"Hạ Quân Thần em dừng tay cho chị!" Trên trán Lăng Khiêm Hi hiện lên một đống hắc tuyến.
"Khiêm Khiêm, đây là kế hoãn binh..." Khóe miệng Hạ Quân Thần câu ra một nụ cười xấu xa, đến gần Lăng Khiêm Hi, sát bên tai thấp giọng nói.
Thứ nàng muốn chính là Lăng Khiêm Hi ở trước mặt nhiều người như vậy phải cúi đầu nhận sai. Thu phục yêu nghiệt này, xem chị ấy sau này còn dám ra chiêu loạn thất bát tao như vậy để chỉnh mình nửa hay không? Trong lòng nàng cảm thấy may mắn là bản thân đã đề phòng trước mà mặc áo phông dài.
Lòng bàn tay Lăng Khiêm Hi đặt lên trán, nàng thật sự bị bản thân mình làm tức chết, ra chiêu thất thiệt như thế này, đến bây giờ tan thành mây khói hết rồi, không thể xong việc.
"Toàn bộ nhắm mắt lại cho tôi! Ai dám nhìn thì cẩn thận con mắt các ngươi!"
Mấy tên cường tráng tuân lệnh sau đó toàn bộ đều nhắm chặt hai mắt, mỹ nữ càng đáng quý, mắt nhìn càng cao a!
"Lăng Khiêm Hi, chị nói rõ cho em biết rốt cuộc chị có ý gì? Xem em là một đứa ngu ngốc mà đùa giỡn phải không? Như vậy để tăng thêm lạc thú cho chị?" Hạ Quân Thần quét mắt nhìn bốn phía, mấy tên cường tráng kia đã nhắm chặt hai mắt, tay ngừng động tác.
"Vậy thì em nói thẳng ra chị phải làm thế nào em mới tha thứ cho chị?"
"Được thôi." Đôi mắt to tròn của Hạ Quân Thần vòng tới vòng lui, nhìn Lăng Khiêm Hi, mỗi câu mỗi chữ nói vô cùng rõ ràng
: "Em muốn trong vòng một năm, tất cả mọi chuyện chị đều phải nghe theo em!"
"Tất cả?"
"Đúng vậy, không sai, là tất cả." Hạ Quân Thần gật đầu, nhíu mày, tự tin nói "Trong kì hạn này, tất cả hành động của chị đều phải nằm trong tầm kiêm soát của em. Thế nào?"Chuyện này, mình nhất định phải chiếm thế thượng phong.
Ánh mắt lạnh lùng của Lăng Khiêm Hi trói chặt Hạ Quân Thần, em ấy đang đùa cái gì vậy? Cái hiệp ước này, chẳng phải là khế ước bán thân sao? Mình thật sự phải mất đi tự do, để tùy ý để tiểu nha đầu này quản thúc sao?
"Lăng tổng, ngài tự hỏi hơi lâu rồi đấy, xin hỏi Lăng Khiêm Hi vô cùng quyết đoán đi đâu mất rồi? Chỉ mới hai năm không gặp, chị đã trở nên không quả quyết như thế sao." Hạ Quân Thần thong thả bước, đi đến trước mặt Lăng Khiêm Hi, vỗ vỗ vai nàng, sâu sắc nói "Nếu như không chấp nhận thỏa thuận vậy thì về nước đi. Em cho chị...năm giây, năm, bốn, ba, hai..."
"Được, chị đáp ứng em."
Trên măt Hạ Quân Thần tràn ra tia nắng, cười tươi không gì sánh được, nhéo nhéo mặt Lăng Khiêm Hi, cười nói "Thấy không, như vậy là tốt rồi, nhưng mà nói miệng thì không có bằng chứng, lập khế ước đi."
Còn phải viết khế ước! Lăng Khiêm Hi buồn bực, mình cũng đã chịu thua rồi, em ấy cư nhiên còn phải nhất chiêu đề phòng.
"Em không tin tưởng chị sao?"
