Ô Nhã từng bước tiến lên, thần sắc của
Thanh Thanh làm cho nàng lo lắng ,“Chủ nhân, vết thương rất đau đúng
không, Ô Nhã lập tức băng bó giúp người.”
Tay phải nhanh chóng cầm lấy cánh tay bị
thương kia của Thanh Thanh, nhưng không đoán được Thanh Thanh lại cầm
lấy cánh tay nàng, siết chặt lấy, “Ô Nhã, có ngươi ở đây thật tốt.”
“Chủ nhân?”
Ô Nhã ngạc nhiên nghe Thanh Thanh nói,
ngưc nàng giống như có vật gì đè nặng lên từng chút một, có chút chua
xót đắng chát, nhưng lại nhiều hơn một phần ngọt ngào không rõ.
“Ta không sao.” Thanh Thanh buông tay Ô
Nhã ra, xoay người, ánh mắt âm u chuyển lạnh như băng, nhìn về phía Hồn
Sát vẫn chưa hồi phục tinh thần, nhỏ giọng nói: “Ngươi đi đi, vì ngươi
đã từng cứu Ô Nhã, bản môn chủ tạm thời không giết ngươi.”
Vừa rồi nêu không phải Hồn Sát ngăn cản Ô Nhã bước lên, hiện tại dù Ô Nhã có nguyên vẹn trở ra, cũng không biết
cái gì đã bị thương nặng.
Phong thái cao ngạo, không chờ Hồn Sát thở dốc, ánh mắt đẹp đẽ của Thanh Thanh như hai hồ sâu có sức hấp dẫn vô cùng lớn.
“Sao?”
Hồn Sát ngây ngô hoàn hồn, hắn cho đến bây giờ cũng chưatinhr lại từ dư chấn vừa rồi.
Kim quang chói mắt kia, sức mạnh làm cho
người ta sợ hãi, ngoại trừ ám đế, hắn cũng chưa từng đối với ai sinh ra
cảm giác sợ hãi.
Nhưng mà, người trước mắt, chỉ lấy khí thế áp đảo, cũng làm cho hắn khuất phục.
Thanh Thanh vốn đi trước, nhưng giống như nghĩ tới việc gì đó, nhìn về phía Hồn Sát, nói: “Đúng rồi, nhắn với Ám
Đế hai mươi ngày sau tới Vọng Tọa Phong gặp bản môn chủ.”
Hồn sát giật mình nhìn Kim Ô môn môn chủ, hắn cư nhiên dám sai bảo môn chủ, đến Vọng Tọa Phong gặp hắn?
“Ô Nhã, chúng ta đi.”
Thanh Thanh không chờ Hồn Sát hoàn hồn, lập tức dắt Ô Nhã rời đi.
Hồn Sát nhìn thân ảnh càng ngày càng xa dần kia, tận đến lức không thấy gì nữa.
“Thu …”
Tiếng kêu của ưng non khiến Hồn Sát phát run, đến bây giờ hắn mới nhận thấy, mình vừa rồi nhặt được một cái mạng nhỏ.
…………
………..
Sườn núi Lâm Phong, phân đà Ám điện.
Bách Hiểu Thông nhìn con chim ưng nhỏ
trong tay Hồn Sát, nghiêng người dò xét hắc y nam tử đang ngồi ngay ngắn trên bục cao nhất, biểu cảm run rẩy, hắn rốt cuộc cũng không nhìn được
cười, võ mặt bàn, cười lớn: “Ha ha … thực sự là tiểu kim long, cư nhiên
dám ra lệnh cho Ám Đế gặp hắn, ha ha….. rất buồn cười….”
Hồn Sát cúi đầu, không dám nhìn Ám Đế đang ngồi đằng trước.
Ám Đế kháp người giống như bị sương bao
phủ, xoay đầu nhìn về phía Bách Hiểu Thông, trầm giọng nói: “Bách Hiểu
Thông, ngươi muốn tìm hiểu tư vị của Bách Liệt Truy Hồn sao?”
Bách Hiểu Thông ngạc nhiên, nhanh chóng
đứng thẳng dậy, sắc mặt hoảng sợ: “Huynh đệ không cần nhẫn tâm như vậy.” Sắc mặt nghiêm lại, nói tiếp: “Nhưng mà, xem tiểu kim long nếu đxa lên
tiếng muốn gặp mặt ngươi, chắc đã chấp nhận lời đề nghị của ngươi rồi
đi.”
Ám Đế liếc mắt nhìn Hồn Sát cùng con chim non trong tay hắn, ra mệnh: “Mang con chin xâu xí này xuống đi.”
“Dạ.”
Hồn Sát vội càng cáo lui Ám Đế, mang theo ưng non nhanh chóng rời đi.
Bách Hiểu Thông nhìn Hồn Sát, đáy mắt
hiện lên ý cười, lập tức nhìn về phía Ám Đế, “Sức hấp dẫn của Hắc Long
thiếp cũng thật lớn, cũng khó trách tiểu kim long lại có quyết định
này.”
“Hắc Long Thiếp của Long Đường nhất định
sẽ làm cho cao thủ sáu nước tập trung lại, Kim Ô môn môn chủ cho dù là
Kim Long Đế quân, ứng phó với nhiêu người như vậy, cũng không thể khinh
thường. Hắn tự nhiên sẽ muốn hợp tác với chúng ta.”
Ám Đế trong ánh mắt không dấu được sự
hưng phấn, Kim Ô môn môn chủ có thể đoán được hành động của sáu nước,
cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Nhưng hắn sao biết được thân phận của mình, điểm đấy làm hắn tò mò.
Hắn nhất định phải bát lấy cơ hội hành hạ tiểu Kim Long cao ngạo kia…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT