Bị đồng hồ báo thức đánh thức, Hạ Quân Thần mở to mắt, cổ họng khô khốc khác thường khiến nàng cảm thấy có gì đó không đúng, vén ra một góc chăn định xuống giường, phát hiện nửa ngời trên của mình toàn là dấu hôn đỏ thẫm, nàng lắp bắp kinh hãi, đưa tay xuống mò mẫm. Trời! Cũng không mặc quần lót.

Lăng Khiêm Hi nghe tiếng động của nàng cũng tỉnh dậy, mắt híp lại, nghiêng người gối đầu lên cánh tay, hứng thú nhìn về phía Hạ Quân Thần, quả dưa ngốc đang làm sao vậy? Tại sao vẻ mặt giống mới gặp quỷ thế kia?

"Thật trùng hợp... Chị cũng không mặc quần áo, ha ha ha ha..." Hạ Quân Thần cười đến vô cùng xấu hổ. Lăng Khiêm Hi có vẻ hơi hiểu ra, cô bé này không quên tối qua bản thân mình đã làm cái gì chứ?

"Ừ, em được chị khui quà." Lăng Khiêm Hi đưa tay lên, nhéo nhéo mặt Hạ Quân Thần, khẽ cười nói, "Quà chị đã dùng qua, còn khá tốt nha, nhưng tính chủ động cần tăng mạnh."

Hạ Quân Thần bắt đầu hồi tưởng, tối qua hình như... trong phòng tắm Lăng Khiêm Hi ăn sạch nàng, trở về phòng lên giường lại làm thêm một lúc nữa.

Hạ Quân Thần đặt tay lên cổ, lười biếng duỗi eo, quả nhiên, cơ thể xương cốt đều rụng rời, thật sự bị nữ nhân này giày vò quá độ! Não của nàng bắt đầu không hoạt động, mở mắt ra thất thần tại chỗ.

Lăng Khiêm Hi nhìn biểu tình của Hạ Quân Thần, sao lại cau mày? Không phải là đã hối hận chứ? Cô nhỡ rõ tối qua tiểu quỷ này không uống rượu! Cũng không phải say rượu loạn tính, rất tỉnh táo!

"Cô bé, hối hận đến mức hiện cả ra mặt?"

"Tất nhiên không phải, em đang tự hỏi vấn đề rất quan trọng, hôm nay sẽ mặc quần áo gì?"

"Không mặc nhìn rất đẹp a." Lăng Khiêm Hi cười khẽ, nàng rất thích xem vẻ mặt vô tội, khả ái của Hạ Quân Thần sau khi bị khi dễ, làm cho người khác đặc biệt yêu thương.

"Chị lại khi dễ em!" Hạ Quân Thần hướng Lăng Khiêm Hi rống lên, quay đầu bất mãn bĩu môi.

Lăng Khiêm Hi kéo tay Hạ Quân Thần qua, vỗ nhè nhẹ nói, "Quả dưa ngốc, nếu em đến muộn bị quản lý mắng thì cứ nói chị, chị thay em giáo huấn cậu ta."

Có ý gì? Bị quản lý mắng? Đến muộn? Hạ Quân Thần hoảng hốt, bấm điện thoại lên thấy 7 giờ 30 phút, 8 giờ đã vào làm, lúc này phương tiện công cộng rất đông người, không kịp chen lên là xong đời! Nàng lập tức nhảy xuống giường, liếc mắt nhìn gương. Này! Toàn thân nàng bảy tám dấu hôn ngân rõ rệt.

Liền xoay người đối Lăng Khiêm Hi trên giường hung tợn nói, "Lăng Khiêm Hi miệng chị không thể nhẹ nhàng hơn chút sao? Hiện tại không phải mùa đông, chị nói em phải ra ngoài gặp người khác thế nào đây?"

Lăng Khiêm Hi yên nhiên xảo tiếu*, thích thú nói, "Biết em cần mặt gặp người khác, cho nên trên mặt em rất sạch!" Xong còn nháy mắt với Hạ Quân Thần, "Hơn nữa trên cổ chỉ có một vết, không đáng ngại.

*Xinh đẹp, khéo léo.

Không đáng ngại? Sao có thể? Nét mặt Hạ Quân Thần từ giật mình chuyển thành âm hiểm, lập tức bổ nhào lên người Lăng Khiêm Hi.

"A! Em làm gì?"

Không quan tâm Lăng Khiêm Hi hét to, Hạ Quân Thần hôn lên cổ cô, dùng lực mút vào một ngụm, sau đó gương mặt dương dương tự đắc vô cùng hài lòng nhìn kiệt tác của mình, "Cái này rất đẹp."

