"Đi đi đi, ra ngoài đi! Đây là nơi cậu có thể vào sao?" Khi đám người Hạ Quân Thần xuống xe, bảo vệ đang thô lỗ đuổi một chàng trai ăn mặc quê mùa ra ngoài. Anh cố gắng chạy vào trong, liền bị hai người bảo vệ kéo đi bỏ lại ngoài đường.

Người này rất quen! Hạ Quân Thần tiến đến gần vừa thấy, đột nhiên nắm cánh tay của chàng trai kia kêu to, "Tiểu Vĩ!"

Tề Vĩ đứng dậy phủi phủi đất trên người, nhìn chằm chằm Hạ Quân Thần quan sát thật lâu, không xác định nói, "Cô? Tôi biết cô sao?"

"Em là Tiểu Quân! Tề Vĩ anh không nhớ hả?"

"À à!" Vẻ mặt Tề Vĩ tràn đầy hưng phấn, gắt gao kéo tay Hạ Quân Thần, "Tiểu Quân! Sao em cũng ở đây? Anh không nhận ra em!"

"Em đi ăn trưa, nhưng sao anh không ở nhà lại tới đây làm gì?" Hạ Quân Thần thân thiết hỏi, "Có đói bụng không? Đi vào cùng nhau ăn." Ánh mắt thương lượng nhìn về phía nhóm Dương Phàm.

"Tiểu Quân, bạn em cũng là bạn của chúng ta, không sao đâu, cùng nhau vào ăn đi." Trịnh Tường Vũ dẫn đầu đi vào, anh đã gọi đến đây, đặt bàn và đồ ăn.

"Tiểu Vĩ, sao lại trở thành như thế này?" Đang ăn, Hạ Quân Thần không nhịn được thắc mắc hỏi, nhìn bộ dạng Tề Vĩ hình như là bị người ta đánh, quần áo có bị chỗ bị xé rách.

Tề Vĩ nghe Hạ Quân Thần hỏi, thiếu chút nữa bật khóc, "Anh đem khoai tây ở nhà đi bán, bán xong liền cất tiền vào túi nhưng lại bị người khác cướp mất, bọn chúng còn đánh anh, rất đau..."

"Tội nghiệp đến vậy? Dạo này an ninh trật tự ở đây ngày càng kém." Dư Uyển Nhu nhíu mày, mặt lộ vẻ đồng cảm.

"Anh không về quê được, nhịn đói một ngày một đêm, không tìm được gì để ăn." Tề Vĩ càng nói càng thấy bản thân đáng thương, sau đó cúi đầu vội vàng gắp đồ ăn ăn.

Đi ra cửa khách sạn, Hạ Quân Thần xem đồng hồ, còn nửa tiếng là vào làm, nàng để Dư Uyển Nhu bọn họ về công ty trước, sau đó đón taxi kéo Tề Vĩ lên xe.

"Alo, Khiêm Khiêm, em gặp được một người bạn, cậu ấy bị cướp hết tiền, rất đáng thương. Hiện tại không còn nơi nào để đi, trước mắt em đưa cậu ấy về nhà được không?"

Bạn? Cướp tiền? Về nhà?

"Bạn của em?"

"Vâng, bạn ở quê." Đúng ra là bạn rất thân, là thanh mai trúc mã, từ nhỏ chơi cùng nhau.

"Được, em tự quyết định đi."

"Hắc hắc, Khiêm Khiêm tốt nhất, tối nay về nhà ăn cơm nha." Từ lúc nàng vào ở nhà này, trừ khi thỉnh thoảng đến nhà cha mẹ Lăng Khiêm Hi ăn cơm, hoặc đi tham dự vài bữa tiệc đặc biệt của bạn bè, hai người lúc nào mà không ở nhà ăn chung?

"Được rồi, quả dưa ngốc em, đi đường cẩn thận." Cho dù cách qua điện thoại, Hạ Quân Thần vẫn có thể cảm giác được giọng nói Lăng Khiêm Hi tràn đầy sủng nịch, nói vài câu ngọt chết người mới không nỡ cúp điện thoại, Tề Vĩ ngồi một bên nghe được trong lòng khó chịu.

