Nữ tử ngồi trên ngựa trắng từ sau rèm nhẹ nhàng chậm chạp mà ra. Dáng người của nàng nhanh nhẹn, đầu đội mũ có rèm, không thấy rõ khuôn mặt, nhưng cả người tựa như minh châu bạch ngọc.

Mọi ngưỡng cổ dùng sức nhìn xung quanh.

Thái Tử đứng dậy, vẻ mặc si mê cưỡi ngựa tiến lên cùng mỹ nhân nói chuyện.

Có nữ tử ghét bỏ nói: “Thật sự nghĩ mình là tiên nữ ngay cả mặt cũng không dám lộ ra. Dáng vẻ kệch cỡm, làm bộ làm tịch, thật là ghê tởm.”

Lời nữ tử này vừa nói ra, lập tức đã được những người khác phụ họa.

Cây to đón gió, mỹ nhân giống như Linh Vận Quận Chúa nhận hết ngàn vạn sủng ái, được đông đảo nam tử nâng trong lòng bàn tay dùng sự dịu dàng để đối đãi, nhiệt liệt theo đuổi, tự nhiên khó tránh khỏi sẽ bị người khác ghen ghét. Hơn nữa tính cách nàng thanh lãnh vô trần*, càng khiến cho những nữ tử đó không thích, nên bị cho rằng là giả thanh cao.

(*: không vướng bụi nhân gian)

Đối với những lời này, Tô Bạch Nguyệt tự nhiên là sẽ không để trong lòng. Hiện tại toàn bộ thể xác và tinh thần của nàng đều ở trên người Lục Ngạn.

Rèm mũ hơi mỏng không che đậy được tầm mắt của Tô Bạch Nguyệt, nàng có thể nhìn rõ ràng bóng dáng mảnh khảnh cao ráo của thiếu niên kia. Qua không lâu nữa khối thân thể nhìn như mảnh khảnh này sẽ lên chiến trường, ở trong luyện ngục chân chính trở thành nam nhân, sau đó anh dũng trở về, bước lên đỉnh cao cuộc đời.

Mà tất cả chuyện này đều do Tô Bạch Nguyệt thúc đẩy. Chỉ có Tô Bạch Nguyệt dựa theo cốt truyện đem Lục Ngạn đạp vào vũng sâu bùn lầy, nam chủ mới có thể ở trên chiến trường liều mạng đánh ra một mảnh giang sơn, từ đây mở ra con đường dẫn đến đỉnh cao cuộc đời.

Giác quan của Lục Ngạn rất mạnh, Tô Bạch Nguyệt không dám nhìn quá trắng trợn, chỉ liếc mắt vài lần. Nàng đang suy nghĩ làm thế nào để đánh xong roi thứ ba một cách tự nhiên nhất.

Nàng nhớ rõ, roi thứ ba do Linh Vận Quận Chúa đánh là bởi vì nàng bị vương nữ nào đó chế nhạo là cái ấm thuốc, Linh Vận Quận Chúa tâm cao khí ngạo như vậy sao có thể chấp nhận, nên đã giận dỗi muốn rong ruổi trong trại nuôi ngựa, lại không cẩn thận rơi từ trên ngựa xuống, mà Lục Ngạn tay mắt lanh lẹ đã đỡ được nàng.

Nhưng Linh Vận Quận Chúa không chịu nổi những thứ dơ bẩn, nàng tình nguyện bị quăng ngã vào lụa trắng đang phũ trên mặt đất, cũng không muốn bị một mã nô ti tiện dơ bẩn đụng vào người.

Cho roi thứ ba là trong lúc Linh Vận Quận Chúa tức giận thẳng tắp quất ở trên mặt Lục Ngạn.

Đối với roi thứ ba trong nguyên tác miêu tả cực kỳ tường tận, nói dấu vết kia từ bên trái thái dương nam chủ chạy xuống dưới đến bên phải khóe môi, thật dài giống như muốn đem mặt hắn chẻ đôi. Tuy rằng sau này vết sẹo sẽ mờ gần như không thể nhìn ra nữa, nhưng Tô Bạch Nguyệt vẫn như cũ có gánh nặng tâm lý.

Rốt cuộc nam chủ thật sự là lớn lên quá đẹp, một phần nàng không hạ thủ được, mặt khác là cảm thấy chuyện cần có kỹ thuật cao như vậy, chính mình có điểm luống cuống.

Tô Bạch Nguyệt nắm chặt roi ngựa trong tay, trong lòng càng thêm khẩn trương.

Nàng thậm chí còn ở trong lòng diễn tập rất nhiều lần nên đánh như thế nào mới sẽ không thật sự làm nam chủ bị thương. Nếu Lục Ngạn bị một roi của nàng đánh mù vậy tình tiết trong quyển sách này có khả năng phải thay đổi một lần nữa.

“Linh Vận Quận Chúa.” Một giọng nam từ bên cạnh truyền đến.

Trong lòng Tô Bạch Nguyệt phiền loạn quay đầu nhìn qua, còn không có thấy người phía sau là ai, đã cảm thấy thân thể bị nghiêng sang một bên té từ trên lưng ngựa xuống.

Tô Bạch Nguyệt:!!! Kịch bản rõ ràng không phải như thế!

Nữ tử nhỏ yếu giống như một trận gió đã có thể thổi nàng từ trên lưng ngựa ngã xuống. Tay áo to rộng bay lên, như u lan nở rộ. Mũ có rèm bị gió lạnh thổi rơi trên mặt đất, gương mặt trắng gần như trong suốt của Tô Bạch Nguyệt dưới ánh mặt trời càng hiện rõ hơn.- đọc truyện tốt hơn trên app TYT

Lục Ngạn phản ứng cực nhanh vươn đưa đôi tay ra vững vàng đón được Tô Bạch Nguyệt.

Nữ tử trong lòng ngực nhẹ như mây trắng, nhu nhược không có xương, trong đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng ẩn hiện mấy phần nước, lộ rõ vẻ kinh hoảng thất thố. Môi đẹp như hoa hơi mở ra, cổ tay trắng nõn tinh tế giống như gập lại thì sẽ dễ dàng bẻ gãy đang mang một vòng tay bạch ngọc, giờ phút này vòng tay kia bị tuột đến khuỷu tay, lộ ra một đoạn cánh tay tuyết trắng, ngón tay ngọc gắt gao túm chặt vạt áo, tựa như mèo con bị chấn kinh.

“Linh Vận Quận Chúa!” Thái Tử vội vàng xuống ngựa chạy tới.

Tô Bạch Nguyệt bị gọi một cái thông suốt, nàng vội đẩy Lục Ngạn ra, roi ngựa trong tay thuận thế đánh qua.

“Bang” một tiếng, roi ngựa tinh chuẩn đánh lên người Lục Ngạn, nhưng vị trí này lại có chút xấu hổ.

Thái Tử cũng bị động tác của Tô Bạch Nguyệt làm cả kinh sững sờ tại chỗ.

Chỉ thấy kẻ đang mặc trang phục của mã nô kia ngơ ngẩn đứng tại chỗ, vẫn còn duy trì động tác mở rộng tay ra, trên quần áo bị rách một lỗ nhỏ tại vị trí từ bụng đi xuống, lộ ra quần lót bên trong bị giặt đến mức bạc màu.

“Ai, các ngươi xem tên mã nô kia, nhìn mảnh khảnh, không nghĩ rằng bên trong cũng không tệ…” Có vương nữ trời sinh phóng đãng che miệng nhìn lén đùa giỡn.

Lục Ngạn chỉ sững sờ nửa khắc, đã vội quỳ xuống đất nhận tội, cái trán vội vàng hạ xuống dưới, đảo qua tà váy to rộng của Tô Bạch Nguyệt, cuối cùng khó khăn lắm mới ngừng ở trước giày thêu của nàng, thành khẩn quỳ lạy.

Đại ca, tiểu huynh đệ của ngươi không có việc gì đi?

Tô Bạch Nguyệt nỗ lực giữ vẻ ngoài cao lãnh của mình, lúc đang nghĩ ngợi có nên đánh thêm một roi nữa không thì cảm thấy xung quanh đều trầm tĩnh xuống.

Nữ tử đứng ở trên lụa trắng trải trên mặt đất, đầu tóc đen như thác nước, làn da tinh tế mềm nhẵn, dáng người như ngọc, đẹp như tiên nữ hạ phàm. Cả người mặc bạch y, dáng người tinh tế mềm mại như cành mai làm người khác nhìn thấy mà thương.

Thái Tử nhìn thấy gương mặt của Tô Bạch Nguyệt quên cả thở.

Mỹ nhân như ngọc trong truyền thuyết, thật sự là làm người nhìn không dám nảy sinh ra suy nghĩ xấu xa, nhưng mỹ nhân lạnh lùng lại hấp dẫn bọn họ.

“Ông chủ!” Người phản ứng đầu tiên là đại nha hoàn Tĩnh Văn của Tô Bạch Nguyệt. Nàng vội dùng áo khoác dự phòng trong tay bao cả người Tô Bạch Nguyệt lại, lại lấy thêm mũ làm từ lông Bạch Hồ đội lên.

Lông Bạch Hồ dày làm cho gương mặt nhỏ tinh tế của Tô Bạch Nguyệt càng thêm thanh lãnh cao khiết. Lộ ra một chút môi, giống như đóa hồng mai trên nền tuyết trắng càng tản ra hơi thở diễm lệ.

