Lãnh Hoành Dục và Tô Niên rời khỏi biệt thự Lan Viên Sơn cũng hơn mười giờ kém. Chiếc xe BMW đang từ từ chậm rãi lăn bánh, đi quanh những hàng cây cối xum xuê, những tiệm trang sức đá quý những món ăn thơm ngon ngoài lề đường. Tô Niên ngước nhìn chúng trong sự thèm khát, từ ngày cô bị tên mặt lạnh này bắt về biệt thự hình như cô chưa bao giờ đặt chân ra khỏi biệt thự dù chỉ một lần. Lãnh Hoành Dục hôm nay lại đặc biệt sắp xếp chu đáo cho cô đi du ngoại sao?

Anh không nhìn cô, chỉ ngồi im một chỗ. Nhưng vẫn không thể thoát khỏi đóng tài liệu chất cao như núi kia. Lãnh Hoành Dục phải tranh thủ thời gian này để hoàn thành xong những bảng số liệt cuối cùng.

Đôi mắt thâm sâu chăm chú nhìn tập tài liệu đang cầm trên tay. Tô Niên nhìn anh một hồi lâu mà không lên tiếng, trong đầu nhỏ của mình đang không ngừng khen ngợi anh. Tại sao trên đời này lại có người có góc nghiêng đẹp đến thế? Lúc anh chăm chú làm việc.. lúc anh cười. Tim của cô như ngưng đập.

Phải nói rằng, Lãnh Hoành Dục rất tài giỏi. Vừa tốt nghiệp đại học của học viện Harvard xong, anh liền trở về nước để điều hành công ty Lãnh thị, nhiều năm sau..

Cái tên Lãnh Hoành Dục đã xuất hiện trên các trang báo đài điện tử họ điều thi nhau săn đón thông tin về anh.

Dừng lại một chút, anh buông tập văn kiện xuống. Đôi mắt hướng qua nhìn cô.

Tô Niên đang ngủ gật ở phía cửa sổ xe. Cô đưa đầu nhỏ dựa vào cửa sổ, đôi lông mày giản ra. Mi mắt khẽ rũ xuống, đôi môi hồng hào khế cắn nhẹ phần môi dưới. Làn da trắng nay lại bị ánh nắng ngoài trời chiếu vào. Lông mày của Tô Niên có chút cau nhẹ.

Chiếc xe BMW dừng lại trước đèn đỏ, vì quá gấp gáp đầu Tô Niên và đập mạnh về phía trước.

Bụp...

Cơn đau ập đến, khiến tâm trạng Tô Niên có chút khó chịu. Cơn buồn ngủ như tan biến, cô mở mắt nhìn về phía trước. Tay ôm đầu bị u một cục, bức tức quay sang quát Lãnh Hoành Dục.

Ngồi yên thôi cũng bị dính đạn!!

- Lãnh Hoành Dục, tại sao anh lại chơ mắt ra nhìn tôi như thế hả? Đau chết đi được. - Cô vừa ôm chặt phần đầu, vừa nhìn hắn nói.

Lãnh Hoành Dục không nhìn cô, chỉ tiện nói vài câu cho có lệ, đôi mắt hướng về phía tập tài liệu đang ký.

- Là do em. Tôi đâu có bảo em ngủ như thế.

Đâu ai biết, lúc Tô Niên bị va đập mạnh vào phần đầu anh phải kìm nén sự quan tâm lại. Tuyệt đối không thể để người ngoài nhìn thấy cảnh anh yếu đuối trước người phụ nữ trước mắt. Thân phận của anh không thể tuỳ tiện mà phơi bày những thứ này được. Bởi anh biết, kẻ thù đang còn ẩn nấp, bọn họ chỉ chờ ngày anh lơ là mà tấn công. Lãnh Hoành Dục phải bảo toàn sự an toàn cho Tô Niên. Mọi hành động ở bên ngoài của anh đều bị những ánh mắt của sói xám theo dõi....

Sở dĩ hôm nay Lãnh Hoành Dục phá lệ dẫn theo hàng ngàn binh vệ để hộ tống anh và cô lên đảo Hạ Sơn chơi qua đêm, là bởi vì sự buồn bả, sự thiếu sức sống của cô đã ảnh hưởng đến anh trong công việc. Cho nên Lãnh Hoành Dục cũng nghỉ hai ngày để đưa nha đầu nhỏ này đi chơi một đêm cho thoả thích.

Nhốt nhóc con này ở nhà lâu như vậy, chắc có lẽ rất buồn chán...

- Lãnh Hoành Dục, đầu tôi rất đau đó.

Cô vừa nói, vừa xoa xoa đầu. Trong đầu không ngừng mắng anh..

- Đau lắm sao? - Câu hỏi mang sự quan tâm hẳn hoi.

Tô Niên gật đầu lịa lia, nếu không nhìn gần anh còn thấy cô như sắp oà khóc còn vài tiếng nấc ngọt ngào động lòng người này. Đau đến thế sao?

Đặt tập tài liệu xuống một lần nữa cả thân thể xoay qua nhìn cô.

- Qua đây. Tôi xem - Mệnh lệnh đã được đưa ra, chỉ chờ cô tuân theo.

Chân mày anh cau nhẹ, cả thân người đổ nhào về phía trước. Bế thốc đặt Tô Niên ngồi lên đùi.

Đôi tay nhẹ vuốt ve mặt cô, từ từ chạm nhẹ vào vết thương to u lên một cục.

Sự nhẹ nhàng của anh, như lại một lần nữa khiến trái tim cô rung động kịch liệt..

- Còn đau không? - Anh vừa hỏi, vừa xoa nhẹ vết thương cho cô, cũng không có ý định dừng lại.

Cô không trả lời, chỉ chăm chú nhìn anh.

Để giúp Tô Niên bớt cơn đau, Lãnh Hoành Dục hôn nhẹ lên trán cô một cái..

Một nụ hôn ngọt ngào bay bổng, tâm trạng hôm nay của anh cũng thật tốt đi một chút.

- Đã bớt đau chưa?

- Bớt... bớt rồi.

Sau câu nói đó, anh vẫn cứ tư thế đó giữ chặt cô ở trên đùi mình, cho đến khi mí mắt dần dần chìm vào giấc ngủ.

Chiếc xe cứ chạy mãi, vẫn chậm rãi. Nhưng Âu Nhã lại không yên tâm cho lắm, ánh mắt của hắn cứ liên tục nhìn qua kính chiếu hậu, có một chiếc xe đen đang theo sát hắn. Âu Nhã đã thử đánh lạc hướng chiếc xe đen kia nào ngờ chúng vẫn chứ theo sát mãi. Tâm trạng của Âu Nhã có chút căng thẳng.

Nhưng như thế nào, Âu Nhã cũng điềm tĩnh chạy. Âu Nhã đánh tay lái qua khúc cua. Chiếc xe đen chết tiệt kia vẫn bám chặt như đĩa đói.

Âu Nhã phi nhanh chạy về phía trước, bắt đầu dùng những sở trường khi còn ở huấn luyện đã học.

Lãnh Hoành Dục đã nhận ra sự khác thường của Âu Nhã, cũng đón được vài phần chiếc xe đen phía sau.

Anh vẫn nhắm mắt, coi như không biết chuyện gì đang xảy ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play