"Đã có chuyện gì vậy?" Lăng Khiêm Hi cười khẽ, thuần thục lấy rượu trong tủ lại lấy thêm ba cái ly, đổ thứ nước màu trắng vào, cầm lấy ly đặt gần Duẫn Hinh Đình nhất, đưa cho cô, biểu tình nếu em không nói cũng đừng mong được ra khỏi cửa.
"Của em đâu?" Hạ Quân Thần nói, sao lại quên mất nàng?
"Ừ, đợi." Từ trong tủ lạnh Lăng Khiêm Hi lấy ra một lon nước ngọt nhét vào tay nàng, "Chị không cho em uống rượu."
Đây là sao, đối đãi không công bằng? Trong lòng Hạ Quân Thần khóc thét, được, không so đo với cô, nước ngọt thì nước ngọt!
Duẫn Hinh Đình giơ tay phải lên, trên ngón áp út đeo nhẫn kim cương, hơi thẹn thùng nói, "Thánh Tuấn tặng cho em. Vì gần đây cả hai phát sinh rất nhiều chuyện, nên nảy sinh tình cảm..."
Nhìn hai người này đều trưởng thành, bây giờ còn làm vẻ thiếu nam thiếu nữ thẹn thùng gì nữa? Thật là tin tức khó tin! Đáng tiếc mấy ngày qua cô bận rộn lo nghĩ, bỏ lỡ bộ phim hay này.
"Rất nhiều chuyện là chuyện gì? Nói nói..." Lăng Khiêm Hi ái muội cười, lấy đầu vai đụng vào Duẫn Hinh Đình.
"Em gái gần đây lại có thêm sở trường nhiều chuyện a!"
"Cho quan phóng hỏa lại không cho dân đốt đèn sao?"
Lọt vào ánh nhìn chằm chằm của Lăng Khiêm Hi, Lăng Thánh Tuấn rụt cổ, "Rượu thật ngon..."
Đổ mồ hôi, Duẫn Hinh Đình là dựa vào 36 kế của Tôn Tử. Mấy ngày qua Lăng Thánh Tuấn chú ý nữ sinh nào cô liền mượn cơn ghen của các cô gái khác thích anh, đi thuyết phục họ tới quấy rối, cuối cùng kẻ định được tiêu diệt gần hết, mượn đà đuổi hết những người còn lại. Cái gọi là binh bất yếm trá*, lại sử dụng khổ nhục kế**, hiện tại Lăng Thánh Tuấn xem cô là cô gái tốt có tâm địa thuần khiết. Mấy chuyện kia cô phải nói thế nào đây? Hậu quả khó lường, cô sẽ như con vịt bị bỏ vào nồi nấu chín? Hơn nữa anh ấy đã có ý cải tà quy chính, không còn chơi bời lêu lổng, mà tới khách sạn giúp ba xử lí công việc, tạm thời cũng vào quy củ.
*tức là trong việc dụng binh, ta không thể không lừa dối quân địch để đem lại lợi thế cho quân ta và giành lấy chiến thắng.
**Ra vẻ đáng thương đánh lừa lòng tin kẻ địch, lợi dụng cơ hội đó để thực hiện mưu kế của mình.
Ánh mắt Duẫn Hinh Đình dao động, đột nhiên dừng ở trên người Hạ Quân Thần đang ngồi xem kịch vui, lập tức đi qua giữ chặt tay nàng, "Hai người bị gì vậy? Bị người ta bắt cóc? Nhiều vết bầm như vậy?"
Người này chuyển đề tài thật nhanh!
"Bị ba chị đánh." Lăng Thánh Tuấn cũng biết chuyện này, đối người một nhà cũng không muốn giấu diếm, Lăng Khiêm Hi thong thả nói.
"Chậc chậc chậc! Bác vẫn uy phong như lúc trẻ a!" Lăng Thánh Tuấn giơ ngón tay cái lên, biểu hiện trên mặt là rất muốn ăn đòn.
