Hạ Quân Thần chớp chớp đôi mắt to, nhảy xuống giường, nhìn gương sửa sang tóc, trên người mặc váy ngủ màu hồng nhạt, nhanh chân chạy ra ngoài.
"Mời ngồi, chị muốn uống trà không?" Giọng nói Hạ Quân Thần từ phòng khách truyền tới, Lăng Khiêm Hi sửng sốt, đồ ngốc này, còn đưa người ta vào nhà làm gì? Cô đã muốn cắt đứt liên hệ với Setlla lâu rồi, bất đắc dĩ vẫn bị cô ta quấn lấy, nếu được cô sẽ đem cô ta đi thủ tiêu.
"Cô là?"
"Em..." Hạ Quân Thần vừa định trả lời, chỉ thấy Lăng Khiêm Hi từ trong phòng lạnh mặt đi ra, lời nói thay đổi, "Khiêm Khiêm, sao lại ra đây? Không phải tối qua rất mệt sao? Còn không trở về ngủ thêm một chút?" Nói còn chớp mắt với Lăng Khiêm Hi vài cái, dựa vào trong lòng cô, tay trái quàng qua sau gáy ôm lấy, sau đó sắc mặt trầm xuống tiếp tục nói, "Người này là bạn gái cũ của chị sao? Chẳng phải chị đáp ứng em sẽ cùng những cô gái khác cắt đứt liên hệ? Tại sao vẫn còn tìm tới nhà?"
"Hai người?" Setlla trừng mắt nhìn Lăng Khiêm Hi và Hạ Quân Thần, cô gái này sống ở nhà Lăng Khiêm Hi? Cô làm bạn gái của Lăng Khiêm Hi hơn hai tháng, Lăng Khiêm Hi chưa bao giờ dẫn cô về nhà, đều đối với cô không nóng không lạnh.
"Vừa rồi chị nói gì? Hạ Quân Thần không đáp, hỏi ngược lại, lại nói, "Muốn tự sát vì tình? Thật sao? Mỗi người đều được cha mẹ nuôi lớn, phải có trách nhiệm với bản thân, sống tốt, chị chỉ là chưa gặp được đúng người, thật tâm yêu chị sẽ không để chị tổn thương, bất kể là tinh thần hay thể xác, người khiến chị đau khổ đến mức không muốn sống thật không đáng. Một ngày nào đó chị sẽ đợi được người yêu chị..." Hạ Quân Thần đưa mắt nhìn Lăng Khiêm Hi, kỳ thật lời này là nói cho cô nghe, mà chính mình, là người sẽ thật tâm yêu cô, tiện đà nghiêm mặt nói, "Khiêm Khiêm không ngoan, làm chuyện xấu ở bên ngoài còn để người tìm đến đây. Sao vậy? Muốn phản động? Hay trách em vẫn chưa thỏa mãn được chị?" Hạ Quân Thần đưa ngón tay thon dài trèo lên mặt Lăng Khiêm Hi, nhẹ nhàng vuốt ve làn da bóng loáng mềm mại của cô.
Cô bé này, tiểu quỷ, tuyệt đối có năng khiếu làm diễn viên! Kĩ năng diễn suất rất tốt! Hơn nữa... thật nhập tâm!
"Chị không quen cô ta." Ngữ khí Lăng Khiêm Hi lạnh lẽo tới cực điểm, ôm Hạ Quân Thần đi về phòng.
"Lăng Khiêm Hi, cô dừng lại cho tôi! Uổng công tôi thật lòng với cô đến vậy. Tại sao cô có thể đối xử tôi như thế này?" Hốc mắt Setlla phiếm hồng, thanh âm có chút run run. Hạ Quân Thần hoảng sợ, không phải chứ? Lăng Khiêm Hi vứt bỏ người này? Chị ta thật sự muốn tự sát sao? Hiện tại trong đầu Hạ Quân Thần ong ong chấn động.
"Chân tình của cô thì liên quan gì tới tôi?" Giọng nói của Lăng Khiêm Hi lạnh đến mức có thể làm người ta chết cóng, Hạ Quân Thần ngẩn ngơ, lén xoay người nhìn về phía Setlla. Nước mắt Setlla trên mặt rơi xuống, ánh mắt tức giận, oán hận nhìn chằm chằm Hạ Quân Thần. Trong lòng Hạ Quân Thần bất ngờ. Có lầm không? Setlla thoạt nhìn khá nam tính, bề ngoài rất soái, vì Lăng Khiêm Hi lại khóc sướt mướt như oán phụ bị vứt bỏ. Cô ta thật giống nữ quỷ! Rất giống! Hạ Quân Thần lắc lắc đầu, đang trong lúc căng thẳng thế này nàng lại nghĩ đi đâu?
