“Không thể cho qua như vậy được.”
Đào An ngồi trên giường bệnh, ánh mắt tối sầm.
Người đại diện của cậu ta, Lý Lâm kiềm chế bực bội trong lòng: “Không cho qua? Không cho qua thì cậu định làm thế nào? Viên Mông lấy ra toàn bằng chứng xác đáng đấy! Chuyện cậu giả vờ bị đụng xe vốn là sự thật, cậu còn muốn tẩy trắng à, tẩy bằng cách nào chứ hả? Từ đầu tôi đã khuyên cậu rồi, đừng có làm như thế...”
“Bây giờ anh đến để nói lại sau à?” Đào An mỉa mai cười khẩy.
Vẻ mặt Lý Lâm hơi biến sắc.
Dù sao anh ta cũng là người đại diện lâu năm trong nghề, dựa vào khả năng và kinh nghiệm của Đào An, nếu không phải do Chu Tử Ngôn và cấp trên công ty ngỏ lời thì anh ta sẽ không bao giờ dẫn dắt cậu ta đâu.
Bình thường với những mưu tính gian dối của cậu ta, tự ý làm không nghe lời mình thì thôi bỏ qua, nhưng bây giờ xảy ra chuyện lớn, anh ta chỉ nén cơn giận mà trách móc có vài câu, Đào An đã không chịu nổi rồi?
Vốn dĩ đã vạch sẵn cho Đào An một con đường lùi đó là ra nước ngoài phát triển nhưng giờ Lý Lâm tạm thời cho nó vào quên lãng.
Anh ta bình tĩnh lại: “Chê tôi nói lại sau, chẳng lẽ cậu có cách gì sao?”
Đào An trước giờ đều không thích người đại diện hay chỉ tay năm ngón này, nhưng vẫn phải nể mặt anh ta, vả lại trước khi xuyên không, cậu ta đã lăn lộn nhiều năm trong ngành giải trí, ắt cũng hiểu rõ ích lợi khi có người đại diện. Chẳng qua lúc này vừa bị Sở Vân Thanh từ chối, Chu Thị lại bị điều tra, cậu ta rất lo lắng nên không có tâm trạng mà ý tới mấy chuyện này nữa.
Nhưng cậu ta không biết rằng mình đã vô tình chặn mất lối đi cuối cùng.
Hoặc giả như cho dù Đào An có biết chuyện ra nước ngoài này đi nữa thì cậu ta cũng sẽ không có can đảm bước ra khỏi sự che chở của Chu Tử Ngôn, từ bỏ mọi thứ trong nước để đi tha hương nơi đất khách quê người, bắt đầu lại từ đầu.
Nước ngoài có rất nhiều hạn chế đối với nghệ sĩ của Hoa Hạ.
“Tử Ngôn đã ém xuống hầu hết tin tức rồi, những chuyện còn lại không cần phải để ý đến, anh tìm giúp tôi một chuyên gia trang điểm để biến tôi trông tiều tụy chút, tôi còn quay video.”
Bằng chứng vô cùng xác thực, dù có tẩy trắng thế nào cũng không thể xóa sạch, Đào An đành phải thừa nhận, giả bộ đáng thương.
Lý Lâm đồng ý qua loa.
Thật ra trong buổi họp báo do Sở Vân Thanh tổ chức cũng có đưa ra văn bản xin lỗi, nhưng rõ ràng Đào An vẫn muốn tiếp tục lợi dụng chuyện này.
“Tốt quá hóa dở, cậu có thể để mặc cho tin tức lắng xuống, rồi tìm cơ hội sau. Có ngôi sao nào trong ngành giải trí là không có chuyện thị phi đâu...”
Lý Lâm đắn đo một chút, vẫn quyết định mở miệng khuyên bảo.
Nhưng anh ta còn chưa nói xong đã bị Đào An ngắt lời: “Sau khi tôi phát video xin lỗi xong, anh đi tìm mấy công ty thuỷ quân, giúp tôi tiết lộ mối quan hệ đồng tính của Ân Tranh và Sở Vân Thanh.”
Lý Lâm ngẩn người, nhíu mày nói: “Cậu có bằng chứng không? Trong ngành giải trí có rất nhiều ngôi sao có quan hệ tốt với nhau, cũng không ít người bị đồn là CP, không gây ra được sóng gió gì đâu.”
“Không có, nhưng đồn nhiều dĩ nhiên sẽ tưởng là thật.”
