Đặt Hạ Quân Thần lên giường, Lăng Khiêm Hi đứng bên cạnh chống nạnh, nghiên đầu nhìn nàng, miệng thở hổn hển. Thấy Hạ Quân Thần nằm co người lại, tay không cẩn thận vướng vào váy ngủ, kéo lên trên rốn làm lộ ra chiếc quần lót nhỏ tối màu.
Lăng Khiêm Hi tự vỗ mặt mình, đứa nhỏ này muốn mình phải làm sao đây? Nàng có còn chút ý thức nào là phải bảo hộ bản thân không chứ? Như thế này quả thật là quá mức câu dẫn đi. Những vết bầm trên thân thể Hạ Quân Thần nhắc nhở Lăng Khiêm Hi còn phải sức thuốc cho nàng.
"Trời ơi! Chị kiếp trước đã mắc nợ em cái gì?" Được, không chỉ ăn không cần trả tiền, tắm rửa sạch sẽ cho nàng ngủ, còn phải giúp nàng sức thuốc, trong lòng Lăng Khiêm Hi nghẹn khuất. Lăng đại tiểu thư như cô chưa bao giờ phải phục vụ qua người khác như thế.
Mặt trương lên nụ cười khổ, đi lấy gói thuốc to từ phòng khách vào. Lại nhớ quên lấy bông gòn, xoay người vừa bước lên lại bị thứ gì vướng lại ngã sấp xuống, Lăng Khiêm Hi bị đau xoa xoa mặt, thấy thứ vừa rồi cô vướng phải là chân Hạ Quân Thần, thì ra người được cô đặt ở giữa giường không biết từ lúc nào lăn tới mép giường, lại đưa một cái chân ra ngoài.
Lăng Khiêm Hi chật vật đứng dậy, xém chút nữa mất thăng bằng lại ngã, cô đặt chân lên ghế xoa xoa vết trầy. Thế nào gọi là ăn trộm gà còn mất nắm thóc? Hôm nay cô đã trải qua. Bất quá cô không nghĩ là mình ăn trộm gà! Tóm lại thật xui xẻo mà.
Lăng Khiêm Hi ngồi lên giường, đem chân đặt lên, cúi đầu nhìn về nơi bị tróc da, hơi phù lên, trong lòng khóc không ra nước mắt, không tình nguyện kéo váy ngủ Hạ Quân Thần lên giúp nàng sức thuốc. Đột nhiên nghe chuông cửa dồn dập vang lên, Lăng Khiêm Hi bĩu môi đứng dậy, sửa lại váy ngủ Hạ Quân Thần hoàn chỉnh mới kéo cửa đi ra ngoài. Kẻ nào không biết lễ phép? Chuông cửa ấn không nương tay.
Lăng Khiêm Hi đi tới cửa, mở cửa, biểu tình lạnh lùng nhìn người đứng ở trước mặt - Lăng Thánh Tuấn.
"Khiêm Khiêm, mau cho anh vào!" Nhìn thấy cửa được mở, Lăng Thánh Tuấn nhanh chóng vọt vào. Lăng Khiêm Hi liếc xéo anh, gặp quỷ hay sao lại chạy nhanh như vậy? Quả nhiên...
"Lăng Thánh Tuấn! Dừng lại cho tôi!" Lăng Khiêm Hi còn chưa kịp đóng cửa, Duẫn Hinh Đình liền xông vào, thiếu chút nữa đã đẩy bay Lăng Khiêm Hi, hai tay chống nạnh, hướng người về phía Lăng Thánh Tuấn la hét. Nhìn thấy Lăng Khiêm Hi, Duẫn Hinh Đình nhanh chóng dừng lại, "Chị Khiêm, chị cũng ở đây sao?"
Lăng Khiêm Hi nổi đóa, cảm thấy trên đầu sấm sét cuồn cuộn kéo đến, bất đắc dĩ cười nói, "Nơi này là nhà chị."
"Ồ, thì ra Lăng Thánh Tuấn đi đến nhà chị, em còn tưởng tên sắc lang này lại đi đùa giỡn với nữ nhân. Tạm thời bỏ qua cho hắn. Hừ!" Duẫn Hinh Đình hừ lạnh một tiếng, nghe nói Lăng Thánh Tuấn đến là nhà Lăng Khiêm Hi, thái độ lập tức dịu xuống, lôi kéo cánh tay Lăng Khiêm Hi, "Chị Khiêm, dẫn em đi tham quan nhà chị được không?"
