"Tập đoàn Thượng Ẩm... ở phía trước thì phải?" Một mình Hạ Quân Thần đi ở trên đường, đưa mắt nhìn xa xa thấy phía trước có vài chữ lớn, hình như viết tập đoàn Thượng Ẩm, chắc là chỗ đó.
"Mĩ nữ!" Một chiếc Lamborghini màu vàng đến bênh cạnh Hạ Quân Thần giảm tốc lại, chạy lên phía trước theo cước bộ của nàng.
"Lưu... Tư Viễn?" Trong đầu Hạ Quân Thần hiện lên tên người này, một công tử nhà giàu, sao lại gặp anh ta ở đây?
"Trả lời anh đi, sao một mình ở đây?" Tay Lưu Tư Viễn tháo kính đen xuống, khuỷu tay gác trên cửa kính xe. Một mình cũng tốt, có cơ hội bắt cóc nàng, trong lòng Lưu Tư Viễn quyết định thực hiện ý định với Hạ Quân Thần, cô nàng còn quá ngây thơ, khiến đàn ông thật sự cầm trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.
"Vâng, em đi làm việc."
"Trời đẹp như vậy cần làm gì? Thật phí thời gian! Đi chơi với anh đi."
"Không được, em đã đồng ý với người ta hôm nay đi làm."
"Thôi mà, đi với anh đi." Lưu Tư Viễn xuống xe, kéo kéo tay Hạ Quân Thần ngồi vào.
"Em không đi, chuyện đã hứa rồi không thể thả chim bồ câu* là xong." Hạ Quân Thần liều mạng muốn thoát khỏi tay Lưu Tư Viễn.
*Giống "cho leo cây".
"Leo cây rất vui a~, có lỡ thả chim se sẻ cũng không sao!" Thân thể Hạ Quân Thần làm sao chống đối nổi vóc dáng một mét tám mấy của Lưu Tư Viễn, bị nhét vào ghế phó lái, Lưu Tư Viễn thuận tay giúp nàng gài dây an toàn.
"Ngồi yên đây!" Sau đó liền phóng đi. Làm gì đây? Con cháu nhà giàu đều thích đua xe như vậy? Trong lòng Hạ Quân Thần một phen khinh bỉ Lưu Tư Viễn.
"Cưng, muốn đi đâu chơi?" Eo, lời nói của Lưu Tư Viễn muốn bao nhiêu ngọt liền có bấy nhiêu. Hạ Quân Thần không bị tốc độ xe dọa, ngược lại là bị giọng nói của anh tạ dọa sợ không ít.
"Ách... Lưu... trước tiên anh nói chuyện như bình thường đi, em nghe không quen..." Hạ Quân Thần dừng một chút nói, "Anh gọi tên em được rồi."
"Được, không thì anh chở em đi khu vui chơi nha, mới mở, bánh xe đu quay, thuyền hải tặc, tàu siêu tốc, cái gì cũng có!"
"Tùy anh đi!"
"Sao lại có thể tùy anh được? Nếu tùy anh quyết định thì anh không phải người"
"Không tùy anh quyết định cũng không phải người." Hạ Quân Thần bĩu môi, nói thầm.
"Chị hai à, đi chậm một chút! Khó chịu..." Từ thuyền hải tặc đi xuống, Lưu Tư Viễn dựa vào lan can, gọi thảm thiết. Hạ Quân Thần lại có vẻ rất thản nhiên, bước đi như bay.
"Hầy, anh rất không tốt, mang em tới khu vui chơi, vừa chơi mỗi thuyền hải tặc anh đã không đứng nổi, vậy còn chơi được gì đâu? Không có tinh thần! Mau đứng dậy đi qua bên kia, anh thấy mấy đứa bé đó chơi rất vui vẻ không!" Hạ Quân Thần kéo nửa cái mạng Lưu Tư Viễn đứng lên, nàng lớn như vậy mới tới khu vui chơi, vô cùng hưng phấn, so với những đứa trẻ trong đây còn vui hơn.
