Lăng Khiêm Hi bưng đồ ăn lên bàn, cởi ra tạp dề bên hông, xới chén cơm đặt trước mặt Hạ Quân Thần.

"Đưa em muỗng..." Hạ Quân Thần giơ giơ tay bị băng như tay gấu. Lăng Khiêm Hi nhìn nàng một cái, nhớ đến dáng vẻ Hạ Quân Thần cố gắng ăn cơm hồi trưa, thoáng chần chừ một chút, dù sao cũng từng tắm cho nàng rồi, vì nàng mà đi chợ rau, cũng không để ý nhiều hầu hạ nàng. Lăng Khiêm Hi dứt khoát kéo ghế đến bên cạnh Hạ Quân Thần, gắp đồ ăn đưa đến miệng nàng, sau đó mặt tràn đầy quan tâm hỏi, "Vị thế nào?"

Hạ Quân Thần bị nhu hòa trong ánh mắt nhìn đến liền ngượng ngùng, lớn như vậy đây là lần đầu có người đút cơm cho nàng! Hơi xấu hổ nó, "Cũng không tệ lắm." Trong lòng đang nghĩ danh sư xuất cao đồ*, đáng tiếc ra khỏi miệng lại thay đổi, bỏ bớt ba từ không có kỹ thuật.

*Thầy giỏi đào tạo ra trò giỏi.

Lăng Khiêm Hi thuận tay gắp thịt cá nếm thử, đúng là hương vị không tệ, cô thầm nghĩ thu lại câu nói cô không hợp với phòng bếp lúc nãy.

Lăng Khiêm Hi nhìn đến dáng vẻ thẹn thùng của Hạ Quân Thần, trong lòng hứng thú, bắt đầu trêu chọc nàng, "Em không khen chị một chút sao?"

"Lần đầu tiên xuống bếp được như vậy là rất khá." Mặt Hạ Quân Thần đỏ lên, tay bị băng kín không thể chà xát một chút để giảm căng thẳng.

"Không tính thưởng cho chị cái gì?" Hôm nay cô còn chạy đi chợ rau nha!

"A?" Hạ Quân Thần sửng sốt, thưởng cái gì? Nàng lại không có tiền, có thể mua đồ gì cho Lăng Khiêm Hi, huống hồ Lăng Khiêm Hi có tiền nhiều như vậy cũng không cần gì của nàng...

Trong suy nghĩ bừng tỉnh, Hạ Quân Thần chỉ thấy trước mắt có gì đó lay động, tiếp sau trên hai má truyền đến cảm giác nóng ướt... Lăng Khiêm Hi hôn nàng!! Hạ Quân Thần mở to mắt, cả người cứng đơ ở tại chỗ.

"Đồ ngốc, em thưởng chị một cái hôn..." Lăng Khiêm Hi nói rất nhẹ nhàng, giọng điệu trêu chọc, trong đôi mắt ẩn chứa thiên ngôn vạn ngữ. Gặp Hạ Quân Thần kia đần độn không có phản ứng, ngược lại động cũng không dám động, bên môi Lăng Khiêm Hi dấy lên nụ cười nhẹ, bộ dáng ngốc nghếch của cô bé thật dễ thương!

Miệng Hạ Quân Thần thở phì phò, vừa rồi khẩn trương quên cả thở, hiện tại gần như quên cách để thở, hít vô thở ra, hơi thở lớn đến mức chính mình còn nghe thấy.

Mà Lăng Khiêm Hi có vẻ thản nhiên, tiếp tục đút đồ ăn cho Hạ Quân Thần. Lần này đại tiểu thư rửa bát vô cùng thuần thục, có kinh nghiệm nha, thật sự cô không nghĩ tới sẽ có lúc mình kết duyên cùng phòng bếp.

Lăng Khiêm Hi ngồi trước Notebook lên mạng, sẵn tiện vào email xem xem có gì mới, Hạ Quân Thần từ phòng tắm nhô đầu ra, đi đến Notebook, khom lưng nhìn chằm chằm màn hình máy tính, nàng xem không hiểu một đống số liệu trên màn hình, Lăng Khiêm Hi đưa tay ôm nàng, nàng cũng thuận thế ngồi xuống trên đùi Lăng Khiêm Hi. Lăng Khiêm Hi sủng nịch nhìn Hạ Quân Thần, tay vuốt mũi nàng, "Không phải không cho em ra ngoài sao? Lại còn đi lung tung, nếu bị Lưu Tư Viễn dụ đi mất thì sao?"

"Ha ha là bọn Tiểu Nhu nói muốn đến nhà thăm em, em đâu dám để bọn họ đến đây, chỉ có thể tự mình đi ra ngoài." Hạ Quân Thần dừng một chút nói thêm, "Có đồng nghiệp tốt, người ta quan tâm mình thì nên báo đáp! Đúng rồi, hôm nay lấy 200 trong tủ chị, cuối tháng em có lương sẽ trả."

