Ở dãy phòng bên trong quán rượu xa hoa. Hạ Quân Thần đã thay một bộ đồ giản dị, áo thun đen trễ vai phối cùng quần jean ôm màu sậm, trên quần có hai chỗ rách, thoạt nhìn bụi bặm lại thời thượng.
Nàng quét mắt qua phía Allen ngồi hút thuốc bên cạnh, cầm lấy ly rượu đỏ một hơi uống cạn, cúi người gần anh, nở ra nụ cười quyến rũ, "Có thể bắt đầu, phải làm thật giống."
"Chuẩn bị nghe trộm xong chưa?" Hạ Quân Thần quay đầu, nhẹ mở cánh môi mỏng, khẽ cười.
Brian bị ánh mắt trêu chọc của nàng mê hoặc, nhất thời ngây ngốc ra, sau khi ý thức trở về, xấu hổ ho nhẹ một tiếng, gật gật đầu hướng nàng làm dấu OK.
"A----- Đừng ----- nga-----"
"Thấy sao? Muốn thêm chút lực hay không?"
"Đủ rồi đủ rồi, sướng quá... Ân..." Hạ Quân Thần ung dung thích ý nằm trên giường lớn, để Allen mát xa, đấm lưng. Allen chua xót cười, còn tưởng rằng đây là nhiệm vụ tốt, kết quả chính là để lão đại như anh hầu hạ một cô bé! Vấn đề là thanh âm vô cùng hoàn hảo này từng đợt kíƈɦ ŧɦíƈɦ thân thể cùng bộ vị gì đó của anh.
Brian dựa sát tường, sắc mặt ửng đỏ, trái tim có chút nhộn nhạo. Từng đợt tiếng kêu này, đúng là rất gợϊ ȶìиɦ. Nếu không thấy được tình huống, không muốn nghĩ lung tung cũng không được!
Âm thanh bên đầu kia điện thoại chập chờn, triền miên tiếng rêи ɾỉ, những lời lẽ đùa giỡn trên giường và hơi thở nặng nhọc khiến Lăng Khiêm Hi xém chút nữa tắt thở. Eric che miệng lại, tận lực kiềm chế không cười ra tiếng. Brian có gọi điện thoại về để báo cáo tình hình, Hạ Quân Thần ngày càng phúc hắc, cũng có thể nghĩ ra chiêu này. Anh giương mắt liếc liếc Lăng Khiêm Hi, ra vẻ đồng cảm, Hạ Quân Thần đào hố, chỉ còn chờ cô ấy nhảy vào! Không biết kế tiếp còn chuyện gì.
Sắc mặt Lăng Khiêm Hi lạnh như sương, hỏi, "Nói cho tôi biết cậu đang ở đâu?"
=====
Một chiếc siêu xe tuyệt đẹp, [két] một tiếng Ferrari dừng ở trước cửa quán bar. Lăng Khiêm Hi bước xuống xe, đóng sầm cửa lại.
Tâm tư hơi hỗn loạn, Lăng Khiêm Hi xoa xoa trán, vô thức lực gõ cửa có chút mạnh. Cửa được mở ra, gương mặt xa lạ của một nam nhân xuất hiện trước mặt cô, "Tìm ai?"
Lăng Khiêm Hi nghiêng đầu, mắt nhìn qua tấm bảng, không sai! 809, chính là phòng Brian nói! Lại quan sát người trước mặt, là một người con trai trẻ tuổi tóc hơi xoăn, cô hơi hơi gật đầu, nói, "Thật ngại, làm phiền rồi."
"Đang tìm em sao?" cửa phòng 806 bị mở ra, ánh mắt Hạ Quân Thần lóe sáng, ẩn ẩn hiện lên một chút đắc ý.
Thân thể Lăng Khiêm Hi run lên, cố gắng che đi bất an và bối rối trong lòng, nhìn Hạ Quân Thần và Allen song song đi ra khỏi phòng.
"Sao chị lại tới đây?" Tầm mắt Hạ Quân Thần chuyển qua khuôn mặt Lăng Khiêm Hi, nhẹ nhàng cười.
"Vậy sao em và Allen lại ở chung một phòng?" Lăng Khiêm Hi không đáp, hỏi lại, vô cùng miễn cưỡng nở nụ cười.
"Chẳng phải bên ngoài có tin đồn em với anh ấy sẽ kết hôn sao? Sao em không thể ở cùng phòng với anh ấy? Chuyện này em không hiểu lắm." Theo bản năng Hạ Quân Thần kéo lấy cánh tay của Allen. Lại nhìn tới gương mặt Lăng Khiêm Hi đang cương lên đứng hình. Thành công, hiện tại nàng chiếm được vị trí chủ động rồi, có thể khống chế cả ván cờ này!
"Vậy là em thật sự muốn kết hôn với cậu ta?" Lăng Khiêm Hi nhíu mày, trong lòng đang rối tung lên.
