Lãnh Hoành Dục gác chân ngồi ở ghế dựa, đôi mắt trầm luân nhìn Hoa Anh như nhìn một kẻ đang chạy trốn lệnh truy nã.

Hoa Anh nhất thời mất kiên nhẫn, cô ta cũng có ý định tẩu thoát. Nhưng chớ chêu thay. Cánh tay của Hoa Anh đã ngay lập tức bị Âu Nhã tóm gọn lại.

Thần sắc của Hoa Anh tái mét đi, cô vùng vẫy.

- Mau thả tôi ra, các anh không mau bắt tên Quách Dương kia đi. Anh ta và người đàn ông kia...

Nhất thời Hoa Anh xém nói ra tên của người đàn ông giấu mặt. Cô chỉnh đốn lại thần sắc trên gương mặt đưa mắt ngước nhìn anh.

- Tôi cũng không muốn làm nghĩ chuyện này. Chỉ là bị ép..

Hoa Anh vội vàng giải thích

Cô sợ, cô sẽ chết thê thảm ngay tại nơi này!

Lãnh Hoành Dục đút tay vào túi quần, đưa mắt nhìn Âu Nhã.

Cũng không bao lâu sau, trên tay Âu Nhã đang cầm một loại súng cỡ mạnh hắn chậm rãi đưa cho Lãnh Hoành Dục.

Đón nhận khẩu súng đang cầm trên tay, Lãnh Hoành Dục đưa mắt nhìn cô, sau đó quơ quơ khẩu súng ngay trước mặt cô.

Làm sắc mặt Hoa Anh cắt không còn miếng máu.

- Có muốn cùng tôi chơi một trò chơi không? Sẽ rất thú vị đó.

Lãnh Hoành Dục gần như muốn bấm còi, anh muốn xem biểu cảm hiện tại của cô ta sẽ như thế nào.

- Lãnh Hoành Dục, đừng đùa nữa. Tôi... sợ lắm.

Lãnh Hoành Dục nỗi lên vài tia hung tợn, gân xanh nổi đầy trên cánh tay anh, chất giọng có phần thay đổi: - Vậy cái lúc cô làm Bảo Bối của tôi khóc. Cô nghĩ cảm giác của cô ấy hiện tại sẽ như thế nào hả?

Anh tức giận vì Tô Niên sao?

Đây là lần đầu tiên, Hoa Anh nhìn thấy anh hung tợn chỉ vì một người phụ nữ..

- Tôi đã nói là tôi bị ép làm. Các anh phải tin tôi. - Hoa Anh nói lớn..

Anh cười nhẹ: - Cô muốn viên đạn sẽ bay vào đâu hả? Đầu cũng được? Hay ngực? Bụng cũng không tệ... Cô chọn đi tôi sẽ thành toàn cho cô.

Hoa Anh bật khóc nức nở, cô dằn co: - Anh hãy niệm tình khi xưa tôi và anh đã yêu nhau..mong anh sẽ tha mạng cho tôi.

Anh chậm rãi nói, tay vuốt ve khẩu súng rất nhẹ nhàng: - Trừ khi cô làm cho tôi một việc.

Hoa Anh vội nói: - Ý của anh là sao?

................

Bốp...

- Ba, đừng nóng. Mọi chuyện rồi sẽ có cách giải quyết. - Quách Dương ôm má bực tức nói

- Hỏng hết, con nhỏ Hoa Anh kia mồm mép không thể giữ kín được chuyện của chúng ta nữa. Con nhanh chóng đi tìm cô ta diệt khẩu đi, đừng để lại bất cứ manh mối gì. - Người đàn ông trong bóng tối phát ra âm thanh khàn khàn, trong không khí còn thoang thoảng mùi thuốc lá rất nồng đặc.

- Ba yên tâm, mọi chuyện sẽ thú vị hơn khi chúng ta nhắm giữ điểm yếu chí mạnh của Lãnh Hoành Dục. - Quách Dương hiện tại không còn là người đàn ông ôn hoà nhu nhược như trước, thay vào đó là một người đàn ông đầy toan tính, cùng thủ đoạn. Xét thấy anh ta vừa đáng thương cùng vừa đáng giận.

Người đàn ông trong bóng tối hít mắt, ông khó hiểu hỏi: - Ý của con là...

Quách Dương còn chưa nói ra đó là ai? Thì trong đầu người đàn ông kia đã có câu trả lời.

Đúng là lúc trước ông nghĩ không ra...

- Nhanh chóng điều tra xem cô ta đang ở đâu? Thật muốn thấy bộ dạng Lãnh Hoành Dục giận dữ lên sẽ như thế nào? Cuộc chiến vẫn chưa tới hồi kết. - Ông nói.

Quách Dương gật đầu, sau đó cũng nhanh chóng lui đi.

- Lãnh Hoành Dục, ta sẽ giúp người chăm sóc thật tốt Bảo Bối nhỏ mà ngươi toàn tâm toàn ý muốn bảo vệ. Tô Niên con không thể tránh ta được. Muốn tránh thì hãy tráng người đàn ông mà con yêu...Hắn không phải người,.... haha

................

Thuỵ Sĩ...Vào ban đêm

Tô Niên ngồi yên ắng tại một bờ hồ nước thu ở giữa. Cảnh quan ban đêm vừa mát dịu vừa thoải mái. Lại khiến tâm trạng Tô Niên như được bay bỏng mà êm dịu đi một chút.

Số ngày cô và anh xa nhau phải đếm hết cả bàn tay bàn chân vẫn không đủ.

Bức thư lần này anh gửi đến là lá thứ mười ba..Tô Niên khi nhận được thư thì liền cầm lên đọc ngay.

Bên trong thư ghi rất ngắn gọn, nhưng sự quan tâm đối với cô đều thể hiện qua từng câu chữ cứng cáp mà anh cẩn thận tỉ mỉ chao chuốt bức thư này.

Niên Niên, hiện em ở bên Thuy Sĩ rất an toàn có phải không? Anh xin lỗi, vì không thể đến đón em về biệt thự ngay được. Nhưng em hãy tin tưởng rằng, khi hoàn thành xong những rắc rối ở đây anh sẽ đến đón em ngay. Tạm thời em cứ nghĩ rằng mình đang đi du lịch bên Thuỵ Sĩ một chút nhé!! Yêu em.

Người gửi: Lãnh Hoành Dục.

Cô khe khẽ ngước nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời. Tiếng nói nho nhỏ thốt ra.

- Hoành Dục, hiện anh đang làm gì? Em ở đây rất tốt. Em mong rằng những rắc rối mà anh nói sẽ nhanh chóng được giải quyết...anh có biết rằng Tô Niên rất nhớ anh không?

Hết thảy, những gì Tô Niên vừa nói ra từ tận đáy lòng điều được Quách Dương với bản tính nham hiểm nghe rõ mồn một.

Anh ta siết chặt cánh tay lại, đấm mạnh vào cây cổ thụ lớn. Gương mặt có một chút mất mát.

- Đến cuối cùng, người em chọn vẫn là hắn...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play