Nha hoàn ở trên hành lang dài đi theo
phía sau Dự Nghiêu, các nàng miệng nói đến khan, nhưng bát vương gia này hoàn toàn giống như không có nghe lọt, chính là đi thẳng đến chỗ Đông
Viên của vương gia.
“Thất ca không có ở đây, vương phi có ở đây chứ.”
Trong đôi mắt màu đen láy của Dự Nghiêu
lóe sáng, hắn biết Sở Ca đi Cảnh Viên phải dùng bữa tối mới có thể trở
về phủ, lúc này chạy tới Sở vương phủ, mục đích không là Sở Ca, mà là vị Sở vương phi mới gả đến kia.
“Vương phi cũng theo Vương gia đi Cảnh Viên rồi, hay là Vương gia tự tay ôm xuất môn đây.”
Trong đó một đứa nha hoàn lau mồ hôi trên trán nói.
“Ôm xuất môn?”
Dự Nghiêu nhíu mày, hơi dừng bước nhìn về phía nha hoàn kia.
“Đúng vậy, là chính mắt nô tài nhìn thấy
Vương gia cùng Vương phi ra cửa, đúng rồi, Vương gia còn bảo Lưu má má
mang theo hạt dẻ Ngưng nhi Vương phi thích nhất.”
Nha hoàn kia cho rằng rốt cục thuyết phục được vị Bát Vương gia này nên nói càng dũng cảm.
“Đồ hỗn trướng, đường đường là vương phi
của Sở vương phủ sao lại là một con vẹt. Đây là vương gia nói đùa, các
ngươi cũng tưởng thật sao.”
“Bát Vương gia đây cũng không phải là lời nói đùa, đúng là Vương gia cùng Ngưng nhi Vương phi đã bái thiên địa đấy.”
Nha hoàn kia chợt cảm thấy ủy khuất, không cam lòng bĩu môi nhỏ giọng nói.
Dụ Nghiêu trái với vẻ ôn hòa ngày xưa, quát lên: “Câm miệng!”
“Bát Vương gia…”
Bọn nha hoàn mỗi người trừng lớn hai mắt, bỗng chốc cả kinh không ai dám thở mạnh.
“Hừ!”
Dự Nghiêu hất ống tay áo lên, tiếp tục bước đi, trong nội tâm lửa giận kia vẫn chưa dập tắt.
Hắn tuyệt sẽ không cho loại chuyện như vậy xảy ra, Sở Ca, ngươi thật sự đần độn sao?
Thế nhân đều nói ngươi đần độn, đối với ngươi cũng không tin!
…
…
“Thật tốt là chủ nhân đã trở về rồi, bằng không Dự vương này, Ô Mông thật không biết phải ứng phó như thế nào.”
Cho dù người còn chưa tới, thì người ầm ĩ kia cũng đã làm cho hai người trong phòng cảnh giác.
Ô Mông vui mừng khi Long Thanh Thanh kịp
xuất hiện, bằng không thì cái người Dự Vương khó chơi kia, chính mình
thật đúng là không biết phải ứng phó như thế nào.
“Còn có người cũng làm cho ngườ khó giải quyết sao?”
Thanh Thanh giương mắt, vuốt vuốt tóc mai hướng về phía gương đồng kiểm tra tỉ mỉ, lúc này mới thẳng người đi về phía cửa.
“Dự Vương gia này nhìn thì ôn hòa, thế
nhưng lại thuộc loại người khó ứng phó nhất, chủ nhân có thể trở về đến
tự nhiên là không thể tốt hơn rồi sao.”
Ô Mông cười cười, thật sự thì lúc phải
đối mặt, hắn tự nhiên cũng nghiêm túc, đối với thuật dịch dung của chính mình thì hắn vẫn khá tự tin.
Theo lời bọn nha hoàn nói…, ở lúc cửa phòng mở ra đồng loạt ngậm miệng lại.
Dự Nghiêu vốn là trong mắt bén lửa nhưng
bởi vì người xuất hiện ở cửa mà biến mất, hắn vẻ mặt tươi cười hướng về
phía Long Thanh Thanh chào hỏi nói: “Thất tẩu, Dự Nghiêu có thể là không mời mà tới, chắc hẳn tẩu sẽ không đuổi Dự Nghiêu đi đấy chứ?”
Một đám nha hoàn hai mặt nhìn nhau, chỉ là không hiểu vì sao Bát Vương gia đối với nữ nhân này khách khí như vậy.
Nghĩ đến ở Yến quốc, ai cũng chán ghét nữ nhân này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT