ. Mà Dương Thạch Quận chúa của Hưng Nguyên vương phủ thì thích nhất nam nhân mạnh mẽ, còn chưa xuất giá mà bên người nuôi vô số nam sủng. Vài ngày trước khi ở trường đua ngựa lại coi trọng tiểu mã nô của Vị Nam vương phủ, thèm thuồng không thôi, hôm nay đặc biệt đến muốn người.

“Người hơi gầy chút, nhưng mà mang về nuôi vài ngày là tốt rồi.” Bàn tay của Dương Thạch Quận chúa tô sơn móng tay nhẹ rơi xuống cằm Lục Ngạn, nâng cằm hắn lên.

Lục Ngạn biểu hiện nhẫn nhục chịu đựng, ngay cả ánh mắt cũng không di chuyển.

Dương Thạch Quận chúa rất hài lòng với sự thức thời của Lục Ngạn. Nàng nhéo cằm thiếu niên, định vén mái tóc đen che mặt thì chợt nghe thấy âm thanh lạnh lùng sau lưng.

“Buông hắn ra.”

Sắc mặt Dương Thạch Quận chúa biến đổi, nàng ta đột nhiên quay lại, quả nhiên nhìn thấy Linh Vận Quận chúa một thân thuần trắng đang đứng phía sau.

“Yo, hóa ra là Linh Vận Quận chúa nha. Tới thật đúng lúc, nếu Vị Nam vương phủ các ngươi không cần tiểu mã nô này thì không bằng cho ta đi, được chứ hả?”

Tô Bạch Nguyệt nhớ rõ rằng tình tiết này lẽ ra phải xảy ra sau khi Dương Thạch Quận chúa vô tình nhìn thấy gương mặt thật của tiểu mã nô, sau đó mới phát sinh bê bối cưỡng đoạt dân nam, người dân thường xảy ra. Mà lúc này nhân vật chính trong câu chuyện mỹ nhân cứu anh hùng này lại chính là nữ chính bạch liên hoa, chứ không phải pháo hôi mối tình đầu bạch nguyệt quang nhà nàng.

Nhưng không có cách nào, bây giờ nữ chính không biết ở phương trời nao, nếu giờ Tô Bạch Nguyệt không ra tay ngăn cản, Lục Ngạn sẽ rơi vào trong tay của Dương Thạch Quận chúa, biến thành nam sủng địa vị thấp hèn, thế thì làm sao xưng bá thiên hạ, làm sao bước lên đỉnh cao đời người!!!

“Đây là người của ta.” Tô Bạch Nguyệt không mang nón che mặt, lộ ra khuôn mặt thanh tú lạnh lùng so với Dương Thạch Quận chúa cao lãnh hơn nhiều. Nàng hơi nhướng cằm bạch ngọc nõn nà, khi nàng nói, môi anh đào khẽ mấp máy, hàm răng trắng đều tăm tắp cùng với đầu lưỡi hồng thắm làm Lục Ngạn liên tưởng đến chuyện gì đó, yết hầu không nhịn được lăn lộn.

Thanh âm của Tô Bạch Nguyệt không lớn nhưng rất thanh thúy rõ ràng.

Sắc mặt Dương Thạch Quận chúa càng ngày càng âm trầm, nàng ta cười lạnh nói: “Như thế nào, Linh Vận Quận chúa băng thanh ngọc khiết cũng muốn nam nhân à?”

Lục Ngạn ngồi trên chiếc ghế sơn chạm khắc sững người, không biết là sợ hãi hay là căng thẳng.

Tô Bạch Nguyệt cảm thấy bản thân nàng còn chưa phát rồ đến nỗi ấy, nhưng hiện tại nàng lại không thể không căng da đầu mà thừa nhận, nhanh nhanh giải quyết việc này đi thôi, đỡ cho Dương Thạch Quận chúa lại làm phiền nàng.

Dù sao vị Linh Vận Quận chúa này và Dương Thạch Quận chúa là kẻ thù không đội trời chung, không ít lần cãi nhau.

“Ta muốn thì thế nào?”

Dương Thạch Quận chúa đột nhiên cười to: “Không thể nào.” Nói xong nàng ta quay đầu nhìn Vị Nam vương phi cùng với các quý phu nhân đang đứng ở cửa thiên thính, yêu kiều thi lễ: “Đa tạ vương phi khoản đãi, ta có chuyện đi trước.”

Tô Bạch Nguyệt có hơi sững sờ, nàng quay lại thì thấy Vị Nam vương phi đang dẫn đầu một nhóm quý phu nhân xuất hiện ở cửa thiên thính, bà đang nhìn nàng chằm chằm, khuôn mặt tái nhợt như thể trời sập đến nơi.

Không biết vì sao, Tô Bạch Nguyệt khó hiểu cảm thấy chột dạ.

