"Tin tức chấn động showbiz: Ảnh đế Sở Vân Thanh và tiểu thịt tươi Ân Tranh âm thầm quay phim, nghi vấn là cặp đôi đồng tính! Học tập là giả, phơi bày tính hướng là thật?"
"Đạo diễn Trương Phi Phàm của 'Thiên thanh sát' tuyên bố: Tự bỏ tiền cũng phải mời Sở Vân Thanh diễn!"
"Diễn xuất cấp ảnh đế của Sở Vân Thanh có đang để Trương Phi Phàm bỏ qua khoản đầu tư mười triệu tệ hay không!"
"Nhiều ngày trước, Ân Tranh từng ra vào chỗ ở của Sở Vân Thanh, hai người cử chỉ thân mật..."
Mấy trang báo giải trí móc nối với blogger đăng tin nóng, chỉ cần mấy tiếng đã đảo loạn toàn mạng.
Danh tiếng của Ân Tranh không cần bàn đến nữa, lúc trước chuyện của Đào An gần như đã chứng thực tin đồn quy tắc ngầm và yêu đương đồng tính của cậu , ngoại trừ một bộ phận số ít fan chân ái vẫn kiên trì đăng bài, hô to khẩu hiệu "Anh ơi em tin anh", phần đông còn lại là bình luận chửi mắng. Bài đăng cuối cùng của Ân Tranh một tháng trước bị mấy trăm nghìn lượt bình luận mắng chửi.
Bên làm truyền thông tin rằng, cho dù Ân Tranh không hài lòng xuất hiện làm sáng tỏ sự việc thì chắc chắn sẽ bị mắng lại, không có gì đáng ngại.
Vì thế bọn họ chủ yếu hướng mũi nhọn vào Sở Vân Thanh.
Ảnh đế Sở Vân Thanh ba mươi lăm tuổi này không giống với phần lớn các minh tinh lưu lượng ở chỗ fan của anh tuy đông, nhưng sức chiến đấu không mạnh.
Hơn nữa Sở Vân Thanh cũng đi đường phái thực lực, không để ý đến fan hâm mộ, hơn nữa hơn một năm gần đây cũng không có tác phẩm gì, không xuất hiện, vì thế trong mắt truyền thông và blogger to gan, Sở Thanh Vân là một quả hồng mềm.
Cho dù có bóp thì cũng không có fan cuồng cắn xé, cùng lắm thì nhận được một bài thanh minh hoặc là thư kiện của luật sư như gãi ngứa. Trong giới Sở Vân Thanh có địa vị, nhưng bọn họ đâu có đi đóng phim, còn có cả Chu Tử Ngôn chống lưng, căn bản không cần sợ, cứ làm là được.
Thực chất ban đầu Chu Tử Ngôn không muốn ra tay với Sở Vân Thanh.
Dù sao Sở Vân Thanh cũng là ảnh đế, địa vị khá vững vàng, không phải đối tượng có thể chèn ép dễ dàng. Anh ta cũng không muốn bởi vì một chuyện cỏn con mà đắc tội người không cần đắc tội.
Hơn nữa anh ta nghĩ rằng Sở Vân Thanh nể mặt thầy hướng dẫn thời đại học nên mới bằng lòng đỡ Ân Tranh một tay, 'Thiên Thanh Sát' cũng là do Ân Tranh xin Sở Vân Thanh mới có vai. Một ảnh đế có đề cử ở liên hoan phim quốc tế lại phải ở trong một đoàn làm phim nghèo rớt mồng tơi, chắc hẳn Sở Vân Thanh cũng không vui vẻ gì.
Vì thế Chu Tử Ngôn bảo người đầu tư vào là muốn cho Sở Vân Thanh một cái thang để trèo xuống, biết điều ra khỏi đoàn làm phim.
Nhưng không ngờ rằng diễn biến của câu chuyện không giống như những gì anh ta tưởng tượng.
Sở Vân Thanh muốn giúp Ân Tranh thật.
