Ngồi vài giờ ở quán rượu, Hồ Ngạo Tuyết và Chu Hàm đã uống đến mức bắt đầu nghiêng ngả. Hồ Ngạo Tuyết bị Bao Tử kiên quyết nhét vào xe đưa về nhà, Chu Hàm thì bị chồng cô gọi về, còn Phạm Duẫn Hách ôm lấy cô bạn gái quyến rũ đi khách sạn. Lăng Khiêm Hi ở trong xe ngồi nghe nhạc, suy nghĩ có chút rối loạn. Dường như mỗi người ai cũng có nơi để trở về, nhưng còn cô thì sao? Chỉ cần vẫy tay, nam nữ đều có. Nhưng được người nào ở lại, ai có thể đi vào trong lòng cô? Ai thật tâm muốn đối tốt với cô?

Lăng Khiêm Hi lắc đầu, trong nháy mắt tăng tốc, xe phóng như bay trên đường quốc lộ. Mở lớn của kính xe, gió đêm nay vô cùng lạnh, những suy nghĩ hỗn loạn ngày càng đánh sập phòng tuyến của cô, tóc bị gió thổi đập vào mặt đau rát. Tình cảm ba năm, cô bỏ ra năm năm để quên, cuộc sống mơ hồ, vô định, trong lòng như bị tra tấn đến tan nát, chết lặng. Dưới ánh mặt trời, cô luôn đeo mặt nạ mà sống, đợi đến khi trăng lên, trời sập tối, mới có thể lặng lẽ trở về chính bản thân mình. Cô cười rất đẹp, đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành, đến mức tất cả đàn ông trông thấy đều rung động. Nhưng thật ra nụ cười đó không hề vui vẻ, năm năm trước, khi người phản bội kia ra đi cũng mang theo cả nụ cười và linh hồn cô rồi. Rất nhiều lần cô nghĩ, sẽ gặp được ai đó có thể gỡ bỏ lớp mặt nạ này xuống, thế nhưng trên thế giới, tình yêu quá phù phiếm, thật thật giả giả, làm sao có thể đoán được? Dành hết chân tình cho một người chẳng khác nào cho phép người đó thương tổn mình.

Lăng Khiêm Hi kéo thân thể mệt mõi vào nhà, phát hiện đèn vẫn còn sáng. Vừa mở cửa liền nhìn thấy Hạ Quân Thần vẫn ngồi chờ trên sô pha ở phòng khách, TV vẫn đang bật, thế nhưng có vẻ nàng đã ngủ say. Lăng Khiêm Hi thở dài, đứa nhỏ này, lại ngủ ở ngoài đây. Nhìn tay rồi nhìn chân của mình, Lăng Khiêm Hi khẽ cắn môi, thử bế Hạ Quân Thần lên.

"Chị Khiêm, chị về rồi..." Hạ Quân Thần ngủ không sâu lắm, Lăng Khiêm Hi vừa đụng tới đã mở ra đôi mắt mơ mơ màng màng.

"Ừ." Lăng Khiêm Hi gật đầu, hỏi "Vì sao lại ngủ ở phòng khách?"

"Em chờ chị. Hì hì." Hạ Quân Thần ngây thơ cười, trong nháy mắt kia khiến Lăng Khiêm Hi khẽ run lên, nụ cười của nàng vô cùng trong sáng, tựa như một thiên sứ thuần khiết, không gì có thể xâm phạm.

"Ngốc quá, mau lên giường ngủ đi." Lăng Khiêm Hi kéo Hạ Quân Thần về phòng, sau đó cầm quần áo đi vào phòng tắm. Sau khi sấy khô tóc, Lăng Khiêm Hi đi ra, thấy Hạ Quân Thần vẫn chưa ngủ, nàng mở đôi mắt to, nhìn chằm chằm mình.

"Bị chị làm ồn nên không ngủ được đúng không?" Lăng Khiêm Hi ngồi trước gương, xoa kem dưỡng da lên mặt, nhìn ánh mắt Hạ Quân Thần trong gương.