"Cái gì tôi không có được thì ai cũng không có được!" Setlla rút dao trong túi ra, nhanh phóng vọt tới trước mặt Lăng Khiêm Hi. Giơ tay chém xuống, Lăng Khiêm Hi tránh không kịp, nhắm hai mắt lại.
"Aizzz..." Một tiếng hít thở trầm thấp truyền vào tai Lăng Khiêm Hi. Lăng Khiêm Hi mở to mắt, chứng kiến một màn khiến cô phát hoảng, Hạ Quân Thầy đưa tay nắm lấy dao! Máu tuôn ra, toàn bộ bàn tay bị nhuộm đỏ.
"Cút!" Lăng Khiên Hi đỡ lấy Hạ Quân Thần, cô hoàn toàn bị chọc giận, giọng nói mang theo uy lực không thể kháng cự. Setlla bị dọa choáng váng, lẩm bẩm nói, "Không, không thể nào..." Sau đó ném dao quay đầu chạy ra khỏi nhà Lăng Khiêm Hi.
Lăng Khiêm Hi mặc kệ Setlla, vội vàng cầm lấy điện thoại gọi cho Chu Bác Văn, sau đó chạy vào phòng bếp từ trong tủ lấy ra hộp thuốc, đỡ Hạ Quân Thần đến sô pha, "Mau ngồi xuống đi." Tay chân luống cuống dùng băng vải tập trung quấn tay Hạ Quân Thần.
Lòng bàn tay truyền đến từng trận đau nhức, trước mắt dần mờ đi, Hạ Quân Thần đau đến rớt nước mắt, cắn chặt hàm răng cứng rắng không phát ra tiếng.
"Không sao đâu, không sao đâu." Lăng Khiêm Hi ở một bên vừa băng bó, vừa an ủi Hạ Quân Thần, trong lòng cô hiểu, sao lại không sao? Nhất định Hạ Quân Thần đang đau muốn chết. Lăng Khiêm Hi thấy đột nhiên tim thắt lại. Lung tung băng bó xong, Lăng Khiêm Hi đỡ Hạ Quân Thần ngồi vào xe, tốc độ lên đến 300, nhắm hướng phòng khám chạy.
"Đợi một chút, sắp tới nơi rồi." Lăng Khiêm Hi không ngừng dỗ dành Hạ Quân Thần, nhìn nàng nói. Hạ Quân Thần dựa vào ghế, gật gật đầu, bởi vì mất máu quá nhiều môi trở nên trắng bệch.
Sau khi Chu Bác Văn nhận được điện thoại Lăng Khiêm Hi, liền chuẩn bị thuốc tê, kim may và một vài dụng cụ. Hạ Quân Thần đã được tiêm thuốc tê, sau khi rửa sạch vết thương bắt đầu khâu lại.
"Đừng nhìn." Lăng Kiêm Hi đem đầu Hạ Quân Thần vùi vào lòng mình, ôm chặt nàng. Nhìn từng mũi kim xuyên qua tay Hạ Quân Thần, cô đau lòng vô cùng. Là do mình tạo nghiệt, lại khiến Hạ Quân Thần vô tội lãnh một dao, Lăng Khiêm Hi rất hy vọng người bị thương là mình. Sau khi đem Hạ Quân Thần về, nếu mình không làm nàng khóc, thì khiến nàng bị thương...
Băng bó xong vết thương, Chu Bác Văn nhìn đồng hồ, cũng đã tới giờ lên lớp. Lấy thuốc cho Hạ Quân Thần, sau đó dặn dò vài câu, đi khỏi phòng khám.
"Đau lắm đúng không?" Lăng Khiêm Hi dùng lòng bàn tay lau mồ hôi lạnh trên trán Hạ Quân Thần, gắt gao ôm nàng vào lồng ngực.
Hạ Quân Thần nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Công dụng của thuốc tê đã hết, vừa rồi khâu miệng vết thương chỉ cảm giác được kim đâm qua da thịt lại không thấy đau đớn. Bây giờ một trận đau đớn đánh úp lên từng dây thần kinh của nàng, tay siết chặt, sắc mặt tái nhợt, đợi ổn định một chút, nàng mở miệng nói, "Chị Khiêm, cám ơn chị... Em rất biết ơn chị thu nhận em. Thậm chí hiện tại em cũng không biết vì sao. Chị rất xinh đẹp, lại có năng lực lợi hại, có thể quản lý cả một công ty lớn như vậy. Chị lúc nào cũng tỏa sáng, chắc chắn ai cũng nghĩ từ nhỏ chị ngậm tiền lớn lên, vui vẻ hạnh phúc không trải qua khó khăn. Nhưng em lại nhìn thấy sự cô độc trên người chị, em nhìn được chị cố ý che giấu. Chuyện gì cũng tự chịu đựng, ngay cả người ngoài như em còn bị ba mẹ chị áp đặt, huống chi là đối với chị. Khi em chỉ mới quen biết chị được vài ngày, em thật sự có thể cảm nhận được sự cô đơn của chị, chỉ không biết vì chuyện gì. Bên ngoài chị có vẻ rất kiên cường, nhưng nội tâm của chị hẳn là rất yếu đuối, yếu đuối đến mức không dám chạm vào bất cứ loại tình cảm nào. Em biết em rất nhỏ bé, biết bản thân hèn mọn, chỉ là vẫn muốn dùng chút sức mạnh nhỏ bé đó để bảo vệ chị." Thời điểm nhìn thấy Setlla cầm dao hướng tới Lăng Khiêm Hi, Hạ Quân Thần không hề suy nghĩ gì, trực tiếp lấy tay cản lại. Chính nàng cũng không biết vì sao đột nhiên có nhiều dũng khí đến vậy.
