Dưới ánh trăng lạnh lẽo, một bóng hình cô đơn dựa vào khung cửa sổ, nhìn lên bầu trời đêm, giờ phút này ánh trăng cũng trốn sau đám mây đen kia, từng vệt sáng chớp nháy rồi biến mất. Lại một trận sấm chớp qua đi, giọt mưa đêm tích tích rơi xuống, cơn mưa tầm tã bao phủ vạn vật nơi đây. Phòng Lăng Khiêm Hi nằm ở lầu ba, không thể nhảy xuống trốn. Lấy tay vuốt lại mái tóc hỗn loạn, cô lấy di động ra, vừa đổ chuông được một tiếng liền có người tiếp.

"Tiểu Quân, bọn họ có làm gì em không?" Hạ Quân Thần cầm di động, cuống quýt lau đi nước mắt trên mặt nàng, cố gắng hít sâu ổn định hơi thở, "Không có, chị sao? Ba chị có đánh chị nữa không?"

"Chị không sao, trước mắt em ở tạm nhà Dư Uyển Nhu hoặc Dương Phàm vài ngày đi, một mình ở nhà không an toàn, chị sẽ nghĩ cách đi khỏi đây."

"Vâng." Hạ Quân Thần đột nhiên nói, "Chị không được tuyệt thực gì đó." Từ khi Lăng Khiêm Hi bị bắt về nhà, Hạ Quân Thần cũng trở về nhà của các cô, thế nhưng ăn không vô, ngủ không được, vừa rồi ngủ gà ngủ gật một chút, lại mơ vô cùng kỳ lạ thấy Lăng Khiêm Hi tuyệt thực bức ba mẹ cô thả đi.

"Sao vậy? Đồ ngốc, chị rất lo cho em, tối ngủ đừng để điều hòa lạnh quá, không được đá chăn, biết không?" Cô nhớ hương thơm khi ôm chặt nàng, không muốn để cô bé phải chịu bất cứ ủy khuất nào, nhưng sự thật thường thường không được như mong muốn.

"Vâng, em biết." Tuy rằng Lăng Khiêm Hi không nhìn thấy, nhưng Hạ Quân Thần vẫn gật gật đầu.

"Bây giờ trễ rồi, nhanh ngủ đi."

"Không có chị ở đây, ngủ không được..." Hạ Quân Thần nhẹ giọng nói, lời này là thật lòng.

"Xem như vì chị, em phải chăm sóc chính mình thật tốt. Chúng ta còn cả con đường dài cần đi, vết thương trên người em vẫn chưa lành, không cho thức khuya. Lên giường liền cho chị, sau đó nhắm mắt lại." Cho dù cách điện thoại, Hạ Quân Thần vẫn không dám cãi lời Lăng Khiêm Hi, ngoan ngoãn nghe theo.

"Nằm rồi..." Hạ Quân Thần nằm trên giường nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hình bóng Lăng Khiêm Hi mỉm cười.

"Bắt đầu đếm cừu, đếm tới một trăm con em phải ngủ cho chị." Tuy là câu nói ra lệnh nghiêm khắc, cũng không kém phần ôn nhu, nhẹ nhàng.

"Vâng, em bắt đầu đếm, một Khiêm Khiêm, hai Khiêm Khiêm..."

Quả dưa ngốc này. Lăng Khiêm Hi không nói gì, tựa vào cửa sổ suy nghĩ miên man. Nghe được đầu bên kia điện thoại nhẹ nhàng nỉ non, dần dần phát ra tiếng hít thở đều đều, Lăng Khiêm Hi mới cúp máy, lại gọi một cuộc cho Trầm Hạo Nhiên.

"Hạo Nhiên, gần đây việc ở công ty thế nào?"

"Mọi thứ đều như bình thường."

"Ừ, cậu vất vả rồi, cậu cho vài vệ sĩ đi qua chỗ Hạ Quân Thần, bảo đảm an toàn của Tiểu Quân, bất kể có ai gây rối cậu lập tức báo cho tôi."

"Lăng tổng ngài yên tâm."