"Không phải, em chờ chị lên đây cùng nhau ngủ." Hạ Quân Thần rụt rè ôm thỏ bông, cằm đặt giữa hai tai thỏ, thành thật nói ra suy nghĩ của mình.

"Hôm nay đi phỏng vấn có kết quả chưa?"

"Không có kết quả gì cả..." Hạ Quân Thần cúi đầu nói, "Tất cả mọi người đều là sinh viên, em còn chưa tốt nghiệp trung học, sơ yếu lý lịch cầm trên tay không dám đưa ra."

"Ồ, em viết cả sơ yếu lý lịch sao? Đưa chị xem xem." Lăng Khiêm Hi ngồi lên giường, nhìn về phía Hạ Quân Thần. Hạ Quân Thần đến ngăn tủ, lấy ra một tờ giấy, đưa cho Lăng Khiêm Hi, "Vâng."

Lăng Khiêm Hi đọc xong, xém chút té xỉu, sơ yếu lý lịch này được viết tay đơn giản đến mức không hẳn là sơ yếu lý lịch, không có cả ảnh chụp ở trên, chỉ có vài chữ được viết rõ ràng: Thích ăn cơm, yêu lao động. Lăng Khiêm Hi nhìn đứa nhỏ trước mặt, cảm thấy vừa bực vừa buồn cười. Hạ Quân Thần thấy biểu cảm của cô như thế, vô tội bĩu môi, là sao? Sơ yếu lý lịch của nàng buồn cười đến vậy sao?

"Không cho cười." Hạ Quân Thần vểnh môi, lấy lại sơ yếu lý lịch trong tay Lăng Khiêm Hi.

"Chị không cười, không cười." Lăng Khiêm Hi nghẹn họng, không dám cười ra tiếng, lại hơi nhịn không được, đứa nhỏ này rất buồn cười, nếu nói bình thường cô cười chỉ vì lịch sự và các mối quan hệ, thì trước mặt Hạ Quân Thần lại thật sự cười, đứa nhỏ này, thật sự rất buồn cười.

"À còn nữa, hôm nay em lấy 100 đồng trong tủ mua đồ ăn, 75 đồng tiền dư em đã để lại chỗ cũ." Hạ Quân Thần nghiêm túc báo cáo.

25 đồng? Có thể mua được đồ ăn gì? Lăng Khiêm Hi khoác tay lên vai Hạ Quân Thần, mắt nhìn thẳng nàng, "Cứ mua thịt và hải sản để ăn, đừng chỉ ăn rau nữa, ăn thịt nhiều vào, nhìn em rất gầy."

"Ban đầu không phải 25 đồng, vì em có trả giá, chị thấy em giỏi không? Chị kiếm tiền không vất vả sao? Tiết kiệm là phẩm chất tốt của dân tộc Trung Hoa. Hơn nữa chị cũng có mập đâu?" Hạ Quân Thần không phục, rõ ràng Lăng Khiêm Hi cũng rất gầy kia mà.

"Chị đây gọi là có thân hình quyến rũ, con nít sao hiểu được?" Lăng Khiêm Hi bỏ tay xuống, vuốt tóc, ôn nhu cười với Hạ Quân Thần.

"Vậy em cũng gọi là có thân hình quyến rũ! Hơn nữa em không phải con nít, em đã trưởng thành lâu rồi!" Hạ Quân Thần nâng cằm, tỏ vẻ mình sẽ không để bị yếu thế.

"Được được được, cả hai chúng ta đều quyến rũ." Lăng Khiêm Hi nhéo mũi Hạ Quân Thần, cưng chiều cười.

Di động ở đầu giường reo lên, Lăng Khiêm Hi cầm di động nhìn, bấm nút nghe, "Vâng chú Kiền, hiện còn việc nên bây giờ con vẫn chưa ngủ... Vâng, đi, sinh nhật chú tất nhiên con sẽ có mặt... Nhất định đến. Chú yên tâm..." Lăng Khiêm Hi cúp máy, suy nghĩ một chút, nói với Hạ Quân Thần "Không phải em đang cần việc làm sao? Vài ngày nữa đi theo chị."