Rõ ràng là một người thanh thanh đạm đạm như vậy, lại không tự giác gian mang theo vài phần mị hoặc, quả thật là vô hạn quyến rũ.

Khuôn mặt Tô Bạch Nguyệt lạnh lùng như băng nhưng trong lòng lại vô cùng hoảng sợ.

Nếu nam chủ bị nàng đánh không cứng được, vậy phải làm sao bây giờ?

Tô Bạch Nguyệt chột dạ nên nóng lòng rời khỏi nơi mà mình đã gây ra chuyện, nàng đem roi ngựa trong tay ném trên mặt đất, xoay người bỏ đi.

Roi ngựa đã dính máu, Linh Vận Quận Chúa tất nhiên là sẽ không cần. Lục Ngạn quỳ trên mặt đất hơi khom người về phía trước, ở lúc mọi người đều đem tầm mắt tụ tập lên người Tô Bạch Nguyệt, lặng yên không một tiếng động đem roi ngựa đã dính máu tươi của mình đè ở trước ngực.

Roi ngựa thượng đẳng, mềm mại tinh tế, trên tay cầm giống như còn mang theo một mùi hương. Lục Ngạn cuộn tròn ở trên lụa trắng hít một hơi thật sâu. Gió lạnh rót vào lỗ mũi kèm theo đó là một mùi hương thanh nhẹ, đi vào khắp người hắn, làm cả tâm hồn cùng thể xác hắn đều run rẩy. ( truyện trên app T𝕪T )

……

Lục Ngạn xuất thân thấp hèn là thứ rẻ mạt chui ra từ bùn sống ở góc tối âm u cùng chó hoang giống nhau.

Nhà ở rách nát, khắp nơi lọt gió, so với chuồng ngựa bên cạnh còn thêm thảm hơn vài phần. Nhưng Lục Ngạn lại rất thích ngôi nhà rách nát của mình. Bởi vì căn nhà này dựa vào mặt tường phía ngoài của phủ Vị Nam vương, ghé vào đầu tường có thể nhìn thấy hoa viên nhỏ cách đó không xa.

Linh Vận Quận Chúa thanh lãnh không dính thế tục, thích nhất là hoa viên nhỏ này. Cứ cách một hai ngày là sẽ tới nơi này đánh đu một lát.

Nữ tử mặc váy trắng dài, trên chân mang một đôi giày thêu trắng thuần, tóc đen như thác nước, tung bay theo gió. Gương mặt cao quý trong sạch giống như được mạ một tầng ánh sáng, cả người gần như trong suốt giống nhau toát ra ánh sáng của những viên ngọc.

Lục Ngạn ghé vào đầu tường, hơi thở dồn dập, hắn nắm chặt hạ thân, hai tròng mắt nhìn thẳng Tô Bạch Nguyệt, chỉ cảm thấy cả người như muốn nổ tung. Cơ thể nóng lên hội tụ lại phía dưới làm hắn đau đớn.

Tô Bạch Nguyệt ngồi trên bàn đu dây, ngửa đầu đắm chìm trong ánh nắng, khó được dịp thả lỏng.

Cả ngày phải giả vờ làm tiên nữ ăn ngũ cốc hoa màu, miệng Tô Bạch Nguyệt sắp không còn nhớ vị thịt nữa rồi. Chỉ tiếc, đại nha hoàn Tĩnh Văn của nàng rất tận chức đang canh giữ ở cửa hoa viên nhỏ, trước mặt nàng ngoại trừ một đống hoa cùng cục đá, căn bản là cái gì cũng không có.

Nhưng vẫn còn may mắn nàng thừa dịp lúc Tĩnh Văn không chú ý đã trộm một khối điểm tâm từ trong phòng mẫu thân.

Haizz, quả thực chính là mỹ vị nhân gian aaa!

Đói bụng lâu như vậy, Tô Bạch Nguyệt cuối cùng đã có thể nếm một chút đồ ăn nhân gian, nàng cảm động đến mức thiếu chút nữa là lệ nóng doanh tròng*, hoàn toàn không biết bộ dáng của mình giờ phút này đang bị người khác nhìn trộm không sót gì.

(*: khóc)

Cái miệng anh đào khẽ cắn bánh phù dung mềm xốp, lộ ra hàm răng trắng thuần, nhẹ nhàng cắn. Cái lưỡi nhỏ không chịu buông tha liếm sạch sẽ từng đầu ngón tay, lưu lại một chút dấu vết ẩm ướt. Bánh phù dung màu hồng nhạt dính một chút lên đầu ngón tay, mà sau khi ăn xong liếm bột trên đó lại càng mỹ vị hơn.

Khối bánh phù dung nho nhỏ, dù có ăn chậm bao nhiêu thì cũng sẽ hết.

Tô Bạch Nguyệt cẩn thận vỗ vỗ trên người, ngồi lên bàn đu dây lắc lư một chút, lúc này mới nghĩ đến chuyện mấy ngày trước.

Hiện tại cốt truyện đã phát triển thuận lợi, nam chủ hẳn là không có bị nàng đánh đến mức không cứng được đi? Dù sao cũng là nam chủ, sao có thể yếu ớt như vậy.

Sau khi tự an ủi bản thân, Tô Bạch Nguyệt thấy sắc trời không còn sớm, nhắc váy lên rời khỏi hoa viên nhỏ.

Bên kia góc tường, gương mặt Lục Ngạn đỏ bừng lên, gắt gao túm chặt đũng quần từ từ dựa vào chân tương cuộn người lại.

……

Thời tiết càng thêm lạnh, Tô Bạch Nguyệt tạm thời không có cốt truyện nên ở trong phòng lười biếng, ngoại trừ ưu sầu về thức ăn còn lại không có gì phải suy nghĩ cả.

“Ông Chủ, bên ngoài tuyết rơi, thật xinh đẹp.” Tĩnh Văn thấy đã nhiều ngày nay Ông Chủ nhà mình không có hứng thú, vẫn luôn là bộ dáng lười biếng, nên mở miệng đề nghị nói: “Không bằng ngài đi hoa viên nhỏ nhìn một cái, nghe nói hồng mai ở đó vừa mới nở.”

Sắc mặt Tô Bạch Nguyệt lãnh đạm hơi gật gật đầu, khoác áo khoác đứng lên.

Hoa viên nhỏ như thường lệ đã được thu dọn sạch sẽ.

Đây là hoa viên nhỏ của một mình Tô Bạch Nguyệt. Bởi vì tính tình Linh Vận Quận Chúa quá kỳ quái, cho nên chỉ cần nơi nàng ở thì tuyệt đối không được có người ngoài, ngay cả Tĩnh Văn là đại nha hoàn hầu hạ bên người cũng không được bước vào hoa viên này.

Hoa viên này là nơi hiếm hoi Tô Bạch Nguyệt có thể thoải mái. Chỉ là nàng lại không biết, ở trong một góc âm u nào đó đang có người nhìn nàng.

Ngồi lên bàn đu dây được lót lông Bạch Hồ, Tô Bạch Nguyệt lắc lư một hồi cảm thấy vừa đói vừa lạnh, còn không bằng đi ngủ để không đói bụng. Nghĩ như vậy, nàng quyết định về phòng đi ngủ quên đói, vừa mới xoay người lại đột nhiên phát hiện trên bàn đá thế nhưng đặt một túi giấy dầu.

Không biết là do nàng quá đói hay vẫn là do túi giấy dầu thật sự tản mát ra một mùi bánh ngọt ngào, nàng không tự chủ được đi qua, duỗi tay đặt lên túi giấy dầu.

Trên túi giấy dầu còn tản ra hơi ấm, như thể nó mới bị để quên ở chỗ này không bao lâu.

Tô Bạch Nguyệt nuốt nuốt nước miếng, thật cẩn thận xé mở một góc, lộ ra mùi thơm ngào ngạt trong, bánh đậu đỏ mềm như bông.

Rốt cuộc là do tiểu tiên nữ nào để quên mỹ vị nhân gian ở đây oa oa!

Hai tròng mắt Tô Bạch Nguyệt sáng ngời, khuôn mặt thanh lãnh như tuyết hiện ra một chút ý cười, môi anh đào hơi gợi lên, trên hai má tuyết trắng hiện ra lúm đồng tiền nho nhỏ. Chỉ là từ góc độ của Lục Ngạn, lại chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt, bên kia có phải hay không cũng có một lúm đồng tiền nho nhỏ.

Nhưng chỉ một cái lúm đồng tiền nho nhỏ, cũng đã đủ làm hắn điên cuồng.

Tô Bạch Nguyệt nghĩ đây có thể là do nha hoàn quét dọn hoa viên không cẩn thận quên ở chỗ này. Chỉ là mấy khối bánh đậu đỏ, bọn nha hoàn mỗi tháng lấy mấy lượng bạc tiền tiêu vặt tất nhiên sẽ không quay lại tìm.

Tô Bạch Nguyệt nghĩ như vậy, mở miệng lải nhải: “Không ăn sẽ bị lạnh. Lạnh sẽ không ngon…” Đến cuối cùng biến thành: “Nếu ngươi lại nhìn ta, ta sẽ đem ngươi ăn luôn!”

Cuối cùng bánh đậu đỏ an ổn vào bụng Tô Bạch Nguyệt.

Tô Bạch Nguyệt thỏa mãn liếm khóe môi, hận không thể đem ngón tay của bản thân đều nuốt vào. Thật sự là ăn quá ngon, trên đời này sao có thể có món ăn ngon như bánh đậu đỏ!


App TYT & Ngọc Anh Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play