"Đồ ngốc, vì sao lại không nghĩ cho chính mình?" Khóe miệng Lăng Khiêm Hi nổi lên một tia chua xót, tay sờ sờ đầu Hạ Quân Thần, trong mắt tràn đầy yêu thương, "Đừng nói nhiều như vậy, nằm nghỉ ngơi trước đã."
Hạ Quân Thần lắc lắc đầu, nhẹ giọng hỏi, "Buổi tối chị ở trong mơ kêu tên một người, Quân Quân kia..." Hạ Quân Thần chần chờ một chút, ánh mắt thử nhìn Lăng Khiêm Hi, "Chị còn rất yêu người đó đúng không?" Nghĩ nghĩ lại cảm thấy không đúng, vội nói.
"Em hỏi nhiều, chị không trả lời cũng không sao, em không có ý gì cả, chỉ muốn che chở cho chị, không quấy nhiễu thế giới của chị."
Lăng Khiêm Hi thở dài, siết chặt Hạ Quân Thầm vào lòng, mọi chuyện quá nhanh khiến cô thở không thông. Trong đầu cô bây giờ rất loạn, hôm qua đánh mất Hạ Quân Thần, hôm nay hại nàng bị thương. Hạ Quân Thần xuất hiện đã thu hút sự chú ý của cô, những người khác không còn quan trọng, cô chỉ hy vọng nàng được vui vẻ.
Lăng Khiêm Thi thở dài, Hạ Quân Thần vì mình trả giá rất nhiều, cô muốn thổi lên dũng khí , đối mặt với đoạn tình cảm này. Cứ cho rằng cả thế giới đều phản bội cô, cô tin tưởng Hạ Quân Thần sẽ không! Khóe mắt Lăng Khiêm Hi có chút ướt át, lời này của Hạ Quân Thần khiến cô thật sự cảm động, còn có người có thể hiểu cô, cô ở bên tai Hạ Quân Thần nói, "Trong cuộc sống, tất nhiên sẽ mất đi vài thứ, thậm chí là mất đi thứ chúng ta dùng cả sinh mạng để trân trọng. Mỗi ngày chúng ta sống chỉ biết tìm kiếm những gì đã đánh mất. Em đã bước vào trong tim chị, nếu em đồng ý, ở bên cạnh chị, giúp chị quên người kia." Trong ánh mắt ấy, có một khát vọng rất mãnh liệt, cô muốn dành cho Hạ Quân Thần một tình yêu hoàn hảo.
Hạ Quân Thần không nói gì, nhẹ gật đầu, xương cốt nàng yếu ớt, bị chém một dao trên tay, cũng ảnh hưởng cơ thể nàng không ít. Lăng Khiên Hi ngồi ở bên cạnh nhìn Hạ Quân Thần ngủ, nhìn đến mê say, cô bé trong sáng ngây ngô, khi ngủ khóe miệng hơi cong lên, nhất định là đang mơ rất đẹp. Hạ Quân Thần ngủ dậy sức khỏe khôi phục một chút, Lăng Khiêm Hi đưa nàng về nhà. Hôm nay Hạ Quân Thần không thể xuống bếp, bắt buộc phải kêu thức ăn ngoài. Sau bữa cơm Lăng Khiêm Hi đi rửa chén, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên cô rửa chén, trước kia đều ra quán ăn.
Đêm hôm đó, trong giấc ngủ của Lăng Khiêm Hi lại xuất hiện chiếc máy bay đã đem đi mất ba năm mơ mộng của mình, nhưng khi xoay người ra sau, có một cô bé thiên sứ nhìn cô mỉm cười. Nụ cười rất đẹp.
Hồi ức dần dần nhuộm vàng, hóa thành tro bụi tan biến nơi chân trời. Trái tim tan vỡ tiếp tục chờ đợi một mùa hoa nở.