"Đi tham gia tiệc sinh nhật?" Hai tay Hạ Quân Thần nắm hai tai thỏ bông, cặp mắt chớp chớp. Lăng Khiêm Hi không hiểu rõ câu nói của nàng, có vẻ câu này là câu hỏi.

"Ừ, Trần Quang Huy của công ty trang sức Huy Hoàng tổ chức sinh nhật sáu mươi tuổi ở khách sạn Royal Palace, ngày đó những doanh nhân có tên tuổi và những người nổi tiếng đều có mặt, đến lúc đó chị sẽ xem xem tìm được việc cho em không. Bất quá nếu em chịu cũng có thể vào công ty chị làm. Chị sẽ không bạc đãi em."

Thanh danh trang sức Huy Hoàng lớn như tiếng sấm bên tai, thế nhưng Trần Quang Huy lại tự mình gọi điện mời Lăng Khiêm Hi, hơn nữa Lăng Khiêm Hi còn gọi bằng "Chú". Hạ Quân Thần trừng mắt nhìn Lăng Khiêm Hi, cô chưa đến 30 tuổi, có thể quản lý cả một công ty, tuy rằng bản thân không biết quy mô công ty lớn như thế nào, hiện tại xem ra mặt mũi của Lăng Khiêm Hi cũng không hề nhỏ.

Hạ Quân Thần gật gật đầu nói, "Em muốn đi theo chị! Em muốn học hỏi cũng như xem qua bộ dáng của doanh nhân và những người nổi tiếng là như thế nào, có phải lại có thêm vài mắt và mũi, đầu so với người bình thường có to hơn hay không?" Hạ Quân Thần đặt thỏ bông qua một bên, nằm sấp trên giường, hai chân lắc lắc.

Lăng Khiêm Hi thoáng sửng sốt, không phải chứ? Chẳng lẽ con nít bây giờ đều cảm thấy người có tiền là dạng đó? Khoang đã, những lời nàng vừa nói không phải muốn mình phải ba đầu sáu tay giải thích sao?

Hạ Quân Thần quay đầu nhìn Lăng Khiêm Hi, "Công ty của chị làm về cái gì? Có bao nhiêu người? Nếu em vào sẽ đi dọn WC? Hay đi làm nữ phụ bếp?"

Dọn WC và nữ phụ bếp?! Cái này có thể liên quan với nhau sao? Lăng Khiêm Hi cúi đầu nhìn Hạ Quân Thần, nhẹ nhàng nói, " Sữa tắm em tắm, bột giặt, khăn mặt, đồ ăn trong nhà, tất cả là sản phẩm của công ty. Các cấp dưới của chị ở toàn bộ chi nhánh công ty đại khái khoảng hơn 10.000 người. Sẽ không để em dọn WC, cũng sẽ không đưa em vào căn tin làm, sắp xếp cho em làm lễ tân hoặc các bộ phận trong ngành để học hỏi." Trên mặt Lăng Khiêm Hi viết rõ ràng hai chữ "Giải thích", cô dừng một chút, vỗ vỗ mông Hạ Quân Thần nói, " Được rồi, ngủ sớm đi. Đã 1 giờ khuya, con nít thức khuya sẽ bị chó sói xấu xa ăn thịt!" Nói xong cô còn khoa trương nhe răng. Hạ Quân Thần đổ mồ hôi lạnh, chị Khiêm nghĩ gì lại lấy cách dọa con nít ba tuổi dỗ nàng đây.

"Vậy biệt thự của chị không vững chắc xíu nào. Em cũng rất thích chó sói xấu xa!" Hạ Quân Thần ném thỏ bông cho Lăng Khiêm Hi, thân mình lăn một vòng, chui vào trong chăn, ngủ! Không thèm để ý tới cô! Xấu xa!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play