Lăng Khiêm Hi ngừng thở, đưa tay xé một trang sách bọc lấy bao cao su đã dùng ném vào thùng rác. Chiếc nhẫn đeo trên tay cũng bị cô tùy ý quăng lên bàn, thứ này, sợ rằng bây giờ đã không còn tác dụng.
Khép lại cửa phòng tắm. Cô vô lực mở vòi nước, cọ rửa thế nào vẫn không trôi đi ấn ký Hạ Quân Thần lưu lại trên cơ thể cũng như trong lòng cô. Dòng nước xuôi theo trán chảy vào đôi mắt, như có hàng ngàn mũi kim châm vào.
Hồi ức trong đầu điên cuồng tua nhanh, tựa như cỏ hoang lần lượt mọc lên, trái tim truyền đến một trận co rút đau đớn, theo phản xạ đưa tay lên ôm ngực lại không cảm thấy trái tim còn nhịp đập.
Lần đầu gặp nhau tại J thị, đồng cảm với cảnh ngộ của Hạ Quân Thần, nàng khả ái, nàng thiện lương, mọi thứ dần dần hấp hẫn Lăng Khiêm Hi. Cô từng cho rằng gặp được Hạ Quân Thần là duyên trời an bài, kết quả là, giấc mộng tuyệt vời này lại không có thật. Cô còn có thể tự lấy cớ gì cho bản thân đây? Nhìn thấy Hạ Quân Thần cùng người con trai kia đi khỏi quán bar. Cả người nàng cơ hồ dựa vào cậu ta. Cô gọi điện thoại cho nàng chỉ là đang làm phiền người ta vui vẻ mà thôi. Cô ở bên ngoài điên cuồng tìm nàng đến nửa đêm, người ta lại về nhà an ổn nằm ngủ trên giường, hẳn là rất mệt mỏi đúng không? Haha! Nhìn thấy mình không ở nhà, thậm chí một cú điện thoại hỏi thăm nàng cũng không gọi! Gọi cho A Ken, cậu ấy nói Hạ Quân Thần bảo tan tầm có việc không về nhà, lại cố gắng không cho anh đi theo. Thì ra em ấy đã sớm chán ghét cái gọi là bảo hộ!
Từng bị người phản bội, dưới tình huống như vậy thường sẽ mất đi lý trí, bên ngoài cô khôn khéo lạnh lùng, lại chỉ là một người yếu đuối. Cô từng cho rằng Hạ Quân Thần không giống với Giang Ức Quân, tình yêu của nàng vô thời hạn, chỉ là không nghĩ tới, tất cả mọi chuyện không bao giờ tuyệt đối.
Từng yêu nhau, từng hiểu nhau, giờ đây tất cả đã biến thành trò cười!
=====
"Khiêm Khiêm, đã lâu không thấy chị tới, em nhớ chị sắp chết rồi!" Anna nâng tay khoát lên vai Lăng Khiêm Hi, giọng nói hờn dỗi muốn đem người hòa tan kích thích màng tai cô.
Con người, vốn dĩ không vô tình, từ xưa chỉ vì hận thù nên kẻ si tình trở thành kẻ vô tình, cô đã sớm nhìn thấu, gặp chuyện thình lình xảy ra trở nên mất phương hướng, lúc này, lại trở về thời điểm ban đầu.
"Đi với tôi." Lăng Khiêm Hi kéo tay Anna, vội vàng bước ra ngoài, cô cần tìm người phát tiết.
Cô không quan tâm cô ta, bên trong ánh mắt chỉ còn vẻ sắc lạnh. Cô gái này, chỉ cần tiền mà thôi!
Bàn tay di chuyển trên người Anna, đường cong lồi lõm khiêu khích, mang mười phần quyến rũ, nhưng Lăng Khiêm Hi hoàn toàn không có hứng thú. Đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm nàng, tâm tư thật loạn, nhíu nhíu mi, cơ thể xa lạ kia không mềm mại bằng Hạ Quân Thần, cũng không có xíu cảm giác nào với cô ta.
