"Xin chào, tôi tên Thần Ý." Thần Ý đưa tay phải lên trán, nghiêng đầu chào Hạ Quân Thần, khóe môi mỉm cười. Cô có mái tóc màu cà phê, sơ mi caro màu đỏ phối hợp quần jean đen, trên người lộ vẻ anh tuấn, mạnh mẽ, động tác lịch sự tao nhã.
"Vâng, gọi tôi Tiểu Quân đi, cám ơn chị chuyện vừa rồi." Hạ Quân Thần nói.
"Không có gì, đưa tay giúp đỡ một chút thôi." Thần Ý cầm lấy máy ảnh đeo trên cổ, nhìn bãi biển rộng lớn khen, "Sandy nói không sai, phong cảnh nơi này thật đẹp!"
Lăng Khiêm Hi đi tới ghế nằm dưới dù ngồi xuống, hạ kính đen, bên trong con ngươi ẩn chứa vài tia phức tạp. Vì sao Thần Ý này vừa vặn xuất hiện nơi đây? Chỉ là trùng hợp sao? Nàng cầm di động bên cạnh, gọi vào số Tả Dương Kiệt, "Điều tra giúp tôi một cô gái tên Thần Ý. Càng nhiều thông tin càng tốt"
"Chị không đi tắm biển hả? Sao ngồi một mình ở đây?" Hạ Quân Thần đi đến trước mặt Lăng Khiêm Hi, hơi cúi lưng, nhẹ giọng kêu, "Khiêm Khiêm?" Không phản ứng? Nàng xòe tay ra vẫy vẫy trước mắt cô.
Lăng Khiêm Hi giật mình tỉnh lại, nắm lấy tay Hạ Quân Thần, nổi giận nói, "Người ta được ôm em, còn chị không được ghen sao?" Sau đó nhích người lại gần, kéo khoảng cách của hai người lại, giương mắt nhìn ánh mắt trong veo xinh đẹp của Hạ Quân Thần, hai tay bao lấy gương mặt nàng, ngửa đầu in một nụ hôn thâm tình lên hai cánh môi mềm mại kia.
Hạ Quân Thần buồn cười ngắm người trước mặt, "Lăng Khiêm Hi, dáng vẻ chị ghen thật dễ thương!" Nói xong còn che miệng trộm cười.
Lăng Khiêm Hi ngây người, một bàn tay vỗ lên đầu Hạ Quân Thần, cười mắng, "Là tại ai? Cười tiếp thử xem? Tối nay về quỳ lên thảm cho chị."
"Được rồi, không cười thì không cười." Hạ Quân Thần mím chặt môi, lắc lắc tay Lăng Khiêm Hi xin tha thứ, "Đừng tức giận a."
=====
Một chiếc Bentley xa xỉ không mui tấp vào ven đường, dừng ngay ngắn ở trước cửa quán bar. Trần xe chậm rãi khép lại, Thần Ý mở cửa xe, đứng bên ngoài nhìn nhìn, thong thả bước vào trong.
Âm nhạc ồn ào, trong không khí hỗn tạp mùi thuốc lá và rượu. Lương Lữ ngồi một mình ở quầy bar. Ngửa đầu một lần uống cạn toàn bộ rượu trong ly, cảm thấy hệt như một ngọn lửa nóng bỏng tiến qua cổ họng trôi xuống dạ dày.
"Một Chivas, thêm đá, cám ơn." Thần Ý nói với người pha chế, quay đầu nhìn thoáng qua cô gái bên cạnh, rất kinh ngạc, "Lương Lữ?"
Nghe thấy có người gọi tên mình, Lương Lữ nghiêng đầu, hai má hồng hồng xem xét vật thể đã lên tiếng thật lâu, duỗi ra ngón trỏ chỉ vào Thần Ý hô to, "Tiểu Ý Tử? Sao cậu ở đây?"
Thần Ý đánh lên tay Lương Lữ, nói, "Không phải cậu không biết tôi thích đi những nơi thế này,lời này tôi phải hỏi cậu mới đúng." Hai người là bạn từ tiểu học lên tới trung học, sau này vì Thần Ý xuất ngoại nên mất liên lạc. Lương Lữ là kiểu điển hình của gái ngoan, lúc này lại ngồi uống rượu một mình ở quán bar, không phải rất lạ sao?