"Đương nhiên không." Hạ Quân Thần trả lời rất thẳng thắn, hăng hái nhìn vào gương mặt Lăng Khiêm Hi, quan sát tỉ mỉ "Ai ai ai, da bão dưỡng vẫn tốt như vậy, một chút cũng không thể nhìn ra tuổi thật." Tiện đà mượn chuyện chuyển chủ đề, nói "Thoạt nhìn chị một chút thành ý cũng không có nga..."
"Còn nhắm mắt lại làm gì? Đều mở ra hết cho tôi." Lăng Khiêm Hi gõ lên đầu Henri, bây giờ cô cũng chỉ có thể tìm hắn để phát tát cho hả giận. "Lên xe nhìn xem có bút viết hay không, lấy đến đây." Mâu quang của cô chuyển đến nhìn về phía Hạ Quân
Thần "Bây giờ chị sẽ viết cam kết cho em."
Hạ Quân Thần thờ ơ nhún
vai "Chuyện này không vội, chờ trở lại rồi nói." Nàng cũng không muốn làm giấy tờ nhanh quá, như vậy nó sẽ mất hết giá trị a! "Hiện tại mấy người nên lo lắng vấn đề giải thích thế nào với cảnh sát đi."
"Cảnh sát?" Lăng Khiêm Hi sửng sốt, điện thoại di động cũng bị tịch thu, làm sao em ấy có thể báo cảnh sát?
Hạ Quân Thần nhìn thấu lòng cô, giơ giơ cổ tay của mình lên, là chiếc đồng hồ vàng, nàng chỉ chỉ vào nút ấn trên đó, nói:
"Đây là thiết bị báo động, đừng xem thường nó, nó không phải là loại đồng hồ đeo tay bình thường, nó tích hợp cả phổ quang và phổ thanh trong cùng một vật, có thể xác định chính xác tia hồng ngoại và động thái âm thanh, cũng có thể thay đổi sóng âm thông qua sự thay đổi tần số và biên độ trong quá trình phát ra báo động. Đương nhiên, báo động cũng chỉ là một phần nhỏ công năng của nó thôi. Nó là sản phẩm nghiên cứu mới nhất của trung tâm nghiên cứu khoa học, không bán ra bên ngoài, chỉ lưu thông nội bộ, Allen cùng với nghiên cứu viên kia là bạn rất tốt, cho nên..."
Hiện tại nếu muốn bắt cóc Hạ Quân Thần số người sợ là không ít. Cả ngày nàng ra ra vào vào, tiếp xúc với muôn hình vạn trạng loại người, tuy nói có vệ sĩ đi theo, nhưng lòng người khó dò, có một vật phòng thân như vậy mang theo bên người cũng tốt. Hơn nữa, khi nguy cơ đang trước mắt, cũng có thể dùng những công năng khác của đồng hồ này để bảo vệ bản thân.
"Kỳ lạ là tại sao ngay từ đầu em không báo cảnh sát đùng không?" Hạ Quân Thần nở nụ cười nhẹ nhàng, tiếp tục
nói "Bởi vì em đủ biết rằng bản thân sẽ không bị thương tổn." Chuyện nàng không nắm chắc thì nàng sẽ không làm! Nàng quét mắt đến Henri, nói:
"Đương lúc em sinh hứng thú với ông chủ của vị tiên sinh này, chị lại đúng lúc xuất hiện, cắt ngang kế hoạch của em. Nói thật, em đúng là bị thân thủ của chị làm cho kinh diễm! Cứ tưởng rằng cơ hội được cứu tới rồi, không ngờ là em với chị lại bị trói một chỗ. Bởi vì hai tay bị cột chặt cho nên em không có biện pháp chạm đến cái nút, chỉ đành lợi dụng tất cả tài nguyên hiện có để cắt dây trói, lúc tay em vừa cởi được dây trói thì em liền báo cảnh sát. Chỉ tiếc là ngoài ý muốn, màn bắt cóc này lại là vở kịch do chị sắp xếp. Bây giờ cảnh sát rất nhanh sẽ đến nơi!"
Vừa dứt lời, cửa ngoài bị tác động mạnh làm văng ra, một nhóm người vác súng đi vào, hình cảnh giơ súng đã lên nòng nhắm bắn vào những người co mặt trong phòng.
