Quách Dương đặt cây đèn pin nhỏ xuống bàn. Điềm tĩnh đi lên vài bước rồi nói với chất giọng khô khốc, trầm ngâm.

- Cô hãy đi theo tôi.

Dẫn lối đi cho cô đó là Quách Dương, đi sau anh là Hoa Anh. Hai người một cao một nhỏ lén lút đi vào một con hẻm nhỏ ngăn giữa hai bên.

Đây là nơi ít ai biết đến để tiến thẳng vào Thư phòng của Lãnh Hoành Dục. Quách Dương điềm tư mở khoá trái cửa. Sắc mặt có chút thay đổi.

- Tại sao lại mở không ra? Cô có cách nào khác không?

Hoa Anh khoanh tay trước ngực, đắn đo suy nghĩ vài điều: - Ừm..có một chỗ anh nhìn lên phía trên...cửa sổ. Chỉ còn có cách này thôi...

Quách Dương nhíu mày nói: - Cô không trộm lấy chìa khoá phòng. Như vậy sẽ dễ dàng hơn.

- Anh tưởng tôi không muốn tìm. Chỉ là không có thôi..cửa được khoá bằng dấu vân tay.

Quách Dương nhíu nhẹ mày, anh cố gắng tập trung suy nghĩ.

Nhưng từ đó đi lên cửa sổ cũng không phải khó khăn gì chỉ là có chút nguy hiểm. Đành phải đập cửa xông vào.

- Cô tìm giúp tôi một cục gạch.

Hoa Anh liền lết lê bước chân đi tìm, không biết ở những nơi cao lên mái hiện có máy quay hay không? Hoa Anh chỉ biết được một thông tin đó là hôm nay Lãnh Hoành Dục không có nhà cũng dễ dàng cho cô ra tay.

Tìm một hồi lâu, cuối cùng Hoa Anh cũng tìm thấy một cục gạch màu đỏ nhỏ cầm vừa tay đưa lên cho anh.

- Cô đi theo sao tôi. - Quách Dương nói

- Được. - Hoa Anh dứt khoát trả lời.

Hai âu phục đen cùng nhau tiến bước lên, Quách Dương cũng không ngốc nghếch. Anh ta từ trong túi trợ giúp lấy ra một sợi dây thừng dài và chắc. Quách Dương thẩy lên đỉnh cột cao ở tầng hai. Từ đây lên tầng hai cũng không đơn giản là bao. Nhưng đối với thân thể Quách Dương thì chuyện này chỉ là cỏn con.

Đến cuối cùng, sợi dây thừng cũng quấn được cột trụ cao thẳng tắp ở tầng hai. Quách Dương nhếch mép cười hài lòng.

Anh xoay người qua nhìn Hoa Anh. Tìm truyện hay tại _ TR ÙMtruуệЛ.V Л _

- Cô bám chắc vào tôi.

Hoa Anh có chút sợ, nhưng cô liền được bàn tay lạnh ngắt của anh nắm giữ lại. Sau đó cả hai thân thể phóng trèo lên sợi dây đã được cột ở đỉnh.

Được nửa đoạn, Hoa Anh bắt đầu hò hét.

- Cao quá. Tôi muốn xuống...

Sắc mặt của Hoa Anh tái nhợt đi, cô sợ độ cao...

Quách Dương điềm tĩnh trấn an giúp cô.

- Đừng sợ, có tôi cô sẽ không sao. Nên nhớ cô phải bám cho tôi. Đã nghe rõ chưa? - Đôi mắt Quách Dương nhìn cô, không tình cảm...

Hoa Anh hít một hơi lấy lại sự bĩnh tỉnh lúc đầu. Tay nắm lấy tay anh cùng anh đi đến Tầng hai của Thư phòng.

Bịt..

Sự chuyển động linh hoạt cũng những bước nhảy điêu luyện. Có thể suy đoán rằng Quách Dương đang che giấu mọi người một thân phận nào đó? Rất bí hiểm..

Đến khi cả hai người đều đứng an toàn trên tầng hai thì Hoa Anh thở phào một cái. Lúc nãy muốn rớt tim ra ngoài.

Quách Dương xoay người, từng bước đi về phía cửa sổ trên tay cầm một cục gạch không chần chừ anh đập mạnh vào tấm kính thuỷ tinh ở ngoài cửa..

Ben...Ben...

Âm thanh chói tai rộ ra, nhưng cũng chẳng thấy tin hiệu rằng có người phát hiện, Quách Dương xoay người nhìn cô khen ngợi.

- Cô làm tốt lắm, nhất định ba tôi sẽ thưởng lớn cho cô. Về sau cuộc sống của cô sẽ tốt hơn.

Hoa Anh cười yêu nghiệt nói: - Anh đã hứa rồi nhé, nhất định phải thưởng lớn cho tôi đó...

Không do dự, Quách Dương bật đèn pin cầm tay lên soi rọi những nơi tối âm u ở đây.