Lăng Khiêm Hi thuận tay cầm gối ném qua, hai người này quấy rối chưa đủ sao? Nên trở về nhà đi!
"Nhưng mà..." Duẫn Hinh Đình đột nhiên hô to, "Tiểu Quân cổ của em? Cũng là bác cắn?"
Lăng Khiêm Hi thật sự bất lực, nhún nhún bả vai cười thần bí, "Em đoán xem?"
Xấu hổ! Đặc biệt... Cực kỳ... Phi thường xấu hổ!
"Hắc hắc hắc hắc... Ngại quá quấy rầy hai người..." Trên trán Duẫn Hinh Đình phóng ra ba vạch đen, nắm lấy Lăng Thánh Tuấn kéo ra ngoài cửa, "Hôm khác em lại đến."
"Đóng cửa giúp chị!" Lăng Khiêm Hi hướng về hai bóng dáng hấp tấp kia hô, tiện đà quay đầu, vòng tay qua eo Hạ Quân Thần, mắt to nháy nháy, "Bọn họ đi rồi, chúng ta..."
Hạ Quân Thần bước nhanh, chạy lên cầu thang, nhẹ nhàng để lại một câu, "Trở về phòng, phòng khách đèn rất sáng."
Phanh một tiếng cửa phòng ngủ bị mở ra, bộp một tiếng, ngay sau đó truyền tới tiếng [A----] kêu to, cùng giọng nói Lăng Khiêm Hi vang lên, "Đau!"
(Đoạn này hình như là Tiểu Quân mở cửa đi vào phòng, sau đó theo quán tính đóng cửa, Khiêm Khiêm đi phía sau tông vào cánh cửa.)
"Xin lỗi xin lỗi, té đau không? Em đỡ chị đứng lên..."
"Nằm xuống cho chị, lộn xộn cái gì? Muốn tạo phản đúng không? Chị lại quên mất là Hạ Quân Thần em làm phiền chị làm việc! Lần sau không được quyến rũ chị!" Xong cửa phòng sách phanh một tiếng bị đóng lại.
=====
Thời gian cơm trưa, trong căn tin, Dư Uyển Nhu và Dương Phàm mắt to trừng mắt nhỏ nhìn chằm chằm Hạ Quân Thần. Người này chưa đến công ty bao lâu, thường xuyên nghỉ, trở lại chưa từng bị phạt. Ở bệnh viện Lăng tổng chăm sóc cho nàng như báu vật, mua đồ ăn, còn đút thuốc. Mấy ngày nay nỗi băn khoăn trong lòng hai người càng nghĩ càng lớn, thật vất vả mới đợi được nàng trở lại, thế nhưng lại không chạy tới văn phòng tổng tài ăn cơm, thật là ngày tốt, nếu không dùng toàn lực tra hỏi thì thật xin lỗi bản thân.
"Tiểu Quân, em và Lăng tổng là quan hệ gì? Dương Phàm hỏi, Dư Uyển Nhu cũng tiếp lời, "Đừng xem hai tụi chị là đồ ngốc mà nói dối, chị em cái gì, chúng ta không tin, mau thật thà khai báo."
Bây giờ đã thật sự là chị em! Trong lòng Hạ Quân Thần vì mình cực lực biện minh, mấy ngày gần đây nàng ngủ không ngon, thường xuyên tình dậy lúc nửa đên. Tối qua Lăng Khiêm Hi bị ép buộc về nhà, nàng hiện tại có chút kiệt sức, đầu óc bão hòa, trở lại còn bị hai người này thẩm vấn, nàng đã tạo nghiệt gì a.
"Nói cho hai chị cũng được, bất quá hứa với em không được nói với người khác." Hạ Quân Thần đang cúi đầu tập trung ăn, đầu cũng không nâng lên nói.