Cái đoàn làm phim nghèo nàn kia cũng thật sự là nghèo không chịu nổi.
Đây đúng là chuyện lạ hiếm thấy trong giới showbiz.
Chu Tử Ngôn ban đầu coi chuyện này không đáng là gì cuối cùng cũng phải để ý đến.
Muốn dí chết một con kiến, con kiến kia và đồng bọn nó tìm đến viện trơ phản kháng lại, hắn cảm thấy mình đã bị khiêu khích.
Nếu Sở Vân Thanh nhất quyết muốn đứng về phía Ân Tranh đến cùng, vậy thì hắn cũng không hạ thủ lưu tình nữa.
Chẳng qua chỉ là mấy diễn viên thôi mà, so với Chu thị, người sáng suốt đều biết nên làm gì.
Trên mạng xôn xao đủ loại tin thật giả lẫn lộn.
Có người đi tìm thông tin về 'Thiên thanh sát', có người lại nói hình như đã chứng kiến đoàn làm phim quay phim ở Tiểu Thành, có người còn đi đào tư liệu về đạo diễn.
Nhưng dưới sự khống chế của thủy quân, hầu hết mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên Sở Vân Thanh và Ân Tranh.
Dư luận phát triển theo hướng bôi đen Ân Tranh.
Diễn xuất và nhân phẩm của Ân Tranh bị người ta mắng từ cọng tóc xuống đến ngón chân, acc lớn có tích xanh của mấy đài truyền hình nghi ngờ một Ân Tranh như vậy dựa vào cái gì để diễn cùng Sở Vân Thanh, chỉ thiếu điều chưa chửi thẳng vào mặt ám chỉ cậu dùng quy tắc ngầm, bại hoại giới giải trí.
Mặt khác, tất cả mọi người đều bắt đầu thắc mắc, cho dù Sở Vân Thanh là ảnh đế, nhưng sự nghiệp diễn xuất của anh cũng được công chúng công nhận. Đạo diễn đoàn làm phim thổi phồng Sở Vân Thanh như vậy, Sở Vân Thanh gánh nổi sao?
Nhất thời, đủ loại số liệu thật giả liên quan đến Sở Vân Thanh ùn ùn nổi lên.
Đào An đương nhiên là biết chuyện trên mạng.
Anh ta còn tìm người phong sát Sở Thanh Vân.
Phàm là những bình luận chất vấn diễn xuất của Sở Vân Thanh và dìm Sở Vân Thanh và Ân Tranh, anh ta sẽ mua thủy quân đẩy lên trên, tạo ra một loại hiệu ứng tâng bốc não tàn.
Nếu 'Thiên thanh sát' chiếu, Sở Vân Thanh và Ân Tranh diễn có kém một chút hoặc là bộ phim này flop thì duyên người qua đường cũng mất hoàn toàn, đứng càng cao thì ngã càng đau.
"An ca, đây là đồ bổ Chu tổng kêu người đặt!"
Lưu Nhạc Nhạc xách theo một cái cặp lồng đựng thức ăn quay về phòng khách sạn, vui vẻ nói: "Người đến đưa cơm nói Chu tổng biết gần đây anh quay phim bận bịu, ăn không ngon, đặt đồ ăn một tháng liền, còn nâng cao chất lượng cơm của nhân viên trong đoàn làm phim nữa, bọn em được hưởng ké của anh rồi!"
Cậu ta lấy ra từng đĩa thức ăn tinh mỹ.
Đào An ngồi trên sô pha, sắc mặt có chút tiều tụy, nghe Lưu Nhạc Nhạc nói, anh ta theo bản năng nhìn xuống bụng mình, trong mắt xẹt qua một tia lo lắng và chán ghét.
Nhưng khi anh ta ngẩng đầu lên vẫn khôi phục vẻ mặt tuấn tú ấm áp tỏa sáng như ánh mặt trời, nở nụ cười nhận lấy đôi đũa, bảo Lưu Nhạc Nhạc ngồi xuống ăn cùng mình.