Hạ Quân Thần? Lăng Khiêm Hi bị suy nghĩ của mình dọa sợ, tay đang cởi nút áo không lý do khẽ run lên, nhất thời phiền lòng không thôi, lấy tay che lại hai mắt, ngồi về mép giường. Một đôi tay từ sau lưng ôm lấy eo cô, môi Anna vừa rơi xuống cổ, lại bị Lăng Khiêm Hi khó chịu đẩy ra. Cô đứng dậy nói, "Tôi về quán bar." Sau đó đẩy mạnh cửa đi ra ngoài.
"Khiêm Khiêm..." Anna nhẹ nhàng mở miệng, lại không nhận được hồi đáp, chỉ còn cách cầm lấy quần áo mặc vào, làm gì vậy, chọc cho người ta toàn thân bốc lửa, được nửa đường lại bỏ đi mất?
=====
Rạng sáng ở ngoài đường, bóng đêm thê lãnh kia không cho con người cảm nhận được chút ấm áp nào của mùa hè, ngọn đèn mờ nhạt chiếu rọi xuống mặt đường, khiến bốn phía xung quanh trở nên u ám quỷ dị. Bugatti phóng nhanh trên đường, ngón tay lạnh lẽo nắm chặt tay lái, mình đã dùng hết lòng để yêu em ấy, tại sao em ấy lại cô phụ tấm lòng của mình?
Di động vẫn vang lên không ngừng, người gọi điện tựa hồ không cam lòng, một lần không tiếp lại gọi thêm một lần. Không cần nghĩ cũng đoán được là ai, nhưng sau khi nhìn đến vài chữ hiện lên trên màn hình, lòng cô vẫn mạnh mẽ thắt lại. Lăng Khiêm Hi cầm lấy di động đặt bên tai, giọng nói lạnh lẽo không một hơi ấm, "Tìm ai?"
"Khiêm Khiêm, đã trễ thế này sao chưa về nhà?... Chị đang lái xe?" Tiếng gió thật lớn.
"Ừ." Em ấy còn biết quan tâm mình? Cánh tay Lăng Khiêm Hi đều run lên, mũi cay cay. Cô muốn nói sẽ không quan tâm em ấy nữa, muốn mắng em ấy hư đốn, nhưng là, cô làm không được. Cô vẫn yêu em ấy, chỉ là, cô không thể tha thứ cho người phản bội!
Thậm chí cô không còn can đảm để mở miệng hỏi chuyện gì đã xảy ra, cô kinh hoảng, rất sợ hãi khi phải nghe được sự thật từ miệng Hạ Quân Thần nói ra. Sợ thua cuộc, sợ đối mặt với tình cảm của chính bản thân. Tự tin, cao ngạo, tất là chỉ là vỏ bọc, gặp chuyện đổ vỡ trong tình yêu, bản tính đà điểu* của cô lại bộc phát.
*HIỆU ỨNG ĐÀ ĐIỂU (OSTRICH EFFECT): Hiệu ứng đà điểu là thuật ngữ tâm lý để chỉ hành động bạn sợ hãi phải đối mặt với sự thật, quyết định phớt lờ những thông tin tiêu cực hoặc nguy hiểm bằng cách "chôn" đầu vào cát, giống như một con đà điểu.
"Nhớ về sớm, đừng chạy xe quá nhanh." Hạ Quân Thần nhận thấy được Lăng Khiêm Hi có chút là lạ, dường như trong nháy mắt chị ấy đã cách cô thật xa, thật xa. Người ở đầu bên kia không lên tiếng, lát sau điện thoại bị cắt đứt. Tiếng tút tút máy móc vang lên, trống rỗng đến đáng sợ.