"Kẻ bắt cóc bên trong nhanh bỏ vũ khí đầu hàng!" Dẫn đầu chính là một cảnh sát trung niên thoạt nhìn rất giỏi giang, mắt sáng như đuốc, giọng nói lãnh tĩnh, uy nghiêm khiến người khác không thể kháng cự.
"Hiểu lầm hiểu lầm..." Henri giơ hai tay, ngồi xổm, hạ tay đặt khẩu súng lục xuống đất.
Ba hình cảnh trao đổi ánh mắt với nhau, từ cửa sổ nhảy vào, quyền cước mạnh mẽ đã thu phục hết những tên lực lưỡng ở đây.
"A ——" Một tiếng đau nhức hô lên. Lăng Khiêm Hi bị tên mập mạp huých trúng người, cả người mất trọng tâm, tay phải chạm vào bàn đinh xẹt qua, lập tức xuất hiện ba vệt máu.
Trong lòng Hạ Quân Thần bị một trận hoảng hồn, bị đinh đâm trúng không thể đùa được, bộ đinh này nhìn thôi cũng biết là vô cùng sắc bén đấy! Lập tức xem xét tình hình, hiện lên bộ dáng hối lỗi tươi cười với hình cảnh nói "Thật ngại quá, chuyện này chỉ là hiểu lầm, làm phiền mọi người đã nửa đêm con phải chạy đến đây một chuyến, thật sự không phải rồi."
"Catherine tiểu thư, cô chắc chắn?" Chuyện này thật là hiểu lầm sao? Dụng cụ tra tấn cũng có dầy đủ ở đây! Viên cảnh sát trung niên hoài nghi hỏi lại.
"Tôi chắc chắn, ngài cảnh sát, phiền ngài thả người, bạn tôi hiện tại đang bị tương, trước hết nghĩ cách cẩm máu cho cô ấy được không?" Ánh mắt Hạ Quân Thần lộ ra vẻ lo lắng nói.
Cảnh sát trưởng nghe Hạ Quân Thần nói vậy, hạ súng trong tay, ra lệnh cho vị cảnh sát trẻ tuổi đến lấy băng gạt trong bộ dụng cụ sơ cứu, tạm băng lại vết thương cho Lăng Khiêm Hi
Bên trong biệt thự.
"Tối nay chị ngoan ngoãn ở lại căn phòng này của em, đồ đạt của chị em sẽ sai người đi lấy," Hạ Quân Thần giữ hai vai Lăng Khiêm Hi, để cô ấy ngồi lên sô pha rộng thênh thang.
"Tiểu Quân, chị đói bụng." Chịu không được bao tử đang âm thầm kháng cự, Lăng Khiêm Hi thành thật mà nói.. Hai tay cô nắm lấy hai tay Hạ Quân Thần, ngước lên cặp mắt đang long lanh ánh nước, thanh âm nhõng nhẽo nị nị oa oa từ trong miệng tràn qua, đầy tình cảm chăn chú nhìn nàng, làm cho người ta không thể khướt từ.
Trải qua cảnh sát cùng y viện lăn qua lăn lại, nàng đã sớm đói đắc trước ngực thiếp phía sau lưng.
"Tuyết Lỵ Tẩu, phiền chị làm một ít thức ăn mang lên đây." Hạ Quân Thần nhận ly nước trong ty Tuyết Lỵ Tẩu, đang định quay sang qyét tước phòng của nàng nói.
"Đừng mà." Lăng Khiêm Hi ngăn lại, nhìn Hạ Quân Thần, trực tiếp đi đến ôm eo nhỏ của nàng, tiếp tục chứa đầy tình cảm "Người ta chỉ muốn ăn cơm em nấu thôi, có được hay không? Chị hiện tại là người bệnh đó..."