"Cứ lấy không sao." Lăng Khiêm Hi cầm tay trái Hạ Quân Thần, mười ngón đan vào, sau đó hơi ngẩng đầu lên nhìn Hạ Quân Thần, "Quan hệ của em với hai đồng nghiệp kia thật tốt a?"

Hạ Quân Thần hoàn toàn không hiểu ý tứ trong lời nói của Lăng Khiêm Hi, ngốc ngốc nói, "Hai người đó rất quan tâm em, đặc biệt là Tiểu Nhu, A Phàm thường khi dễ em, Tiểu Nhu liền đứng ra bảo vệ em..." Thanh âm Hạ Quân Thần ngày càng thấp, tại sao nàng cảm giác Lăng Khiêm Hi nhìn nàng có chút kỳ lạ?

"Nói tiếp." Lăng Khiêm Hi lạnh giọng nói, khóe miệng vẫn bảo trì độ cong hoàn mĩ kia, chỉ là nụ cười này...

"Không có." Hạ Quân Thần lập tức ngậm miệng, Lăng Khiêm Hi lại làm sao? Mặt biến sắc nhanh như thời tiết. Hạ Quân Thần quệt miệng, tiếp tục hỏi Lăng Khiêm Hi, "Người ăn cơm cùng chị lúc trưa là ai a?" Thật là, mình mới là người cần thẩm vấn cô! Nàng với Tiểu Nhu còn có A Phàm là quan hệ đồng nghiệp trong sáng, Lăng Khiêm Hi lại ăn cơm cùng đàn ông, nhớ tới ánh mắt người kia nhìn Lăng Khiêm Hi trong lòng Hạ Quân Thần rất không thích.

"Sao vậy? Em ghen?" Lăng Khiêm Hi nhịn không được cười ra tiếng, hai mắt cong thành hình mặt trăng. Hạ Quân Thần ngồi trên đùi cô, từ vị trí của nàng có thể nhìn rất rõ phong cảnh đồi núi trong áo ngủ Lăng Khiêm Hi. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hơi hơi nóng lên, dời mắt đi, vốn định phủ nhận nhưng nghĩ lại, nói, "Tất nhiên ghen, người đàn ông đó là ai? Khi anh ta nhìn chị như mèo thấy cá."

"Cậu ta là lớp phó hồi đại học, thấy sao? Rất đẹp trai?"

"Rất đẹp trai, đặt biệt cực kỳ phi thường đẹp trai!" Hạ Quân Thần căm giận nói, đẹp trai cũng là sắc lang!

"Chọc em thôi." Cô bé này, Lăng Khiêm Hi ngừng cười nói, "Chị gọi cậu ta nhờ giải quyết vài việc, cho nên mời cậu ấy bữa cơm, đồ ngốc nhà em cũng không cho phép sao?" Đương nhiên, việc gì cô không nói ra, đối với tính cách của Hạ Quân Thần sẽ không hy vọng cô báo thù Setlla, thế nhưng cô ta khiến Hạ Quân Thần bị thương như vậy, Lăng Khiêm Hi không nhịn được cỗ oán khí này.

Hạ Quân Thần nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó nói, "Chị muốn nghe nói thật hay nói dối?"

Lăng Khiêm Hi vui vẻ, "Nói dối."

"Trong lòng đồng ý, mặt ngoài cũng đồng ý." Ách? Lời này? Trên logic có vẻ có chút vấn đề?

Lăng Khiêm Hi mím môi cười, "Còn nói thật?"

"Rất rõ ràng, em là người trước sau như một, chính là mặt ngoài, trong lòng cũng với toàn thân từ sợi tóc đến ngón chân tất cả không muốn đồng ý." Hạ Quân Thần nhìn Lăng Khiêm Hi, ánh mắt nghiêm túc nói, đúng là nàng ghen, hiện tại Lăng Khiêm Hil là của nàng, vài chuyện linh tinh lúc trước nàng còn nhớ rất kỹ, người này đi đến đâu cũng có thể trêu hoa ghẹo nguyệt, chỉ sợ mình không giữ nổi cô, nghĩ nghĩ cảm thấy mất mát, cúi đầu thấp xuống.

"Đồ ngốc." Lăng Khiêm Hi ngắn gọn trả lời, giọng nói ôn nhu, tay nhẹ xoa mái tóc dài mềm mại của Hạ Quân Thần, "Không cho nghĩ lung tung."

"Không có nghĩ lung tung, hôm nay em nghe được tin tức mới, đang nghĩ một chút." Vẻ mặt Hạ Quân Thần nghiêm túc, bất quá trong đầu hiện lên ý tưởng. Hôm nay nàng bị Dương Phàm chọc ghẹo, còn cười nói nàng ngốc, ngược lại nàng muốn thử xem mình có thật sự ngốc không.

"Tin tức gì?"

"Nói là ở ven biển phát hiện một con hải cẩu, rất giống gấu trúc, còn có hai cánh, rất dễ thương!"

"Thật hay giả?" Lăng Khiêm Hi nghi hoặc nhìn Hạ Quân Thần.

"Thật!" Hạ Quân Thần mím môi cười trộm, xem đi, cả người khôn khéo như Lăng tổng cũng bị lừa. Bất quá động tác rất nhỏ này của nàng bị Lăng Khiêm Hi thu hết vào mắt. Lăng Khiêm Hi nhướng mày, vẻ mặt không biểu cảm dùng đầu ngón tay như có như không xẹt qua ngực Hạ Quân Thần, "Hải cẩu kia có phải rất dễ thương giống em không?" Hạ Quân Thần giật mình, thân thể bất động, cảm giác được trong lòng bàn tay đều đổ mồ hôi, Lăng Khiêm Hi dựa sát vào nàng, một chút khoảng cách cũng không có, cằm nàng bị hơi thở của Lăng Khiêm Hi làm nhột.

Lăng Khiêm Hi dang tay nhẹ nhàng ôm eo Hạ Quân Thần, hôn lên môi mềm mại của nàng. Chiếc lưỡi thơm tho lưỡng lự trước hàm răng đóng chặt, Hạ Quân Thần trong lòng nhũn xuống, hé mở hàm răng nàng, đầu lưỡi Lăng Khiêm Hi linh hoạt trượt vào, nàng vụng về bị Lăng Khiêm Hi tấn công không biết làm sao, ánh mắt khẽ dao động. Đại não hoàn toàn trống rỗng, nhìn đến đôi mắt nhắm chặt của Lăng Khiêm Hi, lông mi hơi hơi rung động. Còn cảm giác được môi mềm mềm ẩm ướt của cô. Lăng Khiêm Hi kéo tay Hạ Quân Thần khoát lên hông mình, Hạ Quân Thần ngây ngốc đưa đầu lưỡi cùng cô giao triền, dần dần trầm luân vào nụ hôn của Lăng Khiêm Hi, dưới sự khiêu khích của cô trong người lại có cảm giác khác thường dâng lên.

Lăng Khiêm Hi rời khỏi môi Hạ Quân Thần, nụ cười trên mặt thấp thoáng một tia thẹn thùng, vuốt mũi Hạ Quân Thần xẵng giọng, "Hôn môi không được mở mắt biết không?" Rồi sau đó cắn cắn môi nói, "Kĩ năng cần cải thiện a!"

Hạ Quân Thần từ trên người Lăng Khiêm Hi thoát ra, nhảy lên giường, lấy gối che đầu, hô to, "A! Xấu hổ!!!"

"Đồ ngốc, ai bảo em gạt chị? Đây là phạt em." Hạ Quân Thần vừa nhấc đầu liền đối diện với đôi mắt thâm tình của Lăng Khiêm Hi còn mang theo vài phần điềm đạm đáng yêu, lập tức hít một hơi lạnh. Trời! Lăng Khiêm Hi thật sự rất đẹp, khí chất dịu dàng tao nhã như mỹ nhân trong tranh cổ.

Hạ Quân Thần ngây ngẩn nhìn Lăng Khiêm Hi cả buổi, sau đó phun ra vài chữ, "Khiêm Khiêm, đừng tức giận..."

"Như vậy đi, em đến máy giặt quay vài vòng cho chị, chị không kêu dừng thì không được dừng." Lăng Khiêm Hi ở một bên nhàn nhã vuốt tóc, "Không thì tối không cho lên giường ngủ." Nghĩ đến sở thích kỳ lạ của nàng, Lăng Khiêm Hi lại bổ sung, "Cũng không cho ngủ sàn."

"Trong nhà không có máy giặt." Rõ ràng Lăng Khiêm Hi đang chơi nàng! Phạt cũng đã phạt rồi?

"Vậy tìm một con heo cái ôm rồi xoay vòng, ok?" Lăng Khiêm Hi đem mặt tới gần sát Hạ Quân Thần, cười quyến rũ. Dáng vẻ ủy khuất y như cô vợ nhỏ của cô bé này thật sự khiến người khác nổi lên hứng thú muốn khi dễ nàng. Hạ Quân Thần giận dỗi, không nên khi dễ người hiền lành như nàng a! Thật muốn nguyền rủa ý tưởng xoay vòng gì đó của Lăng Khiêm Hi! Trực tiếp ôm chầm lấy Lăng Khiêm Hi nói, "Chị chính là heo cái! Em muốn ôm chị!" Nàng thật sự muốn ôm mình xoay vòng? Lăng Khiêm Hi hoảng sợ, cánh tay của Hạ Quân Thần mảnh khảnh, thế nào cũng quăng cô xuống đất!

"Không cần không cần!" Lăng Khiêm Hi tránh cái ôm của Hạ Quân Thần mở cửa phòng chạy ra ngoài.

"Lăng Khiêm Hi xấu xa! Không được chạy!..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play