"Một ly nữa. Tôi nói với cậu một chuyện, không được cười tôi!" Lương Lữ nói.
"Nói đi." Thần Ý bắt đầu tò mò, chuyện gì khiến cô gái này mất tinh thần như vậy, còn chạy đi bar?
Lương Lữ cau mày, thở dài nói, "Tôi đồng ý giúp người tôi yêu nhất hàn gắn cùng người yêu cũ của cô ấy. Haha, tôi vẫn luôn ở bên cạnh, quan tâm, chăm sóc cô ấy, thay cô ấy che mưa chắn gió, nhưng trong lòng cô ấy chỉ xem tình cảm của tôi là tình bạn đơn thuần. Tôi sợ cô ấy khó xử, sợ nói ra rồi đánh mất cả tình bạn, chưa bao giờ dám biểu lộ rõ tâm tư. Cô ấy yêu một cô gái khác, sau này lại chạy ra nước ngoài kết hôn... Tôi chờ đợi năm năm! Bây giờ cô ấy trở lại, trong lòng vẫn nhung nhớ người khác. Tôi hận! Hận chính bản thân mình! Yêu một người lại không thể chăm sóc cho cô ấy, nhìn cô ấy đau khổ, tôi lại bất lực." Trong mắt cô tràn ngập chua xót, tay siết chặt, "Cậu nói xem, tôi thật buồn cười đúng không?"
Thần Ý nhẹ nhàng lắc lắc đầu, khoác tay lên vai Lương Lữ, nhìn cô nghiêm túc nói, "Tôi cảm thấy cậu thật đáng thương."
Đáng thương? Lương Lữ ngẩn ra, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Thần Ý, "Tôi không cần cậu thương hại!" Vẻ mặt như vậy xuất hiện trên khuôn mặt thư sinh, trắng nõn này thật không phù hợp.
"Tôi nói thật lòng, cậu biết không? Bây giờ cậu rất giống một con thú nhỏ bị thương, rất cần người bảo hộ." Thần Ý duỗi ra cánh tay phải, ôm Lương Lữ vào lòng, "Cậu thay cô ấy che mưa chắn gió, vậy ai là chỗ dựa cho cậu đây?"
"Tôi không cần, cô ấy tốt thì tôi sẽ tốt. Hiện tại cả ngày nhìn cô ấy buồn bực không vui, tôi cũng không vui vẻ nổi." Lương Lữ thoát ra cái ôm của Thần Ý, vững vàng ngồi lại vị trí của mình.
Thần Ý trầm tư hỏi, "Có thể nói cho mình biết người kia là ai không?" Đột nhiên Lương Lữ nâng ánh mắt lên nhìn vào con ngươi dịu dàng của Thần Ý, quyết định tâm sự, khôi phục lại bộ dáng trước đó, thản nhiên nói, "Giang Ức Quân."
"Cái gì? Giang Ức Quân?" Thần Ý đột nhiên kinh hãi, cảm thấy thật kì diệu. Chẳng phải hai người đó là kẻ thù sao?
"Dù sao sau này xảy ra vài chuyện nên trở thành bạn tốt." Thần Ý ở nước ngoài lâu đến vậy, những chuyện đã phát sinh cô không thể kể rõ ràng hết được, "Cậu có thể giúp tôi một chuyện không?"
"Nói thử xem, tôi sẽ cân nhắc." Chuyện giết người phóng hỏa cô cũng mặc kệ.
Lương Lữ lấy di động ra, bên trong là một tấm ảnh chụp lén Hạ Quân Thần, "Tiếp cận người này giúp tôi, nghĩ cách đến bên cạnh cô ta."
Thần Ý nhìn vào hình chụp vài giây, cười trừ hai tiếng, "Cô ấy có bạn gái rồi đúng không?"
"Sao cậu biết?"
"Chiều nay tôi tới bờ biển chụp hình, thấy cô ấy vấp sắp té nên giúp một chút." Thần Ý uống một ngụm rượu, thong thả nói.
"Vậy việc này cậu có làm hay không?" Lương Lữ cất di động vào, trở lại mục đích chính.
