Mặc dù thầy Sở không có thiên phú dạy học, còn dọa bạn học Ân đến xin chỉ giáo xấu hổ bỏ chạy, nhưng buổi chụp hình hôm sau vẫn tiến hành rất thuận lợi.
Trương Phi Phàm đã từng được nghe về tiếng tăm của Ân Tranh.
Trong giới này thật giả lẫn lộn, thời gian anh ta lăn lộn trong giới cũng không phải là ngắn, đương nhiên không tin mấy lời đồn thổi vu vơ một cách dễ dàng như vậy.
Nhưng kỹ năng diễn xuất của Ân Tranh thật sự lo lắng.
Dù sao đám tiểu thịt tươi lưu lượng đều dựa vào tuyệt kỹ gân cổ trừng mắt làm mặt liệt, như đúc từ một khuôn ra vậy. Tuy rằng nói Ân Tranh có thiên phú, ít nhiều gì cũng có chút kỹ thuật, nhưng muốn diễn Đỗ Minh Diệu, chỉ e không dễ dàng.
Nhưng sau khi Ân Tranh vào đoàn phim, nỗi lo lắng của Trương Phi Phàm giảm đi phân nửa.
Anh ta là một đạo diễn rất biết cách chỉ bảo diễn viên, nên không khó để nhìn ra Ân Tranh là một khối vàng trong cát. Hơn nữa khối vàng này cũng không bằng lòng tự mình hài lòng với mình, Ân Tranh rất cố gắng học hỏi, rất nghiêm túc với nghiệp diễn, muốn đánh bóng bản thân ngày càng tỏa sáng.
Điều này khiến Trương Phi Phàm cực kỳ mừng.
Phải biết rằng, ban đầu anh ta đến đây chỉ vì Sở Vân Thanh, nể mặt Sở Vân Thanh nên mới nhận Ân Tranh đầy scandal, đứng trước nguy cơ bị phong sát.
Nhưng hiện tại, Trương Phi Phàm lại rất hào hứng theo dõi viên ngọc thô Ân Tranh này.
"Cắt!"
Trong loa truyền đến tiếng hô, Trương Phi Phàm ngồi trên ghế dựa khua tay: "Vai quần chúng ở góc trái kia... Đúng, chính là cậu đấy, vừa rồi biểu cảm không đúng... Cả Tiểu Ân nữa, thả lỏng vai ra, khí thế oai phong lẫm liệt nhưng không khoa trương, hiểu ý tôi không? Cậu diễn một chủ soái quyền khuynh một phương chứ không phải cầm đầu bang phái!"
"Nghỉ mười lăm phút, quay lại lần nữa!"
Chỉ bảo kỹ càng đồng nghĩa với việc nâng cao yêu cầu.
Sau khi Trương Phi Phàm phát hiện ra thiên phú của Ân Tranh, lập tức thay đổi yêu cầu của mình với Đỗ Minh Diệu, còn tìm biên kịch Vương thương lượng hai tối, điều chỉnh lại một chút đất diễn của Đỗ Minh Diệu và thiếp lập nhân vật.
Nếu Ân Tranh có năng lực diễn được vai Đỗ Minh Diệu, vậy thì giúp cậu ta cũng được chứ?
Sở Vân Thanh mặc trường bào xanh nhạt, để mặc kệ thợ make up dặm tới phẩy tới phẩy lui trên mặt, dặm lại lớp trang điểm cho mình, đuôi mắt liếc Trương Phi Phàm đang lộ ra vẻ mặt vừa vui mừng vừa xoắn xuýt cách đó không xa, và Ân Tranh đang cúi đầu lẩm bẩm đọc kịch bản, trong lòng không có chút bất ngờ nào.
Cái nhiệm vụ cổ quái kia khiến bảo Sở Vân Thanh "thay đổi vận mệnh của Ân Tranh", Sở Vân Thanh gặp sao làm vậy, không từ chối.
Nhưng anh hiểu rất rõ, thứ có thể thay đổi vận mệnh của một người một cách chân chính chỉ có bản thân mình.
Sở Vân Thanh có thể giúp Ân Tranh, cho Ân Tranh cơ hội.
Nhưng chỉ có bản thân Ân Tranh mới có thể lợi dụng những sự trợ giúp đó, bắt lấy cơ hội này.