Lăng Khiêm Hi lúc này cũng lười biếng bấm nút tắt, chờ người bên kia tự mình treo máy. Thả cả người lên giường, cô thật sự rất mệt, gần đây nhiều chuyện liên tiếp xảy ra! Bất quá vốn dĩ cô cũng không định giấu ba mẹ cô, chỉ là chưa đến lúc mà thôi.

Chân trời dần dần xuất hiện những tia sáng, sương mù mờ mịt tan đi, mặt trăng ẩn hiện như có như không.

Tiếng chuông khó chịu lại vang lên, Lăng Khiêm Hi mở to mắt, ánh mắt tập trung nhìn màn hình, là Tả Dương Kiệt, một người bạn mở văn phòng thám tử, lần này cô nhờ cậu ta điều tra thân thế của Hạ Quân Thần.

"Chuyện của Hạ tiểu thư tôi đã điều tra xong, ba ruột của cô ấy là Lăng Thiệu Thành, tổng giám đốc khách sạn XX, Lăng Thiệu Thành là chú của cô đúng không? Cô biết tại sao ông cô trước khi mất chuyển đa số tài sản cho ba cô không? Vì Lăng Thiệu Thàng không thể cưới mẹ của Hạ tiểu thư nên canh cánh trong lòng, nghe nói về sau Lăng Thiệu Thành viết rất nhiều thư cho Diệp Xảo Chi, nhưng tất cả đều bị đá chìm vào đáy biển, không một tin tức. Thím của cô là con gái của đối tác ông cô, khi đó anh họ Lăng Thánh Tuấn cô đã sinh ra, ông cô nhất định không để Lăng Thiệu Thành đi tìm Diệp Xảo Chi, ông ấy cũng từng giam lỏng Lăng Thiệu Thành, cho nên sau này giữa hai cha con tồn tại khúc mắc rất sâu."

"Tôi đã biết." Lăng Khiêm Hi vô lực cầm điện thoại bên tai. Đá chìm vào đáy biển, phỏng chừng tất cả bức thư đó đã bị ông ngoại của Tiểu Quân đem bỏ, thật là tạo hóa trêu người, có được mối duyên phận trời định, muốn lâu dài cũng không đi tới đâu. Dần dần héo rũ theo sinh mệnh rồi hóa thành khói bụi.

Vậy... Tiểu Quân là em họ cô! Trước kia Lăng Khiêm Hi đã sớm dự đoán được, như khi sự thật đặt ở trước mắt vẫn khiến cô bị chấn động. Hạ Quân Thần là một đứa bé sinh ra vì sai lầm, chính mình nghĩa vô phản cố* yêu nàng! Vì nàng từ bỏ hết mọi thứ, tình cảm này như măng mọc sau cơn mưa, dưới ánh mặt trời tươi tốt sinh trưởng, không thể dừng lại.

*Vì đạo lý, chính nghĩa mà không chùn bước.

Tình huống hiện tại như thế nào? Đối đầu cùng Lăng Thiệu Hoằng? Đó không phải cách hay, bất quá cô đang bế tắc, nếu thật sự tuyệt thực, lấy tính cách của Lăng Thiệu Hoằng mà nói, chỉ có thể đợi đến lúc cô cạn kiệt thể lực, chống đỡ không được ngã xuống rồi kết thúc. Kết cục như vậy đối Lăng Khiêm Hi không có lợi ích gì. Cô tin tưởng Hạ Quân Thần, tin tưởng tình yêu của hai người, không biết vì cái gì, cô có một loại cảm giác rất mãnh liệt, mặc kệ cả thế giới có phản bội cô, Hạ Quân Thần sẽ không bao giờ rời xa cô. Lăng Thiệu Hoằng là một sợi gân dai, ông sẽ không vì Lăng Khiêm Hi phản kháng mà thay đổi quyết định của mình, mà lúc này thân thế Hạ Quân Thần sáng tỏ thật là được cứu kịp thời, chi bằng mượn Lăng Thiệu Thành đến thuyết phục anh trai ông. Lăng Thiệu Hoằng nổi giận lên mọi người nói ông đều không nghe, chỉ nghe duy nhất lời của em trai, trước kia Lăng Thiệu Thành từng cứu anh trai sắp chết đuối, ông có ân cứu mạng.

Lăng Khiêm Hi nghĩ nghĩ liền gọi cho Lăng Thiệu Thành, "Chú Thiệu Thành..."