"Gấp như vậy làm gì? Tâm cấp cật bất liễu nhiệt đậu hủ*." Thần Ý hất tóc trên trán, nâng ly lên, cạn vào cái ly trước mặt Lương Lữ, phát ra một tiếng vang nhỏ, "Uống cùng tôi vài ly, tôi sẽ suy xét đồng ý giúp cậu." Cô liếc mắt thoáng nhìn Lương Lữ, cô vốn dĩ rất có hảo cảm với cô gái nhỏ này, nhưng những chuyện thế này cô ấy sẽ không làm.
*Vội vàng, hấp tấp sẽ không đem lại kết quả tốt.
=====
Cửa phòng làm việc tổng giám đốc bật mở, Tả Dương Kiệt theo sau thư ký đi vào, lập tức khép cửa lại. Anh đem một chồng hồ sơ đặt trước mặt Lăng Khiêm Hi, ngáp một cái, nói, "Toàn bộ thông tin về Thần Ý."
"Dạo này vụ án rất nhiều sao? Được rồi, cậu về trước đi." Nhìn anh ta mang theo một cặp mắt gấu trúc.
Lăng Khiêm Hi mở tư liệu ra, cảm thấy vô cùng chán ghét khuôn mặt tươi cười có chút trẻ con kia, nhìn lướt qua vài lần, loại bỏ mấy thứ vô ích, ghi nhớ những thông tin hữu dụng. Trên môi hiện lên nụ cười lạnh, quả nhiên có quen biết chị ta! Lấy điện thoại bên cạnh lên, "Lập tức đến phòng làm việc của chị." Tiếp tục cúi đầu phê duyệt văn kiện trên bàn.
"Chị Khiêm, nhiệm vụ lần này là gì?" Khuôn mặt chữ điền điển trai treo lên nụ cười ngả ngớn, Tần Tín Lỗi thuận tay kéo ghế qua ngồi xuống đối diện Lăng Khiêm Hi. Bất quá anh chỉ nhỏ hơn Lăng Khiêm Hi vài tháng, anh lại rất thích gọi cô là chị.
Lăng Khiêm Hi cầm hồ sơ kia đưa đến trước mặt anh, bình tĩnh nói, "Sắp xếp người chặn đường đánh."
Tần Tín Lỗi nhìn ảnh chụp, khóe môi cong lên mang theo cảm giác thưởng thức, "Một cô gái đặc biệt!" Trên giường anh không thiếu người đẹp như hoa như ngọc, thế nhưng Thần Ý này, so với những cô gái anh gặp qua rất khác lạ.
"Sao? Không nỡ xuống tay?"
"Đương nhiên... Không có chuyện đó." Tần Tín Lỗi đứng lên, khom lưng tới gần Lăng Khiêm Hi, gương mặt tuấn tú cơ hồ muốn dán đến má cô, theo phản xạ đột nhiên lách người qua, cười xấu xa nói, "Không ai vượt qua vị trí của chị Khiêm trong lòng em."
Cái cậu này, thế nhưng lại là thủ lĩnh của Thiên Long Bang, bên ngoài vênh váo tự đắc, diễu võ dương oai, vừa rồi lại làm hành động mất mặt như vậy.
Lăng Khiêm Hi lườm anh một cái, nghiêng người vòng qua Tần Tín Lỗi, đi đến cạnh cửa sổ sát đất, "Lập tức hành động, làm việc sạch sẽ."
Tần Tín Lỗi nhíu nhíu mi, anh làm việc vô cùng dứt khoát, không phải chị ấy không biết, sao lần này lại nhắc nhở thêm? Tay đưa lên miệng ho nhẹ một tiếng, "Chị quá lãnh khốc rồi." Thật là, không thể hòa nhã với anh một chút sao? Tốt xấu gì mỗi ngày mình đều cực lực giúp đỡ chị ấy, nhận được điện thoại chị ấy lòng như lửa đốt liền chạy qua đây, không dám chần chừ một khắc.
Lăng Khiêm Hi quay đầu nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, gương mặt băng lãnh dần dần xuất hiện nụ cười, giơ tay phải lên nói, "Tiểu quỷ, muốn bị đánh đúng không?"
"Không còn chuyện gì nữa thì em đi trước." Cánh cửa phịch một tiếng đóng lại, giọng nói Tần Tín Lỗi nhỏ dần. Anh không thể bị Lăng Khiêm Hi đánh, mất mặt trước chị ấy không nói, có ai vô tình thấy được, chuyện này truyền ra ngoài sau này làm sao nhìn đàn em?