"Hứa hứa hứa!" Đầu hai người gật như gà mổ thóc. Giữ miệng thật kín, hết lòng tuân thủ lời hứa? Buồn cười! Câu này không tồn tại trong từ điển của hai cô.
"Không được, nếu hai người không nhịn được nơi nơi đồn bậy không phải em sẽ gặp phiền phức sao? Mỗi người lập tức nói cho em một bí mật, em suy xét xem có thể trao đổi hay không." Cô bé này học thật nhanh, cũng biết nói điều kiện với người khác. Thấy hai người hơi chần chờ, nàng cười hì hì nói "Không nói cũng không sao." Như vậy nàng đỡ phải giải thích.
"Được rồi, chị nói, sáng này Tiểu Nhu trong WC ra không được cho rằng cửa hỏng, là chị chắn bên ngoài." Dương Phàm giơ lên tay phải, cúi đầu, cô sợ bị Dư Uyển Nhu đánh chết.
"Cái gì? Đồ chết bầm! Hại mình mất mặt. Sao cậu lại phá mình?" Dư Uyển Nhu đứng lên hét lớn, đưa tới không ít ánh nhìm chăm chú của mấy người xung quanh.
"Bớt giận bớt giận." Phản ứng quá mạnh! "Ai biểu lúc nào cậu cũng đi WC lâu như vậy... Cùng lắm thì sau này có cơ hội cậu phá lại mình đi." Dương Phàm chột dạ nói.
Dư Uyển Nhu nhìn cô hung tợn nói, "Mình nhàm chán giống cậu sao?" Nếu nói ánh mắt có thể giết người, Dương Phàm hiện tại đã bị nấu chín.
Hạ Quân Thần bắt đầu có hứng thú, chớp chớp mắt nói, "Được rồi, Dương Phàm chị được thông qua, lại đến Tiểu Nhu." Lúc ăn cơm còn có thể bình tĩnh nghe sự cố WC, đúng là hiếm thấy.
"Ách, bạn trai lén hẹn hò với đàn ông khác, được không?" Dư Uyển Nhu cầm đũa cắm xuống, cơm, khẽ cắn môi nói.
"Cái gì?!" Hạ Quân Thần xém bị lời nói của cô làm sặc. Cô cùng cái người kia không phải dính nhau như keo như sơn sao? Đây quả nhiên là kiểu tiểu tam* điển hình thời đại nào cũng gặp.
*Bồ nhí, người thứ ba...
"Hai người đừng nhìn mình như vậy, chỉ nắm tay với ôm, hình như không có hôn."
Dương Phàm thật nghiêm túc gật đầu, tỏ vẻ đồng chí Tiểu Dư cũng có thể thông qua.
Hai người không nói gì, cần nói các cô đã nói, còn thiếu chút nữa xảy ra nội chiến, lúc này liền chờ Hạ Quân Thần lên tiếng.
"Trong lòng mấy chị nghĩ thế nào?"
"Em và Lăng tổng yêu nhau?" Dương Phàm thốt ra, Dư Uyển Nhu ở bên cạnh dùng sức gật đầu.
"Đúng rồi."
Bình tĩnh như vậy? Hoàn toàn không có vẻ ngại ngùng các cô mong muốn, sao kì vậy?
"Này! Lăng tổng! Kể cụ thể tình huống cho chúng ta đi, một, hai, ba chuyện vẫn là tất cả được không?" Lại là một tiếng hét vang lên, phụ nữ thời nay có phong trào hò hét vậy sao? Nàng thật hận không thể lấy keo 502 dán dính miệng hai người này.
"Nhỏ tiếng thôi." Thìa không dùng vẫn gác bên cạnh rốt cuộc cũng có đất dụng võ, lần lượt hạ xuống giữa trán hai người, Hạ Quân Thần hắng giọng, đứng lên nói, "Em ăn xong rồi, em đi trước." Tiếp tục ở đây không biết sẽ bị tra hỏi thêm chuyện kỳ kỳ quái quái gì, phải chuồn đi thôi.