"Cô đi đi, đồ ngốc lòng dạ hẹp hòi, đi làm đi, đừng ở đây quấy rầy tôi ngủ." Lăng Khiêm Hi nhéo hông Hạ Quân Thần một cái, sau đó làm hành động muốn đạp Hạ Quân Thần xuống giường. Nàng ở đây không biết còn muốn làm ầm ĩ đến bao giờ. Trong lòng Hạ Quân Thần tính toán trễ thì chắc chắn sẽ trễ, dù sao cũng bị mắng, vậy đi trễ nhiều chút để xứng đáng với việc bị mắng.

==========

"Tiểu Quân em lại đến trễ? Bất quá cũng không sao, quản lý vừa đến đây, em và Lăng gia có quan hệ nên anh ta cũng không dám nói gì, nhưng lần sau tốt nhất em nên đi đúng giờ, người này rất trọng thể diện." Dư Uyển Nhu trên mặt vẫn mỉm cười, nói chuyện cố gắng không kéo khóe miệng, thời gian làm việc không được trò chuyện, nhẹ là cắt lương, nặng sẽ bị đuổi việc. Vẫn nên thận trọng từ lời nói đến hành động.

"Sinh nhật người yêu sao rồi? Có lấy thân tặng cho người ta không?" Dương Phàm tặc lưỡi nhìn chằm chằm Hạ Quân Thần mắt sáng lên.

"Trong lúc làm việc không được nói chuyện."

"Không nói chuyện thì không nói chuyện, bất quá chỉ trong thời gian làm việc." Ánh mắt Dương Phàm cùng Dư Uyển Nhu giao nhau, hiểu ý gật gật đầu. Đợi tan tầm nhất định giữ nàng lại tra hỏi. Chính là gần mực thì đen, Dư Uyển Nhu và Dương Phàm ở gần nhau cả ngày, cũng dần dần học tính nhiều chuyện. Mà thế giới tình cảm của cô bé Hạ Quân Thần này thần bí như vậy thật là kích thích tò mò của người khác.

Chín giờ rưỡi, sau khi đồng hồ trên tường vừa làm xong phận sự báo giờ, Lăng Khiêm Hi mặc quần đi vào phòng tắm, xém chút nữa hét lên. Hạ Quân Thần xấu xa! Mình để lại trên cổ nàng chỉ là quả dâu tây nào có lớn như trên cổ này? Cô bé gan lớn bằng trời, chưa từng có người nào dám để lại dấu vừa to vừa bắt mắt ở trên cổ cô như vậy. Lăng Khiêm Hi hiện tại mãnh liệt muốn đem nàng về nhà nhốt lại độc ác đánh một trận.

"Chào Lăng tổng!"

Đạp lên giày cao gót lấp lánh, một bộ vest trắng phối với khăn lụa mỏng, Lăng Khiêm Hi mỉm cười, nhẹ nhàng đối công nhân viên gật đầu, toàn thân toát ra quyến rũ hấp dẫn. Cô đi đến trước mặt Hạ Quân Thần thì đứng lại.

"Tiểu Hạ, băng cá nhân trên cổ em rất dễ thương a!" Lăng Khiêm Hi lạnh nhạt cười. Lần trước đi dự tiệc người này không dùng, bây giờ lại lấy băng Crayon Shin – Chan dán lên, nét mặt trẻ con kia lại thêm cổ như vậy, đúng là vô cùng khả ái!

Hạ Quân Thần ngẩng đầu, ánh mát chống lại ý cười của Lăng Khiêm Hi, trong đầu chợt lóe lên cảnh tối qua kích tình bắn bốn phía, mặt lập tức đỏ. Lăng Khiêm Hi làm sao lại không hiểu được suy nghĩ trong đầu Hạ Quân Thần, cố ý hỏi, "Bị muỗi chích nên băng sao?"

"Vâng, để được chỉ dẫn chống muỗi, bấm số 007." Hạ Quân Thần tức giận nhìn cô trợn trắng mắt, nàng là người để người khác khi dễ sao? Không biết mình da mặt mỏng sao? Nàng phát hiện Lăng Khiêm Hi thật sự và bình thường hoàn toàn khác nhau, bình thường cô đối với người khác nho nhã, lễ độ, còn giữ khoảng cách, hay đùa giỡn, nhưng thật ra cô chính là cô gái rất xấu xa thích bắt nạt người yêu! Đặc biệt là nàng.

"Ồ? Hiện tại là mùa hè, muỗi rất nhiều, bất quá cũng nên cẩn thận đừng để nó cắn."

