Sau khi để đồ đạc vào khách sạn, anh nắm tay Tô Niên dạo quanh Đảo Hạ Sơn một vòng. Nhìn chung nơi này rất thoáng đản trong xanh, rất yên tĩnh lại rất hợp để đi du lịch nghỉ mát.
Đôi mắt lạnh lùng của Lãnh Hoành Dục cứ nhìn chăm chú cô mãi. Anh lại cảm thấy bản thân đang dắt trẻ con đi dạo quanh Đảo.
Đôi chút, đổi gió cũng rất tốt. Nhưng vậy sẽ không nhàm chán. Cô nhóc nhỏ này cũng sẽ không buồn bã nữa.
Như vậy hắn mới có thể tập trung làm việc chứ!!
- Hoành Dục, bên kia này gì vậy?
Cô chỉ tay về hướng xa xa kia, mí mắt khe khẽ hé mở. Nhìn Tô Niên tò mò chỉ chỏ lung tung anh cũng vui vẻ mà cùng cô góp vui.
- Đó là núi. Rất đẹp đúng không?
Lãnh Hoành Dục ôm bả vai Tô
Niên lại gần, hai người cùng nhau ngắm nhìn ngọn núi to đùng cao sừng sửng ở phía xa xa kia. Nội tâm Tô Niên như muốn thét rào. Cô níu lấy cánh tay hắn nói nhỏ.
- Tôi muốn đến đó. Có được không?
Cô ngước lên nhìn anh, cảm thấy anh cứ im lặng mãi Tô Niên lại quơ quơ trước tầm mắt hắn. Lãnh Hoành Dục mới bừng tỉnh mà nhìn cô.
- Có được không?
Tô Niên năn nỉ anh lần thứ hai. Lãnh Hoành Dục nghiêm mặt, nhưng vẫn không thoát được sự cám dỗ đáng yêu từ cô. Anh cười nhẹ, từ tốn nói.
- Được rồi. Nếu em thích tôi chiều.
Tô Niên cười hạnh phúc nhìn anh, từ khi mẹ và chị gái về Tô gia cô vẫn chưa từ đến những nơi như thế này. Có thể nói là đếm trên đầu ngón tay. Rất ít ỏi. Nhưng lần này Lãnh Hoành Dục đọc được suy nghĩ của cô, anh không chút ngừng ngại mà huỷ hết tất cả cuộc họp xả giao bỏ tất cả để cùng cô đi du lịch.
Vì nụ cười của cô, anh đã mê mẩn từ đó!!
Lần đầu tiên gặp cô, cô gái nhẹ nhàng thướt tha. Nhất là nụ cười này. Như một lần nữa cướp mất trái tim anh.
Lãnh Hoành Dục trầm ngâm giúp cô cài lại cúc áo khoác trên người. Cũng rất chu đáo cho việc giữ ấm cơ thể cho cô.
Cô lại nghĩ: Ngoài gương mặt lạnh lẽo kia, thì nhìn chung anh là người đàn ông vô cùng hoàn hảo. Sẽ rất nhiều phụ nữ yêu thích. Có lẽ cả cô cũng không ngoại lệ!!
Nhận thấy sự khác thường của cô, anh cười gian tà nói:
- Niên Niên, mặt em đỏ kìa? Tôi xem nào.
Chưa để anh nhìn, cô đã chạy ùa đi về phía trước. Để lại anh nở một nụ cười rang rỡ..
Có lẽ ở bên cô anh không cần phải gò bó, không cần phải đề phòng. Cô đã định là vợ anh..
- Niên Niên, chờ tôi.
Khoảnh khắc hạnh phúc diễm lệ này. Đã rơi vào ánh mắt đâm chiêu của ai đó. Nét căm hận lộ rõ..
Tô Niên chạy nhanh về phía trước, do ham vui cô quên mất rằng những hành động của mình đã rơi vào ánh mắt đã nhìn cô từ xa. Đôi mắt ấy phút chốc nỗi lên sự đau lòng cùng buồn bã..
- Lãnh Hoành Dục. Anh là heo à? Tôi cõng anh nhé!! Anh đi chậm quá đó.. nhìn xem tôi đi xa anh một khoảng lớn luôn này.
Anh đen mặt, cái gì heo? Cô nói anh là heo?
Anh cũng không lên tiếng, vâng lời vợ nhỏ đưa thân thể to lớn lên lưng mảnh khảnh yếu ớt của cô.
- Oaa. Hoành Dục, người anh thật lớn tôi sắp bị đè chết này..
Cô cười, nhưng vẫn không quên hành động việc cõng bế anh. Nhìn xem cô không yếu đuối đâu nhaa. Rất mạnh mẽ luôn đó..
- Niên Niên. Em không thấy nặng sao?
Cô lắc đầu, cười cười rồi nói tiếp.
- Lúc tôi đi học, tôi đã học qua khoa huấn luyện quân sự. Những thứ nặng nọc đâu làm khó được Tô Niên tôi..
Anh cười tà.. đúng là nhóc con lém lỉnh..
Sẽ nhanh thôi.. Lãnh Hoành Dục anh sẽ cưới cô về làm vợ. Sẽ nhanh thôi..
- Nào, em đổ mồ hôi này. Tôi giúp em lau nhé!!
Cô cũng không có ý định ngăn cản. Sự hoà nhập sống chung của hai người sắp bị phụ thuộc vào nhau rồi.
Bàn tay đầy gân xanh đánh mạnh vào khung cửa sổ. Dòng máu ẩm nóng thay phiên nhau tuôn rơi. Nhưng ánh mắt chết chóc kia cứ nhìn chăm chăm vào Lãnh Hoành Dục. Ánh mắt nổi lên nhiều phần bực tức và căm phẩn.
- Được rồi. Thả tôi xuống. Em sẽ mệt đây..
Anh nhẹ giọng nói nhỏ bên tai cô, cả bàn tay to lớn của hắn như ôm trọn cô từ đằng sau. Ấm áp vô cùng.
Đối chân nhỏ nhắn của cô dừng lại ở khu lên núi.
Lãnh Hoành Dục cũng đặt chân xuống đất, nhìn cô sau đó cõng cô lên thân thể cường tráng của mình.
- Này. Anh làm gì vậy.. bỏ tôi xuống.
- Tôi cõng em một đoạn. Vừa nãy em cõng tôi. Bây giờ đến tôi cũng em. Coi như huề nhé!!
Tô Niên cũng không biết nói gì, cũng mặc kệ anh bế bổng trên người.
Thân thể anh thật ấm áp, bao phủ khắp người cô. Cô cười mỉm hai người cùng nhau đi vào phía núi xa xa kia.
- Lãnh Hoành Dục, tôi muốn hỏi anh chuyện này.
Một hồi được anh cõng, cô rất yên tĩnh mà ngồi im cũng không có ý định phá phách gì anh. Suy nghĩ một hồi cô mới lên tiếng.
- Em hỏi đi.
Anh điềm đạm lên tiếng, giọng nói mang theo vài phần nhường nhịn cùng dịu nhẹ đi một phần.
- Tại sao anh muốn kết hôn với tôi?
- Điều này. Đến khi tôi cùng em lên lễ đường chính miệng tôi sẽ nói cho em nghe.
Anh vừa đi vừa nói vì không tập trung nên đôi chân của Lãnh Hoành Dục trượt xuống, kéo theo Tô Niên cũng ngã nhào xuống dốc núi..