"Oaa!!! Woaaa!!!..." Qua một làn sóng, tiếng gào vang lên, bay thẳng xuống nước bắn lên tung tóe bọt, âm thanh kia chấn động đến mức màng tai đau đau. Cuối cùng Lưu Tư Viễn bị Hạ Quân Thần kéo lên, cả người mềm nhũn nằm sấp xuống, được Hạ Quân Thần đặt tên là tôm chết.
"Anh nhìn phía trước kìa! Ngôi nhà ma!" Tinh thần Hạ Quân Thần không giảm xíu nào. Lôi kéo Lưu Tư Viễn.
"Không phải chứ?" Đầu Lưu Tư Viễn bỗng nổ tung một tiếng, đời này anh sợ nhất ma ma gì đó. Hôm nay bắt cóc cô gái nhỏ này, anh bắt đầu hoài nghi, đến cùng là ai dẫn ai đi chơi!? Nhưng ở trước mặt Hạ Quân Thần chỉ có thể cố gắng, không phải đàn ông không thể để mất mặt sao?
"Nhanh lên, nhanh lên!" Hạ Quân Thần kéo Lưu Tư Viễn đi đến cửa ngôi nhà, có vẻ không có người chơi bên trong, Lưu Tư Viễn hít thật sâu, sau đó trốn phía sau Hạ Quân Thần đi vào.
"Tôi chết rất oan a~~~" Trong tiếng nhạc truyền ra âm thanh kinh dị, bộ xương người lạnh lẽo từ địa ngục bên dưới đi ra, tiếp phun rất nhiền nước đá khô, Hạ Quân Thần chỉ cảm thấy tất cả tóc mình đều bị thổi rối nùi, không gian bên trong đưa tay không thấy năm ngón, lại lèo những thanh âm vô cùng kỳ ảo. Sau đó, một cô gái mặt quần áo trắng, tóc tai bù xù nhẹ nhàng đi ra, gió bốn phía thỉnh thoảng thổi bay mấy miếng vải đen, mang theo mùi hôi thối của xác chết, không khí tương đối kinh khủng.
Lưu Tư Viễn cuống cuồng để đầu trên vai nhỏ của Hạ Thân Thần, thở cũng không dám thở mạnh, càng không dám ngẩng đầu nhìn. Ngôi nhà ma tối tăm, Hạ Quân Thần theo hướng đèn chỉ đường đi về phía trước, đi đến một phòng nhỏ, ánh sáng chợt lóe, nàng mở to mắt xem ba chữ viết gần đó: Phòng xác!! Dưới chân bỗng nhiên có vài con chuột chạy qua, đột nhiên một bàn tay vươn ra kéo chân Hạ Quân Thần, Hạ Quân Thần theo phản xạ, một cước đạp xuống.
"Ui da, ai ác độc quá vậy!!" Nhân viên kia mặt được trang điểm trắng như tuyết, khóe miệng còn có tơ máu bị Hạ Quân Thần đạp ngã xuống đất, nhếch miệng xoa tay mình.
"Thật xin lỗi..." Hạ Quân Thần chạy tới nâng người kia dậy, ở trong này giả quỷ cả ngày, hù dọa lấy chút tiền lương cũng không hề dễ dàng.
"A!!! Đừng đuổi theo tôi!!!" Hiện tại ngọn đèn đã được thắp, lúc sáng lúc tối. Xuyên qua ngọn đèn Hạ Quân Thần nhìn thấy Lưu Tư Viễn chạy thục mạng, phía sau là một con quỷ cây mặt mũi hung tợn.
"Đợi đã, giày tôi rớt..." Lưu Tư Viễn dừng lại ngồi trên giường, thở hổn hển mấy hơi nói, "Anh quỷ ơi, phiền anh lấy giày về giúp em, sao đó liền đuổi em tiếp được không?"
"Lưu Tư Viễn anh không tự đi nhặt đi?" Hạ Quân Thần một bên rống lên, Lưu Tư Viễn sợ hãi nhỏ giọng run run nói, "Anh không dám đi nhặt..."