"Chị không đồng ý sao?" Hạ Quân Thần xem thường phì một tiếng, kéo cánh tay Allen ngày càng gần sát. Bộ dạng Lăng Khiêm Hi ghen, đúng là... thật ngốc!
Ánh mắt Lăng Khiêm Hi trầm xuống, hướng mắt lên người Hạ Quân Thần, tầm mắt quét qua phong cảnh như ẩn như hiện trước ngực nàng, cười nói, "Là do mị lực em không đủ, hay Allen không có thể lực?"
Lời này có ý gì? Trong lòng Hạ Quân Thần căng thẳng, bằng trí thông minh của Lăng Khiêm Hi, chẳng lẽ đã phát hiện ra chỗ nào không đúng sao?
"Hai người hành sự thích sạch sẽ đến vậy sao?" Lăng Khiêm Hi bình tĩnh hỏi. Trên người nàng một chút dấu nhỏ cũng không có a!
"Chị---" Hạ Quân Thần bị lời nói của cô làm phát nghẹn, không khách khí trả lời, "Chị cho rằng ai cũng thích để lại đầy dấu giống chị sao?"
"À... Thì ra là vậy." Lăng Khiêm Hi cố ý kéo dài giọng nói, nhìn về phía Allen, bên trong đôi mắt tràn ngập khiêu khích, "Em ấy là người của tôi!"
Allen nhún nhún vai, giơ hai tay lên, ý chỉ đầu hàng, "Tôi có việc, hai người cứ trò chuyện."
"Đợi đã, nhanh làm xong việc hôm nay đi, rồi đánh một vái bài, ai thắng thì có được Catherine, còn người thua từ nay về sau phải tránh xa em ấy."
Allen dừng bước, quay đầu thấy Hạ Quân Thần đang liếc mắt nhìn, âm hiểm cười, búng ngón tay kêu vang, "Được!"
Hạ Quân Thần lập tức sửng sốt, qua vài giây mới phục hồi lại tinh thần, quát, "Cả hai muốn đánh bài? Tiền đặt cược là em?"
Lăng Khiêm Hi và Allen nhìn nhau cười, khuôn mặt vô tội nhìn nàng, gật gật đầu.
=====
Bên trong sòng bài ở Paris, không gian phủ đầy sự biếng nhác, uể oải.
Hai người ngồi đối diện nhau, đôi mắt sắc bén dừng trên mặt Allen, nâng lên tay phải ý bảo nhân viên có thể chia bài.
Người nhân viên với tay nghề thuần thục, đem bài tách ra, sau đó dùng ngón tay nhẹ nhàng hất lên, những lá bài tạo thành hình gợn sóng, toàn bộ bị lật đến mặt trái, cậu ta lập tức xào bài, quét mắt nhìn hai người, bắt đầu chia bài.
Gương mặt Lăng Khiêm Hi mang theo nụ cười mỉm, yên lặng nhìn bài để trước mặt, không cần lo lắng nữa, vô luận ván bài này như thế nào, tất nhiên cô sẽ thắng! Lúc trước đi theo thần bài của nước Mĩ, cô đã học được không ít kinh nghiệm. Về phương diện bài bạc có thể gọi là tinh thông.
Allen thả bom khói, nhìn chằm chằm bài trong tay, bày ra bộ dáng dửng dưng nhàn nhã, cầm lấy bài lật ra, là hai lá J. Đương nhiên, anh không định thắng! Thắng hay không, cô bé kia vẫn không thuộc về mình, anh cần gì phải phí công phí tâm đây?
Người nhân viên tiếp tục cầm bài chia cho hai người, Allen dùng đầu ngón tay đẩy ra mặt bài, lại là một lá J, anh dựa vào lưng ghế, cười tủm tỉm nhìn về phía Lăng Khiêm Hi.
Cánh môi mỏng của Lăng Khiêm Hi hơi cong lên, nhìn bài cầm trong tay, hai A, một Q. Chỉ còn một lá mấu chốt, nhân viên lại lấy ngón tay đẩy hai lá bài cuối cùng tới trước mặt mỗi người.
Allen hút một hơi xì gà, hơi liếc mắt nhìn, sau đó đem bài ném lên bàn, 4 lá J!
Cảm xúc trên mặt Lăng Khiêm Hi có chút phức tạp, ngón tay thon dài khẽ vuốt lá bài cuối cùng, chuyển qua, lật lá bài lên, vẫn là lá A! Cô chậm rãi mở miệng, "Allen, cậu thua."
"Nguyện chịu thua." Allen cầm xì gà trong tay đưa vào miệng rít một hơi, đứng lên, để thủ hạ mặc áo khoác cho mình, đôi mắt chứa đựng ý vị thâm thường nhìn vào mắt Lăng Khiêm Hi, nói, "Chúc cô may mắn."
"Chị thắng, về nhà với chị đi." Lăng Khiêm Hi từ phía sau ôm chặt eo nhỏ Hạ Quân Thần, thân mật ủng nàng vào lòng.