Hạ Quân Thần hít sâu một hơi, cảm thấy cả người bủn rủn vô lực, bước xuống giường rót ly nước từng ngụm uống cạn mới thấy đầu óc tỉnh táo một chút. Ký ức trong đầu cũng dần dần trở về. Một ý niệm đột nhiên xuất hiện, Giang Ức Quân hãm hại nàng!
Dòng nước rào rào chảy xuống người nàng, Hạ Quân Thần điên cuồng lấy sữa tắm chà xát toàn thân, một lần lại một lần lặp lại động tác này, một lần lại một lần giày xéo cơ thể. Bị tên con trai kia chạm qua, nàng cảm thấy thật bẩn thỉu, hận không thể lấy bông tắm một lần thêm một lần cọ hư hết da trên thân thể mình.
Ủy khuất, phẫn hận, chiếm đầy trái tim nàng.
Bị nước lạnh tạt vào càng ngày càng thanh tỉnh, Hạ Quân Thần bắt đầu thắc mắc, vì sao muộn như vậy Lăng Khiêm Hi vẫn chưa trở về? Giọng nói trong điện thoại so với người xa lạ còn lạnh hơn, có phải chị ấy đã hiểu lầm chuyện gì hay không?
Hạ Quân Thần tắt nước, cầm lấy khăn tắm treo bên cạnh cuống cuồng lau mình, thay một bộ quần áo sạch sẽ, vội vàng ra cửa.
=====
Miệng thở hổn hển, xoa xoa đôi chân mỏi nhừ, Hạ Quân Thần nhìn bảng hiệu đèn neon lóe sáng chớp nháy, đây là quán bar thứ ba của Lăng Khiêm Hi.
Ngọn đèn mở ảo cũng giống như những bóng người hành tung bất định kia, giữa sàn nhảy những người trẻ tuổi muôn hình muôn vẻ không ngừng múa may, nhảy nhót. Người pha chế cũng nhẹ nhàng lắc lư theo nền nhạc. Hạ Quân Thần mở to hai mắt nhìn xung quanh tìm kiếm Lăng Khiêm Hi, đột nhiên thoáng thấy hình bóng của cô ở một góc không ai chú ý.
Nhưng mà, chưa kịp đi đến bên cạnh Lăng Khiêm Hi, chỉ thấy một người trang điểm yêu mị, một cô gái xinh đẹp vòng tay qua thắt lưng cô, hai người kề sát thì thầm cái gì đó, nhìn rất là thân mật.
Hạ Quân Thần sững sờ, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, kinh ngạc mở miệng nói, "Khiêm Khiêm..."
Giọng nói quen thuộc này, khiến trong lòng Lăng Khiêm Hi trầm xuống, cô không quay đầu lại, thuận tay ôm cô gái bên người vào lòng, "Chị... Vì cô ấy nên không về nhà?" Trái tim lập tức rơi xuống đáy vực.
"Không phải cô ấy, là các cô ấy! Tôi chính là người như thế, sao vậy? Khiến em thất vọng? Hạ Quân Thần, tôi nói cho em biết, tôi chịu đủ rồi, mỗi ngày chỉ nhìn thấy một khuôn mặt, tôi chán ngấy rồi!" Lăng Khiêm Hi cười lạnh, khắc chế cơn giận dữ trong lòng, xoay người, bắt gặp ánh mắt nàng, nói, "Trước kia tự tôi quyết định bảo hộ em, yêu em, tôi lại chưa từng hỏi em thật sự muốn gì, tôi làm như vậy có đúng hay không. Em đi đi, tôi không muốn gặp lại em nữa!" Phải thật nhiều kiên cường mới có thể che giấu lo lắng và bất an trong lòng. Cô nghĩ rằng, có một số chuyện cô thật sự gắng gượng không nổi.
Ánh mắt Lăng Khiêm Hi lạnh lùng như lúc vừa mới gặp mặt. Hạ Quân Thần xoay người, cước bộ vô cùng nặng, toàn bộ linh hồn bị rút khỏi thân thể. Vô lực trốn ở góc tường, bàn tay phủ lên gương mặt đã sớm ướt đẫm nước mắt.