Trên thực tế, trong nguyên tác tiểu thuyết nếu không phải Sở Vân Thanh triệt để đoạn mất giấc mộng biểu diễn của Ân Tranh và đẩy cậu ta vào con đường ngàn cân treo sợi tóc thì có lẽ Ân Tranh sẽ không bị ép đến phát điên, có lẽ cậu ta vẫn sẽ tìm kiếm cơ hội, đứng lên một lần nữa...
Sở Vân Thanh đang bần thần suy nghĩ thì Ân Tranh rất biết cách nắm bắt cơ hội ngồi dịch lại gần, mặt đầy nghiêm túc, hỏi: "Thầy Sở, anh cảm thấy vừa rồi tôi diễn còn có khuyết điểm gì? Tôi thực sự không hiểu biết nhiều về quân phiệt thời này..."
Cảnh đang quay bây giờ là một phân đoạn khá quan trọng.
Trong phần trước, Đỗ Minh Diệu đột ngột nảy ra ý đưa Nguyên Thanh ra khỏi ổ thuốc phiện, sau đó coi người như đồ chơi vất ở trong nhà. Nguyên Thanh giống như cái xác không hồn, không có phản ứng gì. Không cần biết là Đỗ phủ hay là ổ thuốc phiện, đối với anh ta mà nói không có gì khác nhau.
Trong kịch bản, Đỗ Minh Diệu được biết có một cấp dưới phản bội y, y rút súng bắn chết người đó ngay.
Sĩ quan phụ tá nơm nóp lo sợ dọn dẹp, Đỗ Minh Diệu vừa lau súng, vừa bâng quơ sắp xếp những chuyện sau này. Sau đó y nhìn thấy Nguyên Thanh đã bị mình bỏ quên từ lâu.
Nguyên Thanh đứng ở chân cầu thanh, bị tiếng súng dọa tới mức mặt mày tái mét, nhưng ánh mắt vẫn rất bình tĩnh, lướt qua thi thể của tên cấp dưới, bình tĩnh không một gợn sóng. Anh ta đứng yên tại chỗ, gương mặt anh tuấn trắng bệch, ánh mắt tối tăm, ánh sáng và bóng tối đan xen vào nhau, rơi vào trên người anh ta.
Đỗ Minh Diệu ngoắc tay, gọi Nguyên Thanh đến trước mặt mình, hỏi: "Giết mấy người rồi?"
Nguyên Thanh bình tĩnh trả lời: "Hai người."
Ánh mắt lạnh lùng thâm trầm của Đỗ Minh Diệu đột nhiên xẹt qua một tia hứng thú, nhưng y không nói gì, chỉ lấy bừa một quyến sách tiếng nước ngoài, đưa cho Nguyên Thanh hoàn toàn không hiểu bên trong viết gì, rồi bảo người rời đi.
Đoạn này là lần thứ hai Đỗ Minh Diệu chính thức xuất hiện, ấn tượng hoàn toàn khác với lần đầu tiên khiến người ta cảm thấy y là một kẻ cường thế phong lưu. Phân đoạn này mới được gọi là chân chính phơi bày phần lớn tính cách của Đỗ Minh Diệu, đưa nhân vật Đỗ Minh Diệu này lên một tàm cao mới.
Tâm tư lòng dạ y tàn nhẫn vô tình, suy xét thận trọng, và cả một khuyết điểm trong tính cách của y, tất cả phải thể hiện hết trong một phân đoạn ngắn ngủi này.
Sở Vân Thanh nhớ lại lúc nãy hai người đối diễn, nói: "Vừa rồi cậu diễn rất tốt. Cậu cho rằng Đỗ Minh Diệu là sói, đúng không?"
Thợ make up chỉnh lý xong, đạo cụ mới sắp xếp lại từ đầu.
Sở Vân Thanh đứng trong thư phòng đậm chất dân quốc, vặn một chai nước khoáng đưa cho Ân Tranh.
Ân Tranh đúng là một người rộng lượng, mới nửa tháng đã từ một chú chim cáu kỉnh, một con thỏ run rẩy biến thành một học trò chăm chỉ khắc khổ. Tiếp xúc bình thường với Sở Vân Thanh cũng không căng thẳng gượng gạo, đó là dấu hiệu tốt.
"Vâng."
Ân Tranh nhận lấy chai nước một cách tự nhiên, uống một hớp.