"Dựa vào cái gì lấy em làm tiền đặt cược cho hai người chơi bài, vừa rồi em có đồng ý sao?" Hạ Quân Thần bị chọc tức, dùng lực tránh thoát khỏi cái ôm của cô.
Lăng Khiêm Hi quét mắt qua bốn phía, tuy rằng đại gia trong sòng bạc phải một lòng một dạ tập trung vào bài trên tay mình, nhưng vẫn không hề thiếu vài người quái dị tò mò đưa ánh mắt quan sát hai cô.
"Ra ngoài trước đã, nếu em không muốn mai lên báo." Trên mặt Lăng Khiêm Hi hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
Cuộc thi vừa kết thúc, trở thành nhà thiết kế nổi tiếng, ký hợp đồng cùng một tập đoàn trang sức lớn, là bạn gái của người đứng đầu xã hội đen, lại bị dính scandal thật không ổn, lúc này Hạ Quân Thần bị một con gió thổi ngang đỉnh đầu nàng.
Tấm màn nhung đen đã hạ xuống, những ngọn đèn vàng lóe sáng, mưa phùn rơi tí ta tí tách khiến bầu trời đêm tăng thêm vẻ huyền bí.
"Tiểu thư Laura, để tôi hộ tống ngài về biệt thự Lawrence?" Mắt thấy Lăng Khiêm Hi xuất hiện, Brian từ trong chiếc Audi đen đi ra, bung dù bước đến trước mặt cô.
Cậu ta tới thật đúng lúc!
Lăng Khiêm Hi híp hai mắt, ngưng đọng nhìn Brian, "Vừa rồi cậu nói phòng 809?"
Brian gãi đầu, ánh mắt dừng trên người Hạ Quân Thần, "Cái này..." Anh rất vô tội a! Chính là ý tứ của cô ấy.
Hạ Quân Thần trừng mắt nhìn cậu ta một cái, mệt cho cậu ta luôn là trợ thủ đắc lực của Eric, nói dối một chút cũng không biết! Cặp mắt xinh đẹp vô tội lại chuyển đi, khóe môi hơi cong, trêu chọc nói, "Là do người nào đó không tốt, cho người theo dõi em?"
"Vậy thì sao? Em là người của chị, ai đụng vào em chị sẽ xử lý hết. Tóm lại, em là của chị, chính là của chị."
Hạ Quân Thần không khỏi buồn cười, con ngươi trong veo chống lại đôi mắt như biển sâu đang gợn sóng toát lên khí tức mị hoặc kia, những lời ngang ngược như vậy lại từ miệng cô nói ra, thật sự rất buồn cười.
"Dựa vào cái gì mà nói em là của chị?" Hạ Quân Thần xòe lòng bàn tay hứng vài hạt mưa, hỏi.
"Dựa vào dây chuyền trên cổ em, còn có nhẫn trên tay em!" Lăng Khiêm Hi tỏ ý sỡ hữu nói, "Nếu em thật sự yêu Allen, đã sớm tháo bỏ những thứ chị cho em, nhưng em không có, chứng minh trong lòng em còn rất yêu chị."
"Chỉ là đeo đã quen, quên thay đổi mà thôi." Hạ Quân Thần giả bộ muốn tháo nhẫn ra, bị Lăng Khiêm Hi ngăn lại, cũng nắm tay nàng vào lòng bàn tay, trong mắt tràn đầy bi thương, "Tha thứ cho chị được không?"
Ngữ khí này gần như là cầu xin, khiến lòng Hạ Quân Thần run lên. Lăng Khiêm Hi là người cao ngạo cỡ nào, vì muốn mình tha thứ lại ăn nói khép nép như thế.
"Trong lòng em bây giờ hẳn là cảm thấy chị rất phiền phức..." Lăng Khiêm Hi tự giễu cười, khẽ thở dài, "Hai năm nay không lúc nào chị không nhớ em, không cần bất kỳ ai khác. Chị vẫn đợi em, không thể quên em, chị rất sợ sẽ không còn gặp lại em, thường xuyên đi đến những nơi chúng ta từng qua, tìm lại những kỷ niệm cũ. Trái tim chị, thật sự rất đau! Tiểu Quân, chị nhớ em rất nhiều em biết không? Bây giờ chạy đến Pháp lại nhìn thấy em ở bên cạnh người đàn ông khác... Chị thừa nhận, chị sai lầm, nhưng em không chịu tha thứ cho chị, đến cùng em muốn chị phải làm thế nào? Em nói cho chị biết được không?"
Lăng Khiêm Hi ngẩng đầu nhìn từng đợt mưa phùn, ánh trăng ảm đạm ẩn ẩn mờ ảo, vài hồi ức cô độc, đau khổ trong những năm tháng ấy hiện lên, mơ hồ lại rõ ràng. Người mình yêu đã đứng ở trước mặt, lại không nguyện ý tháo gỡ khúc mắc đối với cô, sao có thể không đau lòng?