Quách Dương vừa đi vừa nói: - Cô có biết nơi để hồ sơ thông tin của hắn không? Nơi này tối qua chúng ta cần phải thực hiện nhanh hơn một chút. Kẽo trời sáng sẽ khó cho cả cô lẫn tôi..

Hoa Anh trầm tư suy nghĩ đôi chút, sau đó nói: - Trong ngăn tủ có mật khẩu. Tôi thấy anh ta thường xuyên ghi chép cái gì đó để vào trong, nhìn anh ta rất thần bí. Tôi suy đoán rằng, có thể là thứ mà anh muốn tìm.

Quách Dương dùng đèn pin rọi vào ngăn tủ cách bàn làm việc của anh hai ba bước chân. Từ tốn nói.

- Cô chắc chắn?

Hoa Anh: - Anh có thể xem thử.

Cuộc hội thoại kết thúc, duy trì trạng thái là sự im lặng tuyệt đối. Ngoài chỉ nghe được tiếng bước chân, thì mỗi thứ rất đỗi tĩnh lặng. Bọn họ cũng sẽ không ngờ ngày hôm nay lại có kẻ ngang nhiên xông vào nhà đáng cướp những thứ quan trọng của Lãnh Hoành Dục.

Dừng lại, Quách Dương ngồi khụy xuống. Anh thử nhập vài con số. Thiết bị liền nhanh chóng hiện lên trạng thái đỏ cùng một giọng nói.

- Mật khẩu đã sai, xin hãy thử lại.

Bít..bít...bít lần hai vẫn không được..

Quách Dương: - Cô có biết mật khẩu hay không? Con số mà Lãnh Hoành Dục yêu thích.

- Có thể là ngày sinh của anh ta, hoặc ba mẹ..cũng có thể là tôi..

Bít bít...bít..

- Mật khẩu đã sai, xin hãy nhập lại.

Bộp..Quách Dương đập mạnh vào ngăn tủ sắt một cái rõ lớn. Chân mày anh ta nổi lên thể hiện sự mất kiên nhẫn cùng khó chịu.

- Sinh nhật anh ta, của cô, ba mẹ anh ta..tất cả đều không phải. Vậy có thể là ai?

Trong lúc tuyệt vọng không biết phải nhập con số gì thì não bộ của Quách Dương nỗi lên một con số. Anh ta nhanh chóng nhập vào...

Ting... Ting.

- Mật khẩu đã chính xác...

Hoa Anh cả kinh, cô ta nghiêng người nhìn anh ta nói với giọng ngạc nhiên: - Tại sao anh lại biết được? Là của ai?

Quách Dương sắc khí lạnh lẽo nói: - Là của Tô Niên.

- Của cô ta sao? - Hoa Anh nói.

Quách Dương không lên tiếng, anh ta rọi đèn vào bên trong ngăn kéo. Lấy ra những thứ có ở bên trong.

Giấy tờ điều khoản công ty, sòng bạc, tất cả đều nằm ở trong đây. Điều đặc biệt là có giấy tờ nhà đất của căn biệt thự Lãnh gia..

Xem ra lần này ông trời đã giúp cho Quách Dương rồi.

Nhưng nụ cười mới được hé mở thì cả căn phòng bỗng đồng loạt sáng trưng lên.

- Thật xin lỗi, kế hoạch của các người có lẽ thất bại rồi.

Hoa Anh và Quách Dương đồng thanh lên tiếng: - Sao lại có thể?

- Sao lại không thể? Các người cho rằng tôi sẽ ngu ngốc để người phụ nữ nham hiểm đó ở bên cạnh tôi sao? Điều tôi muốn là lôi kẻ đứng đằng sau lộ diện nhưng có lẽ bản thân tôi cũng có thể tự đoán ra được người đó là ai? Quách Dương cậu rất thông minh, nhưng bước đi của cậu chậm hơn tôi.. - Lãnh Hoành Dục mặc bộ vest đen trầm lãnh đạm nhìn Quách Dương.

Quách Dương có chút xanh mặt lên tiếng: - Tôi không tin, những gì tôi làm cậu biết được những gì? Cũng chỉ khoác lác thôi...

Lãnh Hoành Dục cười nhẹ. Nói chúng tất cả những điều anh đang giấu: - Tôi biết cậu rất rõ, chỉ có cậu không rõ về tôi thôi...

- Tôi là ai, sao cậu lại biết. Rất ít người biết được thân phận thực sự của tôi. Kể cả Tô Niên cũng không biết. Rốt cuộc cậu là ai?

Lãnh Hoành Dục ngắm nghía bàn tay được cắt tỉa gọn gàng của mình, ôn tồn nói.

- Lúc cậu hỏi tôi là ai, cậu không biết

rõ về tôi.

Âu Nhã tiến lên, nhưng Quách Dương liền áp đảo bằng cách đập mạnh vào ngực anh một cái. Sau đó cũng leo từ cửa sổ tẩu thoát.

Để lại Hoa Anh cùng bao nỗi sợ hãi...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play