Lăng Khiêm Hi gật gật đầu, trong lòng cầu nguyện giúp Lăng Thánh Tuấn, cầu trăm lần đừng nói sai, làm sai chuyện gì. Không thì biệt thự vừa mới trang hoàng lại chưa được mấy tháng này thế nào cũng bị Duẫn Hinh Đình phá hư. Duẫn đại tiểu thư tức giận không ai có thể kìm hãm, như là con bò đang phát điên. Lăng Khiêm Hi từng thấy em ấy tức giận đánh đứa nhỏ gần nhà, đánh thê thảm đến mức mẹ người ta cũng không nhận ra con. Cảnh tượng kia chạy trong đầu Lăng Khiêm Hi như bộ phim chiếu lại.
Lăng Khiêm Hi chợt nhớ tới chuyện gì, đột nhiên hoảng sợ, nhanh chóng chạy vào trong phòng, "Lăng Thánh Tuấn, không được vào phòng em!!" Đứa nhỏ Hạ Quân Thần hiện tại chỉ mặc mỗi váy ngủ nằm trên giường cô. Nhìn thấy cửa phòng tắm đóng chặt, Lăng Khiêm Hi thở ra một hơi. Thật tốt thật tốt, Lăng Thánh Tuấn không vào phòng cô, bằng không sẽ có chuyện.
"Woww! Thật dễ thương!" Thanh âm Duẫn Hinh Đình bất ngờ từ phòng ngủ vang ra, mặt Lăng Khiêm Hi tối sầm đi về hướng phòng ngủ, khóa cửa lại. Đi tới chỗ Hinh Đình đang sờ tới sờ lui trên người Hạ Quân Thần, quay đầu lộ ra ánh mắt sáng chói như mới phát hiện được bảo vật. "Chị Khiêm, cô gái xinh đẹp này từ đâu đến? Này? Trên người nàng tại sao có đầy vết thương? Chị thích S M sao?" Sau đó đưa ra khuôn mặt ái muội mỉm cười, lấy tay chạm nhẹ vai Lăng Khiêm Hi.
Lăng Khiêm Hi cảm thấy không nói nên lời, nghiến răng nghiến lợi, gằn tiếng "Chị-chỉ-giúp-nàng-sức-thuốc-thôi!" Không đành lòng, ánh mắt sắc lang của Duẫn Hinh Đình lại tiếp tục quét tới quét lui trên người nàng, Lăng Khiêm Hi trừng mắt nhìn, đi qua ngồi bên giường, cô tiếp tục thoa thuốc cho Hạ Quân Thần.
"Hắc Hắc, em nghĩ..." Duẫn Hinh Đình ngại ngùng thè lưỡi, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Lăng Khiêm Hi, "Em ra ngoài tìm Lăng Thánh Tuấn." Sau đó mở cửa nhanh chóng đi mất.
"Lăng Thánh Tuấn, anh ra đây cho tôi!" Tiếp đó Lăng Khiêm Hi nghe ầm ầm tiếng đập cửa, cánh cửa phòng tắm đáng thương của cô...
Lăng Khiêm Hi đi ra ngoài, đóng cửa lại. Cô đã thay Hạ Quân Thần sức thuốc xong, đắp chăn cho nàng ngủ. "Đau đau đau! Đình Đình tôi sẽ về với cô, tối nay cũng ở cùng cô." Lăng Thánh Tuấn tội nghiệp cần xin Duẫn Hinh Đình.
"Về sau anh phải luôn theo tôi!" Duẫn Hinh Đình bất mãn nhéo lỗ tai Lăng Thánh Tuấn, thanh âm tăng cao.
"Được được, thế nào đều được, trước buông tai tôi ra đã, đau..." Lăng Thánh Tuấn vẻ mặt thống khổ.
"Ai~... Lại là một người bị vợ quản nghiêm." Lăng Khiêm ngồi trên chiếc ghế bằng gỗ hồ đào được điêu khắc tinh tế, lắc lắc đầu, đầy mặt bất đắc dĩ nhìn Lăng Thánh Tuấn, ánh mắt đầy vẻ đồng cảm.