Bên ngoài ồn ào ầm ĩ, đầy người chất vấn.
Nhưng trong nội bộ đoàn phim 'Thiên thanh sát' lại vô cùng hài hòa, như thể không bị ảnh hưởng gì.
Nhưng sáng hôm sau Trương Phi Phàm và nhà sản xuất cũng đã biết chuyện xảy ra tối qua.
Đoàn làm phim nghèo không có nhân viên tuyên truyền, trước khi khai máy có mở một fanpage, fan chỉ có mấy chục người, đều là nhân viên tổ công tác.
Hầu hết mọi người đều không lên mạng, nên hoàn toàn không biết đoàn làm phim đã nổi. Nhưng chuyện lớn như vậy, Trương Phi Phàm là đạo diễn cũng khó tránh việc được thông báo.
Cho nên buổi sáng khi Sở Vân Thanh hóa trang xong, lúc anh đến nhà vệ sinh giải quyết vấn đề sinh lý, vừa mở cửa liền thấy ba người là đạo diễn, nhà sản xuất, giám sát sản xuất ngồi tụm vào nhau như ba cây nấm, dành dụm góp tiền chuẩn bị tìm quan hệ mua thủy quân.
Nhìn thấy Sở Vân Thanh, trên gương mặt ngăm đen của Trương Phi Phàm lộ ra nụ cười túng quẫn: "Lão Sở, giang hồ cấp cứu, có thể cho tôi mượn hai nghìn tệ được không? Bọn tôi còn thiếu một tí..."
Cúi đầu nhìn ba cây nấm già, lần đầu tiên Sở Vân Thanh cảm nhận được một cách vô cùng trực quan và sâu sắc, đoàn làm phim này, nghèo thật sự.
Sở Vân Thanh nghiêm khắc với người khác nhưng dễ dãi với bản thân, không ngắt kết nối mạng, không ngắt liên hệ, đương nhiên là biết chuyện ở bên ngoài. Thậm chí tối hôm qua khi chuyện vừa xảy ra, Viên Mông đã lập tức gọi điện thoại báo cho anh.
Suy cho cùng việc này cũng bắt nguồn từ anh và Ân Tranh, cho nên anh cũng không muốn làm đoàn phim khó xử.
Dưới cái nhìn sáng rực đầy chăm chú của ba vị kia, Sở Vân Thanh vừa thản nhiên giải quyết nỗi buồn vừa nói: "Đạo diễn Trương, chuyện này tôi sẽ xử lý. Phòng làm việc của tôi cũng sẽ nhận luôn cả việc tuyên truyền của đoàn làm phim, giá cả hữu nghị, không cần gấp, mọi người cứ yên tâm quay phim đi."
Ba cây nấm già lập tức tươi cười rạng rỡ.
Nhà sản xuất vẫn thấy hơi ngại ngùng, dù sao ông ấy là nhà sản xuất mà lại không có quan hệ, có chút việc như thế cũng không xử lý được, còn dắt cả đoàn làm phim đến ôm đùi Sở Vân Thanh.
Nhưng ông ấy cũng không làm giá mà từ chối, ông ấy sẽ nhớ ân tình này.
Trương Phi Phàm lại càng kích động hơn, nhảy lên như đứa trẻ huých vào vai Sở Vân Thanh, suýt chút nữa thì dí Sở Vân Thanh xuống đất
Không đợi Sở Vân Thanh phản ứng lại, anh ta đã hùng hục lao ra ngoài, vẻ mặt sầu khổ ban nãy biến mất tăm, vô cùng nhiệt tình chuẩn bị cảnh quay hôm nay.
Bọn họ không ai hỏi Sở Vân Thanh sẽ xử lý thế nào, bởi vì bọn họ đều cực kỳ tin tưởng vào năng lực và sức ảnh hưởng của Sở Vân Thanh, cho nên đến ngày hôm đó, ngày mà Sở Vân Thanh thực sự hành động, bọn họ chỉ hận không thể quay ngược thời gian, ấn chân Sở Vân Thanh vào chậu nước mà nện một trận.