Đào An có hơi không vui trước việc Lý Lâm giội cho cậu ta một gáo nước lạnh: “Hơn nữa Tử Ngôn từng nói với tôi, cách Sở Vân Thanh đối xử với Ân Tranh không được bình thường cho lắm, lúc ở Paris khi vừa nghe nói Ân Tranh gặp chuyện, anh ta lập tức chạy tới...”
“Có lẽ Ân Tranh thẳng, trước kia còn từng nắm tay nắm chân với hoa khôi của trường. Lúc đó cậu ta tới đòi tôi mở buổi họp báo làm sáng tỏ, mặc dù ngoài mặt tương đối kiềm chế nhưng có thể nhận ra tâm trạng đang rất tệ, hẳn là khá khó chịu với chuyện đồng tính. Ân Tranh là người thẳng thắn nhưng không ngốc, cậu ta xem tin xong chắc chắn sẽ suy nghĩ nhiều, với cái tính khó ưa đó thì một khi phát hiện Sở Vân Thanh có ý với mình, đảm bảo sẽ bùng nổ...Khi ấy chẳng phải là là chó mèo cắn nhau, mâu thuẫn nội bộ sao?”
Đào An càng nói càng đắc ý, phân tích đâu ra đấy.
Nhưng chính lúc này, có thể thấy cậu ta không biết rằng, luận điểm “Ân Tranh là thẳng” của cậu ta từ đầu đến cuối đã là một sai lầm.
Lý Lâm chỉ cảm thấy khó mà tin nổi.
Hành động này của Đào An đúng là lý tưởng hóa. Mặc dù có tính khả thi nhất định nhưng khả năng cao hơn là người ta hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến cậu ta.
Lý Lâm có hơi nghi ngờ về IQ của Đào An, hành động của tên nhóc tuyến 18 này đã hoàn toàn chặt đứt ý định muốn nhắc nhở của anh ta. Anh ta yên lặng nghe xong cái gọi là kế hoạch ứng phó của Đào An, sau đó thản nhiên bỏ đi.
Tại nhà họ Chu, mẹ Chu đã biết được việc làm của Đào An.
Mới nghe sơ qua một lượt, mẹ Chu cầm điện thoại, cười lạnh một tiếng: “Cái thứ chẳng ra làm sao.”
“Vậy phu nhân kia, chúng ta...”
Mẹ Chu: “Mặc kệ cậu ta đi, để cậu ta tự tìm đường chết. Chỉ cần không kéo theo Tử Ngôn, chúng ta việc gì phải để ý đến sống chết của người không liên quan? Còn chuyện thuế vụ là do Khoa học kỹ thuật Vân Sinh làm, xem chừng không thể hòa giải với Vân Sinh được rồi, nhưng chỉ cần nội bộ Chu Thị chúng ta không rối thì sẽ không ai có thể khiến chúng ta rối được, yên tâm đi.”
Mẹ Chu cười nhạt.
Video xin lỗi của Đào An ra lò ngay trong đêm đó.
Trong video, cậu ta vô cùng tiều tụy, sắc mặt trắng bệch, cứ như thể mắc bệnh rất nặng vậy. Cậu ta xin lỗi Ân Tranh và các fan, nói đến đoạn xúc động, hốc mắt ửng đỏ, rơi vài giọt nước mắt nhẫn nhịn, đáng thương.
Video này quả thực làm hầu hết mọi người đều lung lay.
Đúng như những gì trước đây Sở Vân Thanh từng nghĩ một cách mỉa mai, giờ phút này đứng trước việc không liên quan đến mình, cộng đồng mạng lại nổi máu thương hại đâu đâu, thay mặt Ân Tranh tha thứ cho Đào An. Dù gì cũng không phải tội ác tày trời, không phải chịu tổn thất không thể bù đắp, tha thứ cho cậu ta thì có làm sao?
Có người bắt Ân Tranh phải tha thứ, có người thì đi nước cờ riêng, chỉ trích rằng trong buổi họp báo, Sở Vân Thanh đe dọa người ta, vẻ mặt thì khó ưa, sặc mùi kinh tởm của mấy kẻ lắm tiền.
Nhưng video xin lỗi này giúp Đào An tẩy trắng thành một người đáng thương không được mấy ngày, một tin đồn giật gân lại leo lên hot search.
“Sở Vân Thanh và Ân Tranh có quan hệ thân mật, nghi là yêu đương đồng tính?”
“hmmmmmmm”
“Cái tin này nổ ra vào thời điểm trùng hợp thật nhỉ. Nếu không có cái tin đồn này thì tôi còn tưởng Đào nào đấy sắp tẩy trắng thành công rồi cơ.”
“Đào An, người đại diện của cậu không dạy cậu tẩy trắng đúng cách hả? Đúng là hình tượng “bạch liên hoa” không bao giờ sụp đổ!”