"Ai cần em lo!" Lăng Thánh Tuấn hận Lăng Khiêm Hi đến mức nghiến răng, ngữ khí tất nhiên không tốt. Duẫn Hinh Đình thấy vậy tay nắm lỗ tai Lăng Thánh Tuấn tăng thêm lực, "Còn dám hung hăng với người khác? Mau xin lỗi chị Khiêm!"
"A...!!!" Lăng Thánh Tuấn kêu lên một tiếng, nhanh chóng ngoan ngoãn xin lỗi, "Lăng Khiêm Hi, anh sai rồi, em là quân tử đừng chấp tiểu nhân..."
"Được rồi, được rồi." Lăng Khiêm Hi cười khoát tay, nheo mắt đối Duẫn Hinh Đình nói, "Đình Đình, người anh này của chị nhờ em, em cứ dạy bảo thật tốt đừng nương tay, nên đánh nên mắng, cho anh ta mất tính sắc lang, ngoan ngoãn như trước."
"Tuân lệnh!" Duẫn Hinh Đình đối với Lăng Khiêm Hi buồn cười kính lễ, "Em phải về rồi, đã trễ. Sau này sẽ đến thăm chị. Tạm biệt" Sau đó kéo Lăng Thánh Tuấn đi ra cửa.
Lăng Khiêm Hi đứng dậy đi kiểm tra lại cửa phòng tắm, thật tốt, không hư hỏng, sau đó đi vào tắm rửa, mùi rượu ở quán karaoke cũng mùi thuốc lá vây quanh khiến cô không thoải mái.
Tắm rửa xong đi vào phòng ngủ, Hạ Quân Thần say rượu cảm giác được bên người có động tĩnh, lập tức ôm lấy Lăng Khiêm Hi, cả người mềm mại vùi vào trong lòng cô. Khóe miệng Lăng Khiêm Hi khẽ cong lên, cười nhẹ, với tay tắt đèn, để Hạ Quân Thần tùy ý ôm ngủ...
"Đinh đông, đinh đông, đinh đông..." tiếng chuông cửa đang quấy nhiễu mộng đẹp vẫn không dừng lại, nhất quyết không đánh thức người trong nhà sẽ không bỏ qua. Lăng Khiêm Hi nhíu mày, kéo chăn đắp qua đầu, tiếp tục ngủ không để ý tới tiếng chuông cửa. Hạ Quân Thần khó chịu, khẽ động một chút, chân đặt lên người Lăng Khiêm Hi. Lăng Khiêm Hi giật mình, một chân đạp người Hạ Quân Thần đẩy ra, tiềm thức của cô vẫn rất sợ hãi thân cận với người khác.
Hạ Quân Thần đáng thương đang ngủ bị đạp xuống giường, đau đớn xoa xoa mông, đứng lên thở phì phì chạy đi mở cửa. Tên ngu ngốc nào sáng sớm không chịu để người khác ngủ? Màn hình cửa điện tử ở phòng khách hiện lên hình ảnh người đứng ngoài cửa ăn mặc trung tính, thoạt nhìn là một người phụ nữ trưởng thành, có vẻ thành thục. Hạ Quân Thần chạy về phòng, lấy tay lắc mạnh người trong chăn.
"Chị Khiêm, có một người phụ nữ đứng gõ cửa."
"Cái gì phụ nữ? Không quan tâm!" Lăng Khiêm Hi xoay người, tiếp tục ngủ.
Lúc này tiếng chuông ngày càng dồn dập, giọng nói nữ nhân kia xuyên qua cửa truyền đến tai hai người bên trong. "Lăng Khiêm Hi, ân ái cùng tôi xong cô lập tức vứt bỏ, cô là người như thế sao? Mau ra mở cửa cho tôi."
Tay Hạ Quân Thần ngưng hoạt động, mặt thoáng đỏ, lời này cũng quá rõ ràng rồi. Mà Lăng Khiêm Hi từ trên giường ngồi dậy, ngáp một cái, liếc nhìn Hạ Quân Thần đang đứng ngốc ra, ánh mắt lộ ra vẻ nguy hiểm, "Đi ra ngoài giải quyết người kia đi"
"Giải quyết?" Hạ Quân Thần trợn mắt, chuyện này nàng không thể làm được.
Nhìn sắc mặt Hạ Quân Thần thay đổi, cùng miệng đang mở to, Lăng Khiêm Hi biết nàng hiểu sai, lấy ngón tay búng trán nàng, "Ngốc, là chị kêu em thay chị nghĩ cách đuổi cô ta đi."