"Đạo diễn Trương lại lên cơn rồi hả?"
Ân Tranh ngồi trên ghế đôn nhỏ, lật xem kịch bản, uống sữa chua, lặng lẽ nháy mắt với Sở Vân Thanh.
Sở Vân Thanh cười: "Ừ, cậu cẩn thận đấy."
Một khi Trương Phi Phàm điên lên thì yêu cầu đối với diễn viên sẽ đâm thẳng lên trời. Người chịu áp lực lớn nhất ngoài Sở Vân Thanh ra thì còn có Ân Tranh.
Trương Phi Phàm là kiểu đạo diễn có tính nết khó ngửi y như hòn đá trong nhà vệ sinh, không cần biết là diễn viên gạo cội thế nào, chỉ cần diễn không đạt, có chút khuyết điểm anh ta nhất định sẽ không bỏ qua.
Hơn nữa anh ta chịu ảnh hưởng một cách sâu sắc tư tưởng chậm mà chắc của thế hệ đi trước, rất biết cách giày vò diễn viên.
Cả buổi sáng, Sở Vân Thanh và Ân Tranh bị giày vò đến mức mất hết tinh thần, diễn viên quần chúng và diễn viên phụ cũng khổ không hết chỗ nói, nhưng hầu hết bọn họ đều đã quen với phong cách làm việc của Trương Phi Phàm, tất cả đều tiếp tục kiên trì.
Sau giờ nghỉ trưa, Sở Vân Thanh bớt mệt hơn nhiều.
Gần đây anh thức khuya hơi nhiều, cả đêm liên tục nghe điện thoại, tra tư liệu, dường như lại quay về lúc thi nghiên cứu sinh, giống như động cơ vĩnh cửu lúc nào cũng tràn đầy năng lượng.
Nhưng hình như Ân Tranh có vẻ có sức sống hơn hẳn anh, tinh thần phấn chấn.
Ánh hoàng hôn lờ mờ.
Ánh sáng yếu ớt len vào từ cửa sổ, hạt bụi trong không khí bị chiếu rọi chầm chậm bay.
Một chiếc giường gỗ kiểu Âu kê sát tường, chăn gối trên giường lộn xộn, quyển sách tiếng nước ngoài mở tung ở đầu giường, vài trang giấy ghi chú những từ tiếng ngoài khó hiểu.
Camera, thiết bị thu âm đã vào vị trí.
Trương Phi Phàm đuổi tất cả mọi người ra khỏi phòng, chuẩn bị bắt đầu quay cảnh trên giường.
Thợ make up kiểm tra lớp trang điểm của Sở Vân Thanh và Ân Tranh lần cuối, xác nhận tất cả đã ổn thì xách đồ đi ra, trước khi đi còn tinh nghịch nháy mắt với Trương Phi Phàm.
Sở Vân Thanh tựa vào thành giường, Ân Tranh đứng trước mặt.
Lúc đóng phim Ân Tranh phải đi giày độn, bởi vì vóc dáng của cậu thấp hơn một chút so với Sở Vân Thanh, nhưng Đỗ Minh Diệu lại cao hơn so với Nguyên Thanh.
Sở Vân Thanh không để ý tới chuyện này, nhưng anh vẫn nhớ rõ lúc nhà tạo mẫu lấy miệng độn giày giày ra nhét vào ủng của Ân Tranh, biểu cảm của Ân Tranh lúc đó giống như trời đất sụp đổ vậy.
Sau đó Sở Vân Thanh phát hiện ra, trong lúc quay phim Ân Tranh hễ khẩn trương sẽ vô thức cọ chân vào nhau, lúc này cũng vậy.
Sở Vân Thanh nhìn cử chỉ khó phát hiện của Ân Tranh lòng đầy hứng thú, đến khi Trương Phi Phàm hỏi đã bắt đầu quay được chưa anh mới thôi không nhìn cậu nữa, giơ tay ra hiệu bắt đầu.
Ân Tranh cũng bình tĩnh lại, trịnh trọng gật đầu.
Cảnh quay bắt đầu.
Lúc này đã được một tuần kể từ khi Đỗ Minh Diệu ném quyển sách cho Nguyên Thanh để thăm dò xem lai lịch của anh ta có vấn đề gì không.
Trong một tuần sau đó Đỗ Minh Diệu rất bận rộn nên đã quên béng mất Nguyên Thanh.
Nhưng hôm nay thì khác.
Đỗ Minh Diệu đi uống rượu, không say, nhưng hành động lại phóng túng hơn mọi khi.
Khi quay về phủ, biết Nguyên Thanh bị sốt, Đỗ Minh Diệu mới nhớ ra hóa ra còn có một người như vậy, cho nên mới cất bước đến phòng của Nguyên Thanh, đến nơi thì thấy Nguyên Thanh mặt đỏ lựng đang tựa vào thành giường.
Một phút nổi hứng, Đỗ Minh Diệu đã ép buộc Nguyên Thanh.
Nguyên Thanh có lẽ đã sốt đến mức đầu óc hồ đồ, xé nát hoàn toàn vẻ quy thuận trước giờ, đánh trả lại Đỗ Minh Diệu.
Đỗ Minh Diệu lấy súng dí vào trán Nguyên Thanh, cởi sạch bách ấn trên giường.
Nguyên Thanh tỉnh táo lại, không phản kháng nữa, Đỗ Minh Diệu lại quan sát vẻ mặt của Nguyên Thanh, tại thời khắc thần trí rối bời, kích động nhất, Đỗ Minh Diệu tách bàn tay đang bám chặt lấy thành giường của Nguyên Thanh ra, nhét súng vào tay anh ta.
Đỗ Minh Diệu nói vào bên tai Nguyên Thanh, tôi cho cậu một cơ hội cầm lấy súng.
Ngón tay của Nguyên Thanh run rẩy, giãy dụa, cuối cùng từ từ nắm chặt lấy khẩu súng kia.
Cảnh này đánh dấu cho sự chuyển biến mối quan hệ của Đỗ Minh Diệu và Nguyên Thanh, cũng là bước ngoặt lớn đối với vận mệnh và tín niệm của Nguyên Thanh.
Biên kịch Vương hiểu rõ độ nhạy cảm của tình tiết này, nhưng vẫn kiên trì viết ra, Trương Phi Phàm cũng kiên trì quay.
Nhưng Trương Đạo là người đứng đắn, đương nhiên sẽ không quay những cảnh quá lộ liễu, nếu không thì không thể qua kiểm duyệt được.
Cảnh này lấy góc quay rất khéo léo, đổi góc quay, làm nổi bật bầu không khí kiểu diễm nhưng không kém phần giương cung bạt kiếm, lộ rất ít.
Chuyện này cũng kiến tiến sĩ Sở tương đối bảo thủ có phần được an ủi, mặc dù có đạo đức nghề nghiệp của một diễn viên, nhưng anh vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để cởi quần áo trước mặt một đống người.
Trong phòng tối mờ mịt.
Nguyên Thanh nhắm mắt, nghe tiếng ủng giẫm lên sàn gỗ, nghe rõ ràng mạnh mẽ hơn thường ngày, lại có chút chậm chạp loạng choạng.
Mùi rượu xông tới.
Nguyên Thanh mở mắt ra, vẻ mặt ủ dột, giọng nói khàn khàn: "Đỗ tiên sinh."
Người đến quân trang có chút xộc xệch, cổ áo mở ra, để lộ ra cần cổ thon dài và xương quai xanh hõm sâu.
Mái tóc đen hơi ướt, gương mặt lạnh lùng có chút phiếm hồng, khí chất phong lưu không kìm nén được nữa, được giải phóng ra ngoài.