Sở Vân Thanh nhẹ giọng nói: "Bản tính lang sói, dã man tàn bạo. Định nghĩa Đỗ Minh Diệu như vậy cũng được, nhưng rất nông cạn. Tính cách của một người không phải định số, đối với những người khác nhau, những chuyện khác nhau sẽ bày ra bộ mặt khác nhau. Nhưng ẩn sâu trong nội tâm đều có một tính cách của riêng mình." - đọc tốt hơn trên app TYT
"Đỗ Minh Diệu là sói."
Sở Vân Thanh đón lấy ánh mắt của Ân Tranh: "Nhưng y không phải là một con sói bình thường, mà là sói đầu đàn. Cậu phải diễn ra cảm giác của một con sói đầu đàn, không chỉ nham hiểm tàn nhẫn, mà còn khiến người ta khuất phục. Y xử sự độc ác, nhưng thận trọng. Thời đại này, chỉ một đốm lửa cũng có thể thiêu hủy một quốc gia."
Ân Tranh có chút đăm chiêu,
Sở Vân Thanh không hối thúc anh ta, ném chai nước khoáng vào trong túi rác, lại nói: "Để tôi bảo Viên Mông tìm vài bộ phim tài liệu, sách truyện thời dân quốc, buổi tối cậu có rảnh không? Xem cùng tôi đi, nhân tiện đối diễn luôn."
Ân Tranh xốc lại tinh thần, không biết đang nghĩ đến chuyện gì, mang tai ửng hồng: "Ừm, rảnh."
Thư ký trưởng quay ra dấu tay, cái loa trong tay Trương Phi Phàm lại vang lên.
Sở Vân Thanh không chú ý tới sự khác thường của Ân Tranh, đi ra khỏi thư phòng quay về chân cầu thang.
Đoạn này diễn đến lần thứ bảy, cuối cùng cũng coi như không có sơ suất gì nữa.
Trương Phi Phàm và phó đạo diễn trăn trở mãi mới hài lòng đóng bảng cắt phim
Hôm nay không có cảnh quay đêm, chạng vạng tối đã kết thúc công việc rồi, Trương Phi Phàm gọi riêng Ân Tranh và Sở Vân Thanh ra ngoài, chần chừ nói: "Lão Sở, Tiểu Ân, hai người đã chuẩn bị kỹ cảnh quay ngày mai chưa? Có... yêu cầu gì, cứ nói, đừng ngại."
Vành tai Ân Tranh lại nóng lên, trầm mặc xấu hổ.
Sở Vân Thanh liếc mắt nhìn, đột nhiên hiểu ra hai ngày nay Ân Tranh cứ hở tí lại liếc anh là có ý gì.
Bởi vì dựa theo tiến độ quay, ngày mai là cảnh "giường chiếu" đầu tiên của Nguyên Thanh và Đỗ Minh Diệu.
Vốn dĩ trước đó Sở Vân Thanh đã định trưng cầu ý kiến của Ân Tranh, có muốn tìm thế thân hoặc là tìm đạo diễn thương lượng dứt khoát cắt đoạn này đi hay không. Nhưng sau đó bận quá, việc của công ty mới và quay phim quá nhiều, anh cứ khất mãi, kết quả kéo dài đến ngày hôm nay.
Nghĩ ngợi một hồi, Sở Vân Thanh nói: "Ân Tranh không thích con trai, có lẽ sẽ thấy ngại. Tôi nhớ là cảnh kia quay vào buổi chiều, hay là sáng mai tôi bảo Viên Mông tìm một thế thân đến..."
Sắc mặt Ân Tranh hơi thay đổi, cắt ngang lời Sở Vân Thanh: "Tôi không cần thế thân."
Sở Vân Thanh và Trương Phi Phàm đồng loạt nhìn về phía cậu.
Có lẽ là Ân Tranh nhận thấy ngữ khí của mình quá cương quyết, vì thế cậu cười rộ lên, nghiêm túc nói: "Trương đạo, thầy Sở, tôi không ngại gì cả, so ra thì đây cũng không tính là cảnh giường chiếu gì. Chỉ là chắc hai người đều biết tin đồn trước kia của tôi, nếu thầy Sở cảm thấy không được tự nhiên thì dùng thế thân cũng không sao."
"Ha ha miếng thịt khô lâu năm như lão Sở cũng chỉ có phim cấp ba là chưa đóng thôi, có cái gì mà không được tự nhiên chứ!"
Trương Phi Phàm nói đùa.
Thấy hai người không phản cảm, cũng không có yêu cầu gì, anh ta cũng thấy yên tâm, bắt đầu nói lan man lải nhải giải thích cảnh quay ngày mai.