Nhưng nàng vẫn duy trì thiết lập thanh lãnh cao quý, cũng thầm cảm tạ Dương Thạch Quận chúa không nhìn thấy mặt Lục Ngạn, nếu không hôm nay nàng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.

Ai ôi, người người đều nói hồng nhan họa thủy, nào ngờ lam nhan cũng là đại họa thủy a!

Lục – lam nhan đại họa thủy – Ngạn trầm muộn ngồi trên ghế, tấm lưng gầy guộc cúi xuống, trên cằm vẫn còn vết móng tay mà Dương Thạch Quận chúa véo ra, trông có chút đáng thương.

Quả thực, nam chính hiện tại ăn không no mặc không ấm, lại còn bị người bên trên trêu cợt, thực sự rất đáng thương.

“Linh nhi, con làm cái gì vậy!” Vị Nam vương phi nghiến răng nén giận, cứng rắn nặn ra nụ cười đoan trang khéo léo dưới ánh mắt hóng chuyện của các quý phu nhân: “Không phải con mang đại phu đến xem bệnh cho tiểu mã nô này sao? Tại sao con lại cãi nhau với Dương Thạch Quận chúa?”

Vị Nam vương phi tránh nặng tìm nhẹ, không đề cập đến hành vi to gan phóng đãng của Dương Thạch Quận chúa, mà ám chỉ rằng Tô Bạch Nguyệt không làm việc nên làm.

Mặc dù các quý phu nhân đi theo sau có ý hóng chuyện nhưng dưới sự hướng dẫn tận lực của lão ma ma, họ vẫn cho Vị Nam vương phi mấy phần thể diện.

Ngay khi đại sảnh không còn người ngoài, Vị Nam vương phi lập tức lo lắng nói: “Linh nhi con ơi, sao con lại hồ đồ thế hả? Con có biết hiện giờ thanh danh con ở trong kinh thành đã thành cái dạng gì không? Giở con còn bị Dương Thạch Quận chúa kia nắm thóp, ngày sau làm sao chuyển mình được!” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tô Bạch Nguyệt không quan tâm, danh tiếng của nàng không quan trọng, quan trọng là nàng có thể an an ổn ổn đưa nam chính lên đến đỉnh cao cuộc sống hay không thôi.

“Sang đây xem bệnh.” Tô Bạch Nguyệt giơ tay vẫy vị đại phu đang nơn nớp lo sợ đứng ở ngoài cửa.

Đại phu mang theo hòm thuốc đi vào chẩn bệnh cho Lục Ngạn.

Vị Nam vương phi dáng vẻ hận sắt không thành thép, nhưng bây giờ bà và Tô Bạch Nguyệt không thể nói lung tung ở đây, Vị Nam vương phi phải đi ra ngoài nhìn chằm chằm mấy phu nhân thích buôn chuyện kia, không thể để cho bọn họ hồ ngôn loạn ngữ.

“Ngươi mau trở về đi.” Sau khi dặn dò Tô Bạch Nguyệt, Vị Nam vương phi trừng mắt nhìn Lục Ngạn rồi vội vàng rời đi.

Đại phu đúng lúc chẩn xong cho Lục Ngạn, nói rằng không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là thân thể hơi yếu, tranh thủ lúc tuổi còn trẻ điều dưỡng còn kịp

Tô Bạch Nguyệt gật đầu, ánh mắt thanh lãnh không dấu vết quét qua Lục Ngạn, nàng xoay người muốn rời đi nhưng lại nghe thấy người thanh niên phía sau nói: “Quận, Quận chúa.”

Đây là lần đầu tiên Tô Bạch Nguyệt nghe thấy thanh âm của Lục Ngạn, tinh tế mang theo chút khàn khàn, từ tính dễ nghe, là thanh âm tiêu chuẩn có thể làm cho lỗ tai mang thai.- đọc truyện tốt hơn trên app TYT

Tô Bạch Nguyệt kiêu ngạo xoay người nhìn Lục Ngạn, trên gương mặt không có cảm xúc.

Lục Ngạn cúi đầu, khẩn trương tiến lên, mặt cũng đỏ bừng: “Nô, nô tài…”

“Lời vừa rồi chỉ là nói đùa.” Tô Bạch Nguyệt cắt ngang lời Lục Ngạn định nói, phất tay áo rời đi.

Lục Ngạn sững sờ đứng ở nơi đó, nhìn Tô bạch Nguyệt tựa như tiên nữ đi xa, bước chân yêu kiều uyển chuyển, bóng hình xinh đẹp, tóc dài xanh đen, làm lòng người tê dại.

“Hừ, còn không nhìn xem người có nhìn cái giống gì. Đúng là đũa mốc mà đòi chòi mâm son!”