"Em chắc chắn đây là nhà em?" Tề Vĩ há hốc miệng không kịp ngậm lại, nhà của nàng cũng quá xa hoa!

"Vâng, anh mặc tạm quần áo này được không? Trước tiên anh đi tắm thay đồ đi." Hạ Quân Thần dẫn Tề Vĩ đang nhìn Đông nhìn Tây vào phòng tắm, nàng rất hiểu tâm trạng Tề Vĩ bây giờ, nhớ ngày trước nàng vừa bước vào nhà Lăng Khiêm Hi cũng phản ứng như thế này. Bất quá hiện tại Tề Vĩ không đến nổi kích động, nàng chỉ có hơn chứ không kém.

Thay Tề Vĩ mở nước, Hạ Quân Thần đi ra ngoài, dặn dò, "Em phải đi làm, anh ở đây chán thì xem TV một chút, cơm tối để em về làm." Nói xong liền vội vàng ra khỏi nhà trở lại công ty.

Bên trong siêu thị, Hạ Quân thần đẩy xe, lấy rất nhiều đồ ăn bỏ vào bên trong. Bạn gì vậy? VIP? Muốn đem cả siêu thị về nhà, hừ! Lăng Khiêm Hi đối với biểu hiện của Hạ Quân Thần rất bất mãn. Nhìn dáng vẻ khẩn trương của nàng, nhất thiết vậy không?

"Khiêm Khiêm, chúng ta qua bên kia mua đồ ăn vặt đi, Tiểu Vĩ rất thích ăn kẹo sữa." Hạ Quân Thần kéo tay Lăng Khiêm Hi, đẩy xe tới bên kệ hàng, giương mắt tìm đồ ăn vặt.

"Tiểu Vĩ? Gọi thật thân mật, còn biết người ta thích ăn kẹo sữa?" Lăng Khiêm Hi khoanh tay trước ngực, liếc xéo Hạ Quân Thần.

Đúng là Hạ Quân Thần không cô phụ biệt danh quả dưa ngốc của cô, vẫn chưa phát hiện vị chua trong giọng nói Lăng Khiêm Hi dù một chút, cầm lấy mấy bịch khoai tây bỏ vào xe nói, "Đúng vậy, trước kia bất kể ai có kẹo sữa sẽ chia đều cho đối phương."

Lăng Khiêm Hi nghe xong càng tức giận, lấy vài bịch kẹo trên kệ quăng vào xe đẩy, "Ăn đi ăn đi, ăn nhiều một chút." Ăn cho sâu răng, hừ!

Cô vốn định khiến Hạ Quân Thần giải thích với mình nàng và người kia chỉ là bạn bè bình thường, kết quả cô bé này không những không giải thích, còn kể lại chuyện cũ ngọt ngào của nàng cùng Tề Vĩ. Cô mặc kệ!

Hạ Quân Thần loay hoay trong phòng bếp hồi lâu, trên bàn bày ra đầy đồ ăn. Nàng gắp cho Lăng Khiêm Hi món cô thích, sau đó cầm chén ăn cơm.

"Tiểu Quân, trưa nay anh không kịp nói, hơn một năm không thấy em em ngày càng xinh đẹp." Tề Vĩ ngồi ngay ngắn đối diện Hạ Quân Thần, ăn cơm nhưng ánh mắt vẫn quan sát gương mặt của nàng. Lăng Khiêm Hi nhìn thấy trong lòng khó chịu, còn chạy đến nhà cô nói chuyện yêu đương? Đạo lý nơi nào?

"Ha ha, anh vẫn như trước kia thích khen em." Hạ Quân Thần thẹn thùng cười cười, "Nhưng anh đừng cứ nhìn em như vậy, em ngại."

"Dù sao em cũng sẽ trở thành vợ của anh, ngại ngùng cái gì?" Một câu của Tề Vĩ khiến Hạ Quân Thần bị sặc, xém chút nũa phun hết cơm ra. Lại nhìn đến Lăng Khiêm Hi vẻ mặt băng lãnh. Chết rồi!