Cảnh này rất quan trọng, hơn nữa Trương Phi Phàm cũng không cố ý gây khó dễ cho diễn viên. Nhưng vì chất lượng của bộ phim, anh ta cũng không muốn dùng thế thân, hoặc là cắt bớt cảnh quay.
Sở Vân Thanh thấy Ân Tranh nói vậy rất lễ phép hiểu chuyện, tận tâm kính nghiệp.
Nhưng anh cũng không quên sự gượng gạo của Ân Tranh khi đối mặt với mình.
Trước đây anh đã nói rồi, không nhất thiết phải yêu cầu Ân Tranh tha thứ cho mình, cũng không tin tưởng ngủ sẽ yêu nhau. Cho nên đối diện với sự thay đổi của Ân Tranh, anh cảm thấy phải hỏi cho rõ ràng.
Vì thế, buổi tối sau khi tắm rửa xong, trong lúc ngồi trên ghế sô pha ngoài phòng khách xem phim tài liệu, Sở Vân Thanh bất chợt chen vào hỏi một câu: "Ân Tranh, cậu thật sự không để ý có tiếp xúc thân mật với tôi sao?"
Ân Tranh chuyên chú xem phim tài liệu, đột nhiên nghe thấy Sở Vân Thanh hỏi một câu như vậy thì ngây ra một lát mới quay đầu sang, nhìn Sở Vân Thanh.
Sở Vân Thanh dựa trên sô pha màu xám nhạt, trên người mặc quần áo mặc ở nhà, tay áo xắn lên một đoạn, để lộ ra cánh tay thon dài với đường cong cơ bắp rõ ràng.
Ánh đèn màu vàng chiếu xuống đỉnh đầu, phác thảo gò má anh thanh tú anh tuấn và gương mặt ôn hòa lãnh đạm của anh, khí chất như tùng bách hàn mai tản ra từ trong cốt cách, làm tôn lên dáng vẻ thanh lãng rắn rỏi, trầm ổn điềm tĩnh của anh, khiến người ta không thể không chú ý.
Ân Tranh cũng không biết rốt cục trong lòng mình đang có cảm xúc thế nào.
Cậu buột miệng nói: "...Tôi cũng không biết."
Định thần lại, Ân Tranh khẽ nhíu mày: "Hôm đó... rốt cục hôm đó đã xảy ra chuyện gì?"
Chuyện đã cách đây hơn nửa tháng, cuối cùng Ân Tranh cũng có thể bình tĩnh để hỏi câu này.
Nhưng Sở Vân Thanh hoàn toàn không thể trả lời cậu.
Bởi vì anh cũng không biết tại sao ngày hôm đó lại không giống với tình tiết câu chuyện, anh giống như rơi vào ma chướng, một khắc hồ đồ bèn ngủ với Ân Tranh.
"Xin lỗi."
Sở Vân Thanh thở dài, không giải thích.
Sự im lặng giữa hai người lại khôi phục.
Rất nhanh, bộ phim đã chiếu đến hồi kết, lúc sắp kết thúc, Sở Vân Thanh chuẩn bị đứng dậy đi rót hai cốc nước, cùng Ân Tranh phân tích nhân vật trong thời đại này, bỗng nhiên anh cảm nhận được một bên ghế sô pha lõm xuống.
Một bóng người ngồi sát vào anh.
Sở Vân Thanh quay đầu lại chỉ thấy Ân Tranh cúi đầu, chầm chậm đưa tay ra, nhẹ nhàng cầm lấy hai ngón tay của anh: "... Có lẽ tôi vẫn sẽ để bụng. Nhưng tôi... có thể gọi anh là Sở ca không?"
Ngón tay bị bao lấy bởi xúc cảm mềm mại, trái tim Sở Vân Thanh tự nhiên lại run lên, một cảm giác khác thường mà kỳ lạ dâng lên.
Anh nhìn Ân Tranh, nở nụ cười, cầm lại tay cậu: "Tùy cậu."
Nghe vậy, tấm lưng cứng đờ của Ân Tranh từ từ thả lỏng ra, dựa vào sô pha.
Hai người chỉ cách nhau nửa mét, hai bàn tay nắm lấy nhau không hiểu sao lại nóng lên một cách kỳ lạ, lòng bàn tay dán vào nhau, mồ hôi rịn ra.
Sở Vân Thanh dựa vào kỹ năng của mình, thuận lợi phá tan lớp băng đầu tiên.