"Khiêm Khiêm a, anh hai thật sự bắt nhốt con lại? Aizz, con đừng quá cố chấp, hảo hán bất cật nhãn tiền khuy*, hiểu không?"

*Quân tử / người thông minh phải biết thức thời, tạm thời tránh cái bất lợi trước mắt để miễn phải chịu tổn thất, nhục nhã.

"Con có chuyện cần nói với chú." Lăng Khiêm Hi im lặng vài giây, người bên kia điện thoại cũng im lặng, hẳn là đang chờ cô mở lời. Suy nghĩ lại trình tự câu chuyện, cô hỏi, "Chú, chú còn một đứa con gái đúng không? Con gái của Diệp Xảo Chi?"

Tay Lăng Thiệu Thành run lên, di động xém rớt xuống đất, ngữ khí gấp gáp, "Tiểu Chi sinh con gái cho chú? Con biết con bé ở đâu sao?" Ông yêu Diệp Xảo Chi, một người phụ nữ độc lập, cô đơn, ung dung tự tại. Ông từng cho người đi điều tra, chỉ biết là sau khi ông rời đi không bao lâu Diệp Xảo Chi đã kết hôn, lại nghĩ đến trước kia ông viết rất nhiều thư cũng không có hồi âm, cho rằng bà hận ông vì không kịp lúc trở về tìm bà. Ông nào biết bà mang thai con gái ông! Nơi nông thôn kia, chưa lập gia đình lại mang thai là tối kỵ!

"Em ấy ở nhà con." Sau đó Lăng Khiêm Hi kể tất cả mọi chuyện cho Lăng Thiệu Thành, cúp điện thoại, cô thở dài một hơi, Lăng Thiệu Thành đồng ý đi khuyên giải Lăng Thiệu Hoằng, chuyện này xem như ổn rồi, chú Thiệu Thành thật sự rất cưng chiều cô. Tiếp đó lại gọi cho Hạ Quân Thần, nói ba nàng sẽ đến nhà tìm nàng, dặn nàng chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Sau đó là một trận đánh lâu dài, đòi hỏi phải bảo trì tốt thể lực, mới có cơ hội thắng lợi!

Lăng Khiêm Hi mở cửa, đối vệ sĩ đang canh giữ nói, "Tôi đói bụng." Tiếng động này đánh thức Cao Quan Khải đang dựa vào sô pha phòng khách nghỉ ngơi, anh quay quay cổ đi đến trước mặt Lăng Khiêm Hi, "Tiểu thư, cô nghĩ thông suốt rồi?"

Lăng Khiêm Hi miễn cưỡng xả ra nụ cười. Lúc này Chương Hiểu Kì xách một túi đi đến, lấy tay đẩy ra cửa sắp đóng.

"Mẹ mua một ít thuốc, vết thương trên người con..." Cuối cùng bà vẫn đau lòng cho con gái.

Lăng Khiêm Hi nhận một gói to, nói cám ơn, đặt lên đầu tủ.

"Không muốn mẹ thoa thuốc cho con sao?"

"Không muốn."

Bên trong mắt Chương Hiểu Kì tràn ngập xin lỗi, con gái lớn chừng này bà vẫn chưa tận tình quan tâm cô, không biết đến tột cùng cô muốn gì. "Con gái, đừng chống đối ba con, tính tình ông ấy không phải con không biết."

"Mẹ, mẹ cũng không cho phép con đi con đường con muốn đúng không?"

Chương Hiểu Kì mím môi, không biết nên trả lời như thế nào, nhìn thấy Lăng Khiêm Hi như vậy, bà bắt đầu thắc mắc hành động của mình rốt cuộc đúng hay sai. Bà hiểu vài năm nay gánh nặng trên người con gái không nhẹ, so với trước kia trưởng thành lên rất nhiều, gặp chuyện không còn muốn tự tử, chắc là vì cô còn nhớ rõ lời bọn họ từng nói con gái là do ba mẹ cùng nhau nuôi lớn. Khi con cái đau khổ vẫn biết suy nghĩ cho ba mẹ, vì sao chính mình không thể vì con mà suy xét đây? Tâm ý Chương Hiểu Kì bắt đầu dao động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play