Nhận được cái nhìn chằm chằm của Hạ Quân Thần, Lăng Khiêm Hi mím môi cười, sau đó ưu nhã xoay người vào thang máy.

"Tiểu Quân, chị cảm thấy quan hệ giữa em cùng chị gái họ hàng xa có hơi lạ a!" Dư Uyển Nhu kéo kéo góc áo Hạ Quân Thần thấp giọng nói.

"Có sao?" Con ngươi trong veo Hạ Quân Thần nhìn về phía cô, "Đại khái là bởi vì thiện cảm rất tốt, không có cãi nhau nên càng tốt." Choáng, lý do kiểu gì vậy?

Dương Phàm cố ý kề sát nghe, kéo ra cổ áo nàng xem xét liếc mắt nhìn, "Muỗi gì lợi hại như vậy? Xem ra dấu trên người em giống như bị người cắn ah!"

Hạ Quân Thần kinh ngạc, nhanh chóng kéo tay Dương Phàm ra, lấy tay che cổ áo mình, cảnh giác trừng Dương Phàm, "Đừng làm loạn, áo của chị có thể cho người khác kéo lung tung sao?"

"Tiểu Quân em mau nói cho mấy chị biết, có phải bữa tối dưới ánh nến? Có phải tình nồng ý mật? Có phải say rượu loạn tính?" Trong phòng thay đồ Dương Phàm ôm cánh tay Hạ Quân Thần không cho nàng đi, Dư Uyển Nhu cũng cười xấu xa ngồi một bên chờ Hạ Quân Thần thành thật khai báo.

Hai sắc nữ này trong đầu nghĩ cái gì vậy? Muốn nghe toàn bộ quá trình tối qua của nàng? Vip trả tiền cũng không nghe được, hừ!

"Tối hôm qua, em đi ra cửa hàng bánh mua bánh kem, sau đó cắm ngọn nến, tiếp tục xuống phòng bếp xào rau, em nghĩ xem làm đồ ăn gì a, gà xào đậu phộng, đậu hủ ki cuộn tôm, rất nhiều nữa, hai chị còn muốn nghe không?" Nhìn thấy bộ dáng cam chịu của hai người kia Hạ Quân Thần thật muốn cười to, bất quá hiện tại nàng một địch hai, không dám làm càn.

"Bỏ qua đoạn này..." Mặt Dư Uyển Nhu đầy khinh bỉ nói.

"Sau đó thổi nến cầu nguyện, nguyện vọng kia rất vĩ đại, mong cho quốc gia hưng thịnh."

Dương Phàm đen mặt, trừng Hạ Quân Thần, "Chúng ta có phải chị em tốt không? Tụi chị quan tâm em, em nói một chút sẽ chết sao? Thật là!"

Qua giờ tan tầm gần 10 phút, Lăng Khiêm Hi ở bãi đỗ xe cảm thấy vô cùng kì lạ, gọi điện thoại cho Hạ Quân Thần.

"Em lại tăng ca?"

Choáng, đón khách ở đại sảnh cũng có tăng ca sao? Hạ Quân Thầy sửng sốt, phóng đại giọng nói, "Chị họ a, phiền chị đợi lâu. Em đã định qua sớm, lại có người lôi kéo em không buông... Không không không, không phải nhân viên trong công ty, chị đừng trách bọn họ." Hạ Quân Thần liếc mắt nhìn Dư Uyển Nhu và Dương Phàm, có mối quan hệ với Lăng Khiêm Hi, bọn họ sẽ không dám khi dễ mình. Sau đó nghiêm trang nói, "Em ra bãi xe ngay đây."

Lăng Khiêm Hi treo điện thoại, cô bé này, cô gọi cho nàng chỉ mới nói có bốn chữ "Em lại tăng ca", nàng lại kỉ kỉ oa oa* nói nhiều như vậy?

*Từ tượng thanh.

Chạng vạng vào mùa hè, hơi nóng khiến mặt đất trở thành nồi hấp, vừa ngồi vào xe Lăng Khiêm H, tuy rằng có máy lạnh, Hạ Quân Thần vẫn đổ mồ hôi đầm đìa.

Lăng Khiêm Hi rút tờ khăn giấy đưa cho nàng, "Lau đi, xem em cả người toàn mồ hôi kìa."

"Ơ, hôm tay chúng ta không trở về nhà?" Đường này hình như không phải đường về nhà.

"Không phải không về, chỉ là tạm thời không về nhà, mùa hè đi biển hóng gió, đây là đặc thù của mùa hè. Còn có thể ngắm hoàng hôn!" Lăng Khiêm Hi khẽ cười nói, "Chúng ta vẫn chưa chính thức đi hẹn hò bao giờ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play