Đỗ Minh Diệu cười khó hiểu, ánh mắt rất hung hãn, nhìn chằm chằm vào người Nguyên Thanh.
Vẻ mặt Nguyên Thanh cứng đờ, giống như đã ý thức được điều gì đó.
Nguyên Thanh lập tức cựa mình dậy, nhưng không ngờ rằng Đỗ Minh Diệu còn nhanh hơn anh, thoắt cái đã tóm lấy cổ anh, đè lên người anh vừa cởi vừa xé trường bào.
Nguyên Thanh hoảng hốt, sau đó điên cuồng giãy dụa ngồi dậy.
Dù sao anh cũng là một người đàn ông, vóc dáng không thua kém gì Đỗ Minh Diệu, một khi anh phản kháng thật sự, Đỗ Minh Diệu cũng không khống chế được anh, hai người vật lộn trên giường.
Nguyên Thanh lăn lộn bao năm sức lực hung hãn, ra tay với Đỗ Minh Diệu không hề lưu tình.
Hai người đánh từ trên giường ra đến ban công, giúp việc ở bên ngoài nghe thấy tiếng động vội gọi người tới, Đỗ Minh Diệu nhổ máu, lạnh lùng quát: "Cút!"
Trong phòng bình hoa vỡ nát, bàn đổ ngổn ngang.
Hai người đánh nhau miệng đều rớm máu, thở hổn hển liên tục, nhưng dẫu sau Đỗ Minh Diệu cũng là một lão luyện hơn, không bao lâu sau đã chế ngự được Nguyên Thanh, trong lúc Nguyên Thanh vẫn muốn tiếp tục phản kháng, Đỗ Minh Diệu rút súng ra, kéo cò, dí lên trán Nguyên Thanh.
Đôi mắt của Nguyên Thanh nhìn thẳng.
Anh nhìn Đỗ Minh Diệu.
Đỗ Minh Diệu đánh nhau kịch liệt cùng anh, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi.
Anh ta cần trút lòng ham muốn, nhưng anh ta không phải loại người sẽ vì trút giận mà đầu óc hồ đồ, tùy ý để dục vọng chi phối. Đỗ Minh Diệu tàn nhẫn, điên cuồng ngạo mạn, nhưng luôn biết mình đang làm gì.
Đỗ Minh Diệu bình tĩnh, từ trên cao nhìn cuống Nguyên Thanh, giống như con sói đầu đàn chầu chực đợi con mồi.
Giữa lúc giằng co, ánh mắt của Nguyên Thanh thay đổi, vô số cảm xúc phức tạp, ám muội chực trào.
Có lẽ là thời gian rất lâu, cũng có lẽ mới chỉ là vài giây ngắn ngủi, nét mặt của Nguyên Thanh hoàn toàn buông xuôi, anh từ từ nhắm mắt lại.
Nguyên Thanh bị đặt lên giường, vạt trường bào bị xốc lên.
Chiếc giường rung chuyển.
Ống kính tập trung vào ánh sáng mờ ảo, và bàn tay đang nắm chặt lấy thành giường kia.
Thỉnh thoảng quét tới chân giường sẽ thấy cổ chân bị thắt lưng khóa lại run rẩy không tự chủ được, hơi thở nóng rực của người phía sau phả ra, ngón tay bị tách ra từng ngón.
Nguyên Thanh từ từ nhắm mắt lại.
Đỗ Minh Diệu nhìn Nguyên Thanh, thấp giọng cười: "Tôi cho cậu một cơ hội lấy súng."
Anh ta để súng vào tay Nguyên Thanh.'
Nguyên Thanh sững sờ.
Bàn tay buông lỏng, run rẩy, gân xanh nổi lên, giống như một người đang ở giữa đầm lầy sâu hoắm, đang vật lộn giãy dụa, tiến thoái lưỡng nan. - đọc tốt hơn trên app TYT
Nhưng cuối cùng, bàn tay kia vẫn cầm lấy khẩu súng.
Nếu hỏi đạo diễn Trương, cảnh quay trên giường này ống kính quay ai nhiều nhất thì đạo diễn Trương sẽ trả lời ngay mà không cần nghĩ ngợi, đó là tay của thầy Sở.
Nửa sau của cảnh quay, sự kháng cự và chuyển biến của Nguyên Thanh, hầu như phải dựa vào bàn tay bám lấy thành giường kia để diễn tả.
Không có lời thoại, cũng không quay vẻ mặt và những cử động cơ thể của diễn viên, cảnh này đối với Sở Vân Thanh, không cần nói cũng biết khó khăn đến nhường nào.
Mặc dù tiến sĩ Sở học rất nhanh và cũng rất năng học, còn có kí ức của ảnh đế, nhưng cũng phải quay lại mấy lần mới khiến Trương Phi Phàm hài lòng.
Cảnh quay trên giường tuy mập mờ, nhưng quay đi quay lại vài lần như vậy cũng khiến người ta tụt cảm xúc.
Mà những lo lắng của Sở Vân Thanh và Ân Tranh quả nhiên là không cần thiết.
Khi quay phim Ân Tranh vô cùng tập trung, mỗi khi bắt đầu, nỗi căng thẳng và mất tự nhiên đều bị gạt bỏ sang một bên, lúc đóng phim sẽ không mang cảm xúc ngoài đời vào.
Hơn nữa, Sở Vân Thanh luôn có cảm giác cảnh quay này hình như Ân Tranh phát huy tốt một cách kỳ lạ, diễn xuất tốt hơn bình thường rất nhiều. Nếu ngay từ đầu cậu đã có khả năng như vậy thì Sở Vân Thanh đã muốn đổi vai để mình diễn Đỗ Minh Diệu, còn cậu đóng Nguyên Thanh.
"Tốt lắm!"
Trương Phi Phàm miệt mài xem lại mấy lần mới phất tay với đám đông: "Lão Sở với Tiểu Ân nghỉ ngơi đi, có lẽ sẽ phải quay bù, nếu không quay bù thì hôm nay đến đây thôi."
Cuối cùng cũng qua cảnh, Sở Vân Thanh và Ân Tranh đứng dậy, mệt không ra hơi.
Dù sao đây không chỉ là cảnh trên giường mà còn là cảnh đánh nhau trá hình, thể lực và tinh thần đều cạn kiệt rất nhanh.
Sở Vân Thanh và Ân Tranh lên xe bảo mẫu nghỉ ngơi, chờ thông báo quay bổ sung.
"Nóng lắm hả?"
Sau khi ngồi lên xe, Sở Vân Thanh bảo trợ lý đi rửa ít hoa quả, phân phát cho đoàn làm phim, quay sang nhìn Ân Tranh thì phát hiện cổ cậu đỏ ửng lên, cầm chai nước khoáng tu vài hớp.
"...Khụ khụ khụ!"
Ân Tranh bị Sở Vân Thanh nhìn, suýt thì sặc, che miệng ho khan: "Không, không sao..."
Sở Vân Thanh chần chừ một hồi, cuối cùng vẫn giơ tay ra vỗ lưng Ân Tranh.
Do góc nhìn, vừa liếc mắt xuống Sở Vân Thanh bèn nhìn thấy dòng nước chảy từ miệng Ân Tranh trượt xuống dưới cổ, chảy vào trong áo.
Diễn cảnh quay này Ân Tranh chỉ cởi dây lưng, không cởi quần áo, nửa trên hơi nới rộng, nhưng xét thấy dáng người Ân Tranh quá gầy, cơ ngực không lộ rõ, có lẽ không phù hợp với hình tượng đại lão của Đỗ Minh Diệu, cho nên thợ hóa trang điên cuồng đánh khối cho cậu, vẽ một cái rãnh ngực.
Bây giờ nước chảy vào, rãnh ngực hiện rõ, còn hơi lem.