Còn bên kia, người bạn Chu Tử Ngôn tìm cũng dùng thân phận nhà đầu tư liên hệ với Trương Phi Phàm, tỏ ý bằng lòng đầu tư cho 'Thiên Thanh Sát' mười triệu tệ, yêu cầu duy nhất là nam diễn viên phải do bên đầu tư quyết định.
Ban đầu Trương Phi Phàm nghe thấy mười triệu tệ, thật sự nghĩ rằng thời của mình đã đến, nhưng ngay sau đó biết được yêu cầu của đối phương là tống cố Sở Vân Thanh, đạo diễn Trương liền dài ra không hiểu chuyện gì.
"...Nghe nói vốn dự toán của đoàn làm phim không đủ, lại thêm cát xê của Sở Vân Thanh và Ân Tranh nữa, chỉ e Trương đạo đang lấy trứng chọi đá. Chất lượng của bộ phim ra sao, Trương đạo phải rõ hơn tôi mới phải, tiền trang phục đạo cụ, phim trường, tuyên truyền, có cái nào mà không cần đến tiền? Tôi coi trọng bộ phim này, cũng muốn đạo diễn Trương dùng tiền vào chỗ cần thiết nhất, quay phim cho tốt. Diễn xuất của Sở ảnh đế đúng là tốt, nhưng toàn diễn mấy vai phản diện biến thái, bệnh nhân tâm thần... Cậu em họ họ hàng xa này của tôi cũng không kém cạnh gì, chắc đạo diễn Trương cũng xem bộ 'Mê tình 1911' kia rồi nhỉ, diễn xuất không có vấn đề gì..."
Chuyện Sở Vân Thanh và Ân Tranh không lấy một đồng tiền cát xê nào, cả đoàn làm phim cũng chỉ có ba người Trương Phi Phàm, giám chế và nhà sản xuất biết, không truyền ra ngoài, Trương Phi Phàm cũng không ngốc đến độ bán Sở Vân Thanh đi.
Nghe đối phương từ tốn nó, Trương Phi Phàm có cảm giác mọi người đều say chỉ mình ta tỉnh.
Tài chính đương nhiên quan trọng, nhưng nếu Trương Phi Phàm là một đạo diễn dễ thỏa hiệp vì tiền tài, thì cũng sẽ không lặn lộn cùng đoàn làm phim nghèo nàn này đến tận giờ.
Nếu như Trương Phi Phàm chưa xem phim của Sở Vân Thanh bao giờ, có lẽ anh ta sẽ có chút dao động, nhưng bây giờ đã được tận mắt chứng kiến Sở Vân Thanh diễn, đổi Sở Vân Thanh lấy mười triệu tệ mới là hành vi ngu xuẩn cực độ.
Vì thế Trương Phi Phàm vừa khó xử vừa lễ phép cười một tiếng với đầu dây bên kia: "Lưu tổng, khoản đầu tư này tôi không cần nữa, đoàn làm phi dư dả kinh phí, hơn nữa anh cũng biết tôi mà, tôi làm vì đam mê mà, không có tiền cũng quay! Có nghèo cái gì cũng không được nghèo diễn xuất, tôi tự bỏ tiền cũng phải mời Sở Vân Thanh!
Lưu tổng: "..."
Chu Tử Ngôn nhận được tin tức: "..."
Vốn dĩ muốn nhúng tay vào đoàn làm phim bằng cách ít người chú ý nhất để áp chế Ân Tranh, không ngờ rằng lại gặp phải một ông đạo diễn kỳ quái. Nhà sản xuất và giám chế cũng phản hồi lại như thế, đoàn làm phim 'Thiên Thanh Sát' đúng là nghèo một cách rất có cốt khí.
Vẻ mặt Chu Tử Ngôn khó đoán.
Số phim ảnh xin cấp phép chiều nhiều như nước thủy triều lên, nhưng thật sự có mấy bộ được chiếu, hot lên được mấy bộ? Đúng là rượu mời không uống, thích uống rượu phạt.
Đêm đó.
Một câu "Tôi tự bỏ tiền cũng phải mời Sở Vân Thanh" này của Trương Phi Phàm vinh quang leo lên top 2 hotsearch.
Giữa đêm đó Sở Vân Thanh bị đẩy lên đầu ngọn gió, tin tức anh và Ân Tranh ở trong cùng một đoàn làm phim, có phân cảnh yêu đương đồng tính cũng bị truyền ra ngoài.
App TYT & Lynn