Nếu như tin này có bằng chứng xác thực, rõ ràng thì không nói làm gì, nhưng thật đáng tiếc, quan hệ giữa Sở Vân Thanh và Ân Tranh vẫn chẳng có bằng chứng nào chứng minh. Ngay cả bàn về những chuyện được đề cập đến trong tin đồn, khi đó Sở Vân Thanh cũng từng xuất hiện trong livestream của đoàn làm phim, hai người tỏ ra rất tự nhiên, không có yếu tố diễn xuất gì ở đây cả.
Lúc nhìn thấy tin tức này, Sở Vân Thanh cũng không hoảng hốt chút nào.
Chỉ là anh cảm thấy những bình luận chỉ trích quan hệ của anh và Ân Tranh không đứng đắn, bụng dạ khó lường hay là cả nhà chết hết thật sự rất khó nghe.
Anh nghĩ nghĩ, bỗng cảm thấy phần mềm tự động mắng chửi mà Ân Tranh mong muốn lúc trước rất cần thiết.
Thế nên anh tức tốc tạo một phần mềm nho nhỏ, đăng lên tài khoản Weibo phụ nằm vùng trong hội fan của Ân Tranh, đồng thời thêm một đoạn quảng cáo sản phẩm ngắn gọn, ghi chú rõ là mục trải nghiệm tạm thời, sau một thời gian sẽ biến mất.
Bài đăng Weibo này nhanh chóng bị chặn.
Nhưng phần mềm tự động mắng chửi lại tạo nên làn sóng mạnh mạnh mẽ trong cộng đồng Tiểu Anh Đào của Ân Tranh.
Hóa ra fan đầu tàu mà họ theo dõi còn có một sản phẩm công nghệ vi diệu như vậy!
Các Tiểu Anh Đào lập tức tranh nhau tải xuống sử dụng, sau đó còn vô tư chia sẻ cho các Phục Độc Cơ của Sở Vân Thanh.
Đúng vậy, tên fandom của Sở Vân Thanh chính là Phục Độc Cơ.
Tiểu Anh Đào và Phục Độc Cơ hợp sức lại hành động, mới đó đã chiến nhau ác liệt với đám thuỷ quân kia.
Còn bên này, Chu Tử Ngôn đã nắm được hàng loạt tin tức về những việc làm của Đào An, lâu ngày không gặp, cuối cùng cũng có tình huống buộc anh ta phải vận dụng cả IQ và EQ của mình.
Tình cờ suy nghĩ của anh ta lại trùng hợp với Lý Lâm, khán giả đều rất chóng quên, hơn nữa Chu Thị cũng có sản nghiệp ở nước ngoài, anh ta hoàn toàn có thể đưa Đào An ra nước ngoài tránh đợt sóng gió này rồi trở lại sau.
Chu Thị đã quyết định phải đè bẹp Khoa học kỹ thuật Vân Sinh, gần đây tình hình công ty có hơi căng thẳng, Chu Tử Ngôn cũng không thể nào để mắt nhiều đến Đào An như trước, ra nước ngoài phát triển là lựa chọn tốt nhất.
Rõ ràng Sở Vân Thanh muốn khiến Đào An chìm nghỉm trong ngành giải trí trong nước, còn ở nước ngoài Sở Vân Thanh không có nền móng vững chắc. Được Chu Thị thu xếp, che chở, Đào An chắc chắn sẽ phát triển tốt hơn so với tình trạng trong nước của cậu ta hiện nay.
Tuy nhiên, lời đề xuất này của Chu Tử Ngôn lại bị Đào An từ chối.
Chu Tử Ngôn vẫn muốn tiếp tục khuyên, nhưng chẳng mấy chốc đã không còn thời gian và hơi sức để xử lý chuyện này nữa.
Sản phẩm điện thoại di động mà Chu Thị sản xuất chính xảy ra vấn đề kỹ thuật nghiêm trọng, chỉ chưa đầy một tháng sau khi lên kệ mà đã có đến mấy chục nghìn chiếc điện thoại bị sập hệ thống, hoàn toàn chết máy.
Bộ phận kỹ thuật họp xuyên đêm nhưng vẫn không đưa ra được cách giải quyết nào cho vấn đề này.
Chu Thị buộc phải tạm dừng bán sản phẩm mới, đồng thời bắt đầu thu hồi những chiếc điện thoại đã được bán ra. Có lẽ nếu không có Khoa học kỹ thuật Vân Sinh thì chuyện lần này sẽ kết thúc như vậy, các khách hàng sử dụng điện thoại mắng rồi thì thôi, qua đợt sóng gió này lại đưa ra sản phẩm mới thì sẽ chẳng có chuyện gì hết.