"Tiểu Vĩ anh đừng nói lung tung, vợ gì cơ? Em định cưới anh hồi nào?" Hạ Quân Thần trừng mắt nhìn Tề Vĩ, bất đắc dĩ Tề Vĩ cũng là một cái đầu gỗ, không phản ứng lại.

"Tiểu Vĩ, tại sao Tiểu Quân sẽ là vợ cậu? Cậu nói không sao, tôi cũng muốn nghe xem chuyện là thế nào?" Lăng Khiêm Hi nhẹ giọng hỏi, trên mặt lạnh lẽo nhìn ra không cảm xúc gì. Thế nhứng Hạ Quân Thần biết nếu như Tề Vĩ nói ra, không biết Lăng Khiêm Hi sẽ chỉnh đốn nàng như thế nào. Liều mạng nháy mắt với Tề Vĩ, bị Lăng Khiêm Hi trừng mắt nhìn, sợ tới mức không dám cử động, vùi đầu há miệng ăn cơm, Lăng Khiêm Hi chống tay lên mặt trái xoan thành mặt bánh bao.

Tề Vĩ hoàn toàn là người ngoài cuộc, không biết chuyện đang xảy ra, thành thật nói, "Mẹ của Tiểu Quân và mẹ tôi có chỉ chúc vi hôn*, từ khi quen biết nhau tôi liền xem nàng như vợ mình."

*Đại khái là hôn ước được xếp đặt sẵn.

"Nga? Vợ?" Mặt Lăng Khiêm Hi không còn ý cười, ánh mắt lạnh băng quét về phía Hạ Quân Thần, "Chị no rồi, đợi em về phòng chị có chuyện nói với em." Đặt đũa xuống liền đi lên lầu.

Trong lòng Hạ Quân Thần vô cùng hối hận, lại không dặn trước với Tề Vĩ không được nói ra chuyện này? Nàng thật sự không định cưới cậu ta, nếu cậu ta muốn kết hôn còn phải cần nàng đồng ý chứ!

"Tiểu Quân em nấu ăn rất ngon!"

"Ngon thì anh ăn nhiều chút..." Hạ Quân Thần buông bát đũa, "Anh từ từ ăn, em về phòng."

Hạ Quân Thần gục đầu ngoài cửa phòng gõ gõ, tiếng Lăng Khiêm Hi bên trong truyền ra, "Vào đi."

Cô bé cúi đầu, ngồi xuống bên cạnh Lăng Khiêm Hi, nắm cánh tay của cô, nhẹ nhàng lắc lắc, "Khiêm Khiêm, chị đừng giận nha, em không hề muốn cưới Tề Vĩ! Đó là mẹ em nói, không phải em nói. Hơn nữa tức giận sẽ có nếp nhăn." Không ngờ, nàng trách ngược lại cô.

"Hừ! Sáng nay ai gọi chị là lão nhân gia? Nếu chị không nhanh có nếp nhăn thì phải xin lỗi tôn xưng kia của em rồi." Lăng Khiêm Hi trừng Hạ Quân Thần, đúng là cô mang thù!

"Em lúc đó miệng nhanh hơn não, chị đừng để trong lòng!" Trên trán Hạ Quân Thần phóng ra hắc tuyến, xong đời, nàng còn có tội này sao? Hèn gì sáng nay cúi chào, chị ấy không nói gì quay lưng đi mất!

"Còn nữa, không biết người lúc trưa là ai? Nói chị muốn hẹn nàng thì phải xếp hàng? Có phải là em hay không Hạ đại tiểu thư?" Lăng Khiêm Hi vươn ngón trỏ nâng cằm Hạ Quân Thần, tới gần nàng, trong ánh mắt toát lên mùi vị nguy hiểm.

Hạ Quân Thần lập tức hôn vào môi Lăng Khiêm Hi, sau đó ngoan ngoãn nằm sấp trên giường, rầu rĩ nói, "Chị đánh đi, bất quá nhẹ tay thôi..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play