Lục Ngạn nắm chặt tay, mái tóc đen dài che kín cả khuôn mặt, đôi mắt đen kịt tựa như vực thẳm.

Tại sao lại nàng lại không muốn hắn chứ?



Tin đồn trong kinh thành càng ngày càng thái quá, hôn sự giữa Linh Vận Quận chúa và thái tử gần như chắc chắn chín phần mười rồi, nhưng những lời đồn lại đến tai hoàng hậu, hôn sự cũng chỉ có thể tạm thời gác lại.

“Quận chúa yên tâm, ta nhất định sẽ thuyết phục mẫu thân, cưới ngươi làm thái tử phi.”

Hôm nay là lễ sinh nhật lần thứ mười sáu của Dương Thạch Quận chúa do Hưng Nguyên vương phủ tổ chức, thanh thế rất lớn, các gia tộc danh môn quyền quý trong kinh thành đều được mời. Tô Bạch Nguyệt coi như là mặt mũi của Vị Nam vương phủ, nàng không thể không đến. Nhưng mà lại không nghĩ tới bị vị thái tử gia này ngăn lại ở đình nhỏ trong tiểu hoa viên.

Bốn bề đình nhỏ được vây bằng rèm che, ở giữa còn đặt một tấm bình phong ngăn cách, mơ hồ có thể thấy được dáng hình mỹ nhân xinh đẹp.

Tô Bạch Nguyệt cảm thấy đau hết cả đầu.

Thật ra hôm nay nàng cũng có thể cáo bệnh không đến, dù sao nàng cũng là một tiểu thư nhu nhược yếu đuối. Nhưng không biết làm sao mà bánh ngọt trong tiểu hoa viên không còn, cảm giác thèm ăn của Tô Bạch Nguyệt vốn đã nổi lên một chút lại bị rụt trở lại.

Nàng không thể chịu đựng được nữa, vì vậy nàng nghĩ đến việc đến Hưng Nguyên vương phủ có chút cơm. Chỉ là không biết vì sao, bánh ngọt do đầu bếp trong phủ này làm ra lại không hợp khẩu vị của nàng như bánh ngọt trong tiểu hoa viên.

Có gia tài bạc vạn trong tay nhưng hết lần này đến lần khác lại muốn nhịn đói, Tô Bạch Nguyệt cảm thấy Linh Vận Quận chúa này thiếu hụt vitamin IQ trầm trọng!

“Quận chúa, không ổn rồi, Dương Thạch Quận chúa lại bắt tiểu mã nô của Vị Nam vương phủ của chúng ta, còn nói rằng muốn đưa hắn về làm nam sủng!” Giọng nói lo lắng của tiểu nha hoàn từ bên ngoài truyền đến, ngay khi Tô Bạch Nguyệt vừa nghe thấy hai chữ ‘mã nô’ này, nhất thời biến sắc, nàng lập tức đội nón, nhanh chóng nhấc váy chạy ra khỏi đình hóng gió.

Thái tử thấy người đẹp rời đi, cũng si ngốc theo sau.

Mặc dù hoàng hậu không thích Tô Bạch Nguyệt cho lắm nhưng thái tử đã yêu nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên, như thế nào cũng không chịu buông tha. Đường đường là quận chúa của Vị Nam vương phủ, đương nhiên là xứng đôi với hắn. Chỉ cần hắn lại nói chuyện với mẫu thân thì người sẽ đồng ý.

Bên kia, khi Tô Bạch Nguyệt đuổi đến, tiểu mã nô nhà mình đã bị lột áo trên, bản thân thì đang liều mạng lôi kéo lưng quần lỏng lẻo không chịu đi vào khuôn khổ. Mà tóc của hắn đã bị cắt lung ta lung tung, lộ rõ khuôn mặt thiếu niên hoàn mỹ vô khuyết.

Mặt mày như họa, thanh tú trong sáng như một khối mỹ ngọc tuyệt đẹp, chưa qua tạo hình mà đã tỏa sáng.

Thân hình thiếu niên mảnh khảnh mà rắn chắc, da trắng nõn nà, vai rộng eo hẹp, trong tuấn mỹ lại mang theo cảm giác ngây ngô, trên người ẩn hiện mấy vết thương cũ, lại tăng thêm vài phần tính lăng ngược, khiến người ta không nhịn được mà khí huyết sôi trào.

Đừng nói là nữ nhân, ngay cả mấy tên nam nhân đứng bên cạnh cũng không khỏi choáng váng.

Dương Thạch Quận chúa càng là nhìn chằm chằm. Cho dù cộng lại tất cả những nam sủng bên người nàng cũng không thể sánh bằng một ngón tay của tiểu mã nô này! Lúc trước không nên dễ dàng từ bỏ như vậy a!


App TYT & Ngọc Anh Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play