Nhưng “con sói già” Khoa học kỹ thuật Vân Sinh lại cứ phải nhòm ngó miếng thịt béo bở này.
Khoa học kỹ thuật Vân Sinh phát hành công nghệ mới, hệ thống các sản phẩm điện tử đều được nâng cấp toàn diện.
Con chip đời mới xuất hiện cũng đồng nghĩa với việc ngành công nghiệp điện tử sẽ bước sang một giai đoạn hoàn toàn mới.
Chu Tử Ngôn nhìn Sở Vân Thanh trên bản tin mà sa sầm mặt mày.
Mẹ Chu ngồi trên ghế, lần đầu tiên phong thái đoan trang nhã nhặn của bà ta lộ ra vẻ già nua đầy chán nản.
“Chấp nhận đi. Là do Chu Thị quên mất mục đích ban đầu.”
Ánh mắt mẹ Chu tỏ vẻ rầu rĩ, thở dài nói: “Hồi mẹ và ba con vừa mới lập nghiệp, ý chí quyết tâm vô cùng mạnh mẽ. Thời điểm đó ba mẹ nhìn thấy những sản phẩm đến từ nước ngoài đều lần lượt vượt mặt chúng ta, nhưng chúng ta không chịu thua. Ba con mày mò công nghệ, rồi thuê một phòng nghiên cứu nho nhỏ, chẳng được đàng hoàng, bán nhà bán xe cũng phải đầu tư, không có ngày nào là không vùi đầu vào nghiên cứu cùng nhóm.” - đọc tốt hơn trên app TYT
“Khi ấy có rất nhiều người bảo mẹ ngu ngốc, mới lấy chồng mà chồng đã trở thành kẻ khố rách áo ôm. Nhưng mẹ chưa từng bận tâm đến điều đó. Mẹ cũng vẫn kiềm chế...”
Nhìn thấy ánh mắt âm trầm, nghi ngờ của Chu Tử Ngôn, bà ta chợt ngừng lại, cười khổ rồi thở dài: “Con không phải là người sống ở cái thời ấy, không hiểu cũng là chuyện bình thường.”
“Tử Ngôn, Chu Thị đúng là vẫn còn chống đỡ được, vẫn còn có thể vực dậy. Nhưng về bản chất nó đã sụp đổ rồi. Cái tật khó chữa kéo dài suốt nhiều năm, hôm nay chỉ tác động một cái đã phá hủy tất cả. Mẹ già rồi, không theo kịp thời thế bây giờ nữa, cũng không còn ý chí chiến đấu nữa. Còn con...thì lại quá trẻ.”
“Chúng ta đã bị người ta đánh bại ở lĩnh vực công nghệ, ưu thế trong tương lai không thuộc về chúng ta. Là một con rết trăm chân rườm rà, con phải học cách cam chịu. Chu Thị vẫn luôn rêu rao là doanh nghiệp mảng công nghệ, bây giờ đọc được tin tức này, mẹ cảm thấy có hơi buồn cười.”
Mẹ Chu vịn vào ghế chậm rãi đứng dậy, sống lưng luôn luôn thẳng tắp hiên ngang giờ đây cũng còng xuống.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, bà ta đã già đi trông thấy.
Bà ta không muốn nói thêm gì với Chu Tử Ngôn nữa.
Đào An dĩ nhiên là ngòi châm nổ, nhưng điều này cũng cho thấy Chu Thị vốn bảo thủ, cứng nhắc và tự mãn trước đây đã thay đổi rồi.
Sau cùng mẹ Chu liếc nhìn Chu Tử Ngôn một cái, vén mấy sợi tóc bạc bên thái dương lên, chầm chậm ra khỏi phòng làm việc.
Trong căn phòng mờ tối, Chu Tử Ngôn ngồi trên chiếc ghế văn phòng lớn, giận dữ đá vào bàn, “rầm” một tiếng.
Cuối tháng bảy.
Khoa học kỹ thuật Vân Sinh bất ngờ thông báo mua lại hai công ty lớn trực thuộc tập đoàn Chu Thị bằng hình thức thu mua cổ phần.
Cùng ngày, chủ tịch tập đoàn Chu Thị, Chu Tử Ngôn từ chức, buộc phải dẫn theo Đào An bỏ ra nước ngoài.
Và cũng trong ngày hôm đó, lần đầu tiên ảnh đế Sở Vân Thanh chính thức xuất hiện trên bản tin với tư cách là người đứng đầu Khoa học kỹ thuật Vân Sinh.