Hạ Quân Thần nhếch môi cười trộm, Lăng Khiêm Hi làm nũng, đây là lần đầu tiên mình thấy. Tốt rất tốt! Nàng hắng giọng, chớp chớp đôi mắt to trong suốt nói "Vậy được rồi, nhưng mà chị buông em ra trước đã." Cô giống như gấu túi ôm chặt eo người ta, như vậy thì làm sao đi nấu cơm đực chứ?
"OK." Lăng Khiêm Hi nghe nói như vậy, lập tức thả móng vuốt ra.
Khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ sau, Hạ Quân Thần mang lên lầu gan ngỗng, gà rán kiểu Pháp và salad hải sản rồi đóng cửa đóng lại. Ban dầu Lăng Khiêm Hi ngồi ngốc lăng trên sô pha nhìn chằm chằm vào TV, thấy mùi hương tràn vào thì lập túc tỉnh táo tinh thần, ngồi thẳng lưng lên
Hạ Quân Thần đặt đồ ăn lên bàn trước mặt Lăng Khiêm Hi, thoải mái phủi phủi tay.
"Ăn đi!" Nàng ngồi vào sô pha, tự cố tự thường thưởng thức tay nghề của mình.
"Hả? Tay chị bị thương thế này không cách nào cầm dao nĩa được đâu!" Ánh mắt Lăng Khiêm Hi trong đợi nhìn vào Hạ Quân Thần.
"Tay kia vừa mới ôm em sao lại không nghe chị nói có chuyện gì?" Hạ Quân Thần nghiêng đầu ngưng mắt nhìn Lăng Khiêm Hi, sao hiện tại chị ấy còn có thể kêu ca thế này? Chết vì không biết xấu hổ vậy làm người chết có cần đền mạng không? Trời ạ! Đây có phải là cô gái cao ngạo lãnh khốc mà mình nhận thức không?
"Ôm em không cần phải dùng sức, nhưng mà khi ăn hai tay đều phải ra sức, phải rất phối hợp." Lăng Khiêm Hi cúi đầu nhìn tay phải của mình bị quấn băng, cười xấu xa nịnh hót "Chị ngồi nghĩ rất nhưng lâu không nghĩ ra cách nào để tự ăn được, hay là em đút chị ăn đi, được không?"
Việc này lúc trước mình làm cũng không ít, tắm chung thì cũng tắm chung nhiều lần rồi. Yêu cầu này, hình như... thật sự...không quá phận a!
Hạ Quân Thần bất đắc dĩ lắc đầu, căt lấy một miếng gan ngỗng đưa đến miệng Lăng Khiêm Hi. Bị cô hấp tấp ăn lấy rồi vội vã nuốt vào.
Cô sắp chết đói đến nơi rồi, hình tượng hay không hình tượng gì đó trước hết dẹp sang một bên đi, dù sao trong phòng này cũng chỉ có hai người. Hơn nữa, tay nghề Hạ Quân Thần quả nhiên không chê vào đâu được, không chỉ có món ăn Trung Quốc mà món Pháp làm từ tay em ấy cũng sắc vị câu toàn.
Sau một hồi, đĩa trên bàn toàn bộ đều trống không, Lăng Khiêm Hi sờ sờ bụng no căng, thoải mái ngã người trên sô pha.
"Ăn no chưa?" Hạ Quân Thần tủm tỉm cười nhìn cô chằm chằm, từ trong túi lấy ra một tờ giấy quơ quơ nó trước mặt Lăng Khiêm Hi "Đây, ký đi, khế ước khi nãy của chúng ta."
Lăng Khiêm Hi đưa tay nhận lấy tờ giấy, liếc liếc mắt, bất khả tư nghị đưa mắt nhìn Hạ Quân Thần, nhịn không được hỏi "Điều khoản trong khế ước này đều là em đưa ra?"
Hạ Quân Thần ngây ngô gật đầu, môi mỏng khẽ mở, nhàn nhạt nói "Có vấn đề gì sao?"
"À không, không có vấn đề gì a..." Lăng Khiêm Hi tập trung nhìn vào một dòng trong đó nhìn đi nhìn lại từng chữ nhiều lần.
Khi bên A cần, bên B mọi lúc mọi nơi phải cống hiến bản thân vô điều kiện—— thân thể?!