"Haha... quỷ nhát gan!" Hạ Quân Thần cười vô cùng vui vẻ, đứng bên cạnh quỷ bị nàng đạp ngã, ngay ngọn đèn sáng tối chiếu rọi, thật là có chút tiềm năng làm nữ quỷ, da đầu Lưu Tư Viễn run lên.
=====
"Lăng tổng, tài liệu kế hoạch bộ phận tiêu thụ." Bí thư cầm văn kiện đặt lên bàn làm việc.
"Ừ, cậu ra ngoài đi." Lăng Khiêm Hi mở tài liệu xem qua, đột nhiên trong đầu nghĩ đến chuyện cá nhân, không biết cô bé Hạ Quân Thần kia ở chỗ Vương Thừa Tài làm việc thế nào, ngày đầu báo danh chắc là đi cùng người quen việc học hỏi từng hạng mục.
"Alo." Di động không đúng lúc vang lên.
"Khiêm Khiêm, tối nay đến nhà mình tụ họp, không phải các cậu rất muốn gặp Đại Bảo sao? Cho mấy người sáng mắt, hắc hắc!" Giọng nói Chu Hàm bên trong điện thoại lanh lảnh vang.
"Đại Bảo?"
"Này đồ vụng về! Đợi tan tầm đến đây nha, hiện mình đang giám sát anh chồng này làm cơm tối. Cúp đây!" Bên trong điện thoại truyền đến một nụ hôn gió, sau đó treo.
Tối lại có hẹn, xem ra cô bé Hạ Quân Thần phải ăn cơm một mình rồi. Lăng Khiêm Hi suy nghĩ chút, cầm di động bấm gọi về nhà, reo thật lâu không có người tiếp. Cảm thấy kỳ lạ, gọi lại vài lần cũng không được. Nhíu mày, bấm số Vương Thừa Tài, nghe được kết quả là hôm nay Hạ Quân Thần không đến công ty anh ta. Cô bé này sẽ đi đâu chứ? Xếp lại bàn, đứng lên đi đến bãi đỗ xe. Hạ Quân Thần không có di động, không ở nhà là không liên lạc được, nếu trên đường bị người bắt đi Lăng Khiêm Hi biết đi đâu tìm nàng?
Lăng Khiêm Hi lái xe quanh tập đoàn Thượng Ẩm thật lâu cũng chưa tìm thấy bóng dáng Hạ Quân Thần, chạy tới lui vẫn không đầu mối. Một mình lái xe qua lại ba tiếng. Nghe di động vang lên, nhanh chóng bắt máy, alo một lúc, bên trong truyền đến tiếng Hồ Ngạo Tuyết, nhất thời mất mác.
"Chuyện gì? Đồ chết bầm cậu không muốn nghe điện thoại mình hả? Sao còn chưa đến? Mọi người đã đông đủ rồi đang chờ cậu! Đang ở đâu nói nhanh! Bugatti của cậu muốn về hưu rồi đúng không?" Hồ Ngạo Tuyết xối xả mắng.
"Mình không đi."
"Sao không đi? A? Muốn năn nỉ? Nhanh tới đây cho mình!"
"Không thấy tiểu Quân đâu, mình đi tìm nàng, các cậu chơi đi, hôm khác mình mua quà đến giải thích với Đại Bảo." Lăng Khiêm Hi nói xong cúp điện thoại.
Xem đồng hồ đã tám giờ hơn, cứ tìm kiếm không phương hướng như vậy cũng không ổn! Quay đầu xe chạy về nhà, rất nhanh đã đến, đầu đường thấy một chiếc Lamborghini chạy hướng ngược lại, Lăng Khiêm Hi rất thích hãng Lamborghini này, ban đầu cũng định mua, nên bị thu hút liếc mắt nhìn.
Đến cửa nhà, Lăng Khiêm Hi nhìn thấy Hạ Quân Thần đang cầm chìa khóa dự phòng của mình mở cửa, nhất thời tức giận mà không biết tại sao.
"Hôm nay em đi đâu?" Lăng Khiêm Hi nhìn chằm chằm Hạ Quân Thần, ép hỏi, Hạ Quân Thần dời tầm mắt khỏi TV, thấy sắc mặt Lăng Khiêm Hi đen thui khác thường.