Trong buổi phỏng vấn được livestream tại hội trường, các phương tiện truyền thông đều vô cùng háo hức.
Phải biết rằng mới cách đây không lâu, bọn họ còn rất coi nhẹ việc Khoa học kỹ thuật Vân Sinh cạnh tranh với tập đoàn Chu Thị, không thể ngờ rằng Chu Thị liên tục xảy ra các vấn đề trong sản phẩm, các lỗi kỹ thuật hoàn toàn không cách nào khắc phục, bỗng chốc rơi xuống vực thẳm. Trong khi đó Khoa học kỹ thuật Vân Sinh lại trỗi dậy, cùng với kỹ thuật mới và nguồn vốn dồi dào, tức tốc có bước tăng trưởng nhảy vọt.
“Anh Sở ! Xin hỏi nguồn chi phí khổng lồ dùng cho việc mua lại hai công ty của Chu Thị từ đâu mà có? Nhìn tỷ lệ nắm giữ cổ phần, không biết có phải anh đã sớm chuẩn bị xong việc thu mua Chu Thị không?”
Sở Vân Thanh mặc âu phục lịch thiệp, kính mắt viền tơ vàng đầy nhã nhặn hơi trượt xuống một chút, lộ ra đôi mắt sâu thẳm của anh sau lớp kính, đôi mắt ấy bình thản lướt qua các phóng viên một lượt.
“Tiền ư?”
Anh trả lời mà không cần nghĩ ngợi: “Kiếm được từ việc đóng phim, cộng thêm bán một số phần mềm và trò chơi, gom góp lại là đủ.”
Phóng viên: “...”
Phần mềm và trò chơi gì có thể kiếm được nhiều tiền như thế!
Những lời này của anh nghe như viết tiểu thuyết chém gió vậy, các phóng viên không hiểu và cũng không rảnh để hỏi tiếp, thời gian phỏng có hạn, hơn nữa khách quý rõ ràng không muốn nói nhiều, họ cũng không muốn làm mất lòng Sở Vân Thanh, thế nên không cần phải tiếp tục truy hỏi đến cùng.
“Vậy thì anh Sở, tôi vẫn luôn tò mò, anh xuất thân là một diễn viên, tại sao bỗng nhiên lại nghĩ đến chuyện làm nghiên cứu? Hơn nữa còn làm tốt đến như vậy? Tôi nhớ là trường đại học và chuyên ngành nghiên cứu sinh của anh đều có liên quan đến đóng phim...”
Sở Vân Thanh có gì nói nấy: “Tự học thành tài thôi.”
Phóng viên: “...”
Tôi nghi ngờ anh đang tỏ vẻ tinh tướng, nhưng tôi không có bằng chứng!
Phóng viên nọ dù sao cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn, sửng sốt trong chốc lát rồi lại vội vàng xua đi vẻ mặt đầy khó chịu, sau đó điềm tĩnh hỏi thêm mấy câu.
Cuối cùng bị thư ký của Sở Vân Thanh thúc giục, anh ta nhanh chóng kết thúc: “Anh Sở, buổi phỏng của chúng tôi đang được livestream, hiện tại số người trong phòng livestream đã lên tới sáu triệu, cho hỏi anh có điều gì muốn nói với các bạn khán giả đang xem livestream không?”
Sở Vân Thanh quả quyết lắc đầu: “Không có. Mọi người không cần phải quá quan tâm đến đời sống riêng tư của tôi, tôi chỉ muốn làm một người nghiên cứu đơn thuần thôi.”
Phóng viên: “...”
Khán giả xem livestream: “...”
Khoan đã...Anh không phải là một diễn viên, thậm chí còn là ảnh đế hả? Ngày kia phim của anh sẽ lên sóng, anh còn nhớ không đấy!
Dĩ nhiên Sở Vân Thanh vẫn nhớ.
Anh không chỉ nhớ mà còn đặt cho mình và Ân Tranh một chỗ ngồi tình nhân đầy ngọt ngào vào lúc nửa đêm sau buổi công chiếu đầu tiên nữa.
Nghe xong tên đầy đủ của vé xem phim, Ân Tranh bỗng liên tưởng tới mấy thứ có màu.
Thế là hôm đó, cậu cố tình nhét một cuộn giấy vệ sinh to đùng vào trong túi.
Sở Vân Thanh nhìn túi, vẻ mặt mù mờ: “Cậu sẽ khóc lúc xem à?”
Ân Tranh ưm một tiếng: “...Nếu gọi đó là khóc thì cứ cho là vậy đi.”
App TYT & Lynn