Sở Vân Thanh nhìn lướt qua, rút một tờ giấy ở bên cạnh, vươn tay vào lau cho Ân Tranh, đầu ngón tay vô tình chạm vào chỗ nào đó, ở Vân Thanh không để ý.
Nhưng Ân Tranh lại cứng đờ cả người, xương quai xanh đỏ lên một mảng.
Không ngờ cậu lại nhớ tới sự ràng buộc và đụng chạm mạnh bạo của Sở Vân Thanh, còn cả cảm giác khi anh miệt mài cắn lên người cậu trong cơn mê man nửa tỉnh nửa mê lúc trước.
Ân Tranh có chút hoảng hốt.
Cậu nén cơn ho, tránh khỏi bàn tay của Sở Vân Thanh một cách tự nhiên, lấy khăn tay lau miệng, cười nói: "Không sao, Sở ca."
Sở Vân Thanh không nhìn ra gì kỳ lạ, thuận miệng hỏi: "Cậu thấy cảnh vừa rồi thế nào?"
Diễn xuất bùng nổ có lẽ chỉ là nhất thời, nhưng cũng có thể từ đó để đột phá bản thân, ổn định diễn xuất.
"Tôi..."
Ân Tranh cho rằng Sở Vân Thanh đã nhận ra điều gì, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, dựa người về phía sau, cố gắng trấn định nói: "Sở ca, anh biết đấy, quay những cảnh phải đụng chạm cơ thể như thế này khó tránh sẽ có... một chút phản ứng, tôi không cố ý đâu, tôi sẽ cố gắng khống chế..."
Giọng Ân Tranh nhỏ dần, ngượng ngùng đối diện với Sở Vân Thanh, chỉ trong chốc lát đã đổi sắc mặt: "...Thực ra, không có gì."
Cậu cảm thấy bản thân càng giải thích thì càng sai, Ân Tranh dứt khoát ngậm miệng lại, dù sao ở trước mặt Sở Vân Thanh cậu cũng không còn thể diện gì. Người cũng ngủ rồi, đùi cũng ôm rồi, đã mất mặt đến thế rồi thì phải biết co biết duỗi, không cần thiết phải cố chấp làm gì.
Lòng Ân Tranh nặng trĩu, lại uống nước.
Sở Vân Thanh quan sát phản ứng của Ân Tranh.
Anh vốn không nhạy bén với cảm xúc của người khác.
Ân Tranh nói năng không đầu không đuôi xong lại im lặng, lúc này Sở Vân Thanh mới kéo cửa xe ra, nhét vào tay Ân Tranh một hộp khăn, sau đó dẫn cậu ra ngoài.
Đi được mấy bước, thấy Ân Tranh chưa đi theo, Sở Vân Thanh nghiêng đầu, quay đầu nhướng mày với cậu: "Lại đây, đi vào nhà vệ sinh."
Ân Tranh ôm hộp giấy, mù mờ đi theo Sở Vân Thanh.
Cho đến khi Sở Vân Thanh treo một tấm biển dọn dẹp vệ sinh ở bên ngoài nhà vệ sinh, mở cửa buồng vệ sinh đẩy cậu vào, sau đó đóng cửa lại, đứng ở bên ngoài bình tĩnh nói một câu: "Nửa tiếng, tôi canh cửa cho cậu.". Lúc này Ân Tranh mới phản ứng lại.
Ân Tranh: "..."
Cứu mạng.
Rõ ràng chỉ là muốn xin lỗi, lại bị hiểu lầm trong đầu toàn là suy nghĩ đen tối.
Ân Tranh đờ đẫn nhìn chằm chằm cửa buồng vệ sinh, đứng giữa lựa chọn hai tay hành động và ra khỏi cửa đập chết Sở Vân Thanh, cậu lựa chọn ném hộp giấy cạch một cái.
Sở Vân Thanh đứng ở ngoài cửa, không nghe thấy động tĩnh bên trong, mà vô cùng tập trung đăng bài Weibo.
[Sở Vân Thanh V: Tám giờ sáng mai, không gặp không về."
App TYT & Lynn