Không biết trở về nhà bằng cách nào, nàng ngồi bệt trên sàn nhà, nhìn kim đồng hồ trên tường, từng nhịp, từng nhịp, tựa như từng cơn quặn thắt trong lòng nàng. Miễn cưỡng chống người đứng dậy đi vào phòng ngủ, lại phát hiện kết tinh tình yêu của hai người bị vứt bỏ trên bàn – Nhẫn kim cương hình giọt nước! Nàng từng dành rất nhiều tâm tư để tìm hiểu, thiết kế, chỉ vì muốn đính xuống ngón áp út của cả hai một vật ước định. Hạ Quân Thần cầm lên đặt vào lòng bàn tay lẳng lặng nhìn ngắm, đôi mắt nhỏ xuống một giọt lệ, vừa vặn rơi xuống giọt nước trên chiếc nhẫn, thoạt nhìn càng thêm bóng bẩy, tinh tế. Cô mở ra bàn tay phải, đeo nhẫn vào ngón áp út. Kích thước vô cùng chuẩn xác, chỉ tiếc, nó đã mất đi ý nghĩa vốn có ban đầu.
Trong lòng toát lên từng cơn lạnh lẽo, Hạ Quân Thần ôm chặt cánh tay, mở cửa đi ra ngoài, ngừng chân trước căn phòng chưa bao giờ được mở qua. Đứng tại chỗ, cảm thấy không ổn, lại nghi hoặc, một lúc sau liền đẩy cửa vào, từng khung hình đập vào mắt nàng.
Thật ngọt ngào, chính là Lăng Khiêm Hi ngọt ngào nháy mắt với Giang Ức Quân, khoảnh khắc đó được ghi vào máy ảnh, ghi lại ở khung hình trên tường, cũng ghi vào trong lòng nàng.
Công viên, quán cà phê, bờ biển, bảo tàng, hôn môi, thân mật, làm mặt xấu... Khi đó gương mặt Lăng Khiêm Hi vẫn còn vẻ non nớt, lại tràn đầy hạnh phúc, nụ cười kia, thật vô tư, thật đơn thuần. Từng tấm hình, từng đoạn ký ức, mặc dù chỉ là bên trong ảnh chụp, một khúc tình ca kia vẫn du dương quay về.
Yêu sâu đậm như vậy rồi hóa thành thuốc độc, sau khi nuốt vào, có lẽ không một ai có thể chế ra thuốc giải, ít nhất, nàng đã thất bại!
Lạc hoa hữu ý tuỳ lưu thuỷ, lưu thuỷ vô tình luyến lạc hoa.*
* Cánh hoa rơi in bóng xuống dòng nước nhưng nước đâu có lưu tâm ghi lại bóng hình. Nước thật vô tình cuốn hoa theo dòng trôi, trôi đi, xa mãi. Cuộc đời cũng vậy, mọi chuyện rồi cũng như cánh hoa trôi theo dòng nước, rồi cũng trôi xa. Cái tình của cánh hoa sao lưu luyến, cái vô tình của dòng nước sao thờ ơ. (Đoạn này mình lấy trên Google nha)
Hạ Quân Thần đứng dựa vào song cửa sổ, chăm chú nhìn phương xa, lặng lẽ nghĩ về Lăng Khiêm Hi. Tình yêu chị ấy cho nàng, đẹp quá... Vết thương chị ấy cho nàng, lại đau quá...
Nàng không nên oán giận gì cả, vốn dĩ nàng chỉ có hai bàn tay trắng. Có lẽ nàng rất may mắn mới được Lăng Khiêm Hi nhặt về nhà, tất cả may mắn cả đời này đã dùng để tạo nên một giấc mộng mỹ lệ ngắn ngủi như vậy.
Có lẽ... đã đến lúc nên rời đi.