Buổi công chiếu phim “Thiên Thanh Sát” diễn ra vào tám giờ tối.

Ba ông lớn của đoàn phim ôm đùi Sở Vân Thanh bao trọn rạp chiếu phim của trung tâm thành phố Đế Đô. Lễ công chiếu còn chưa bắt đầu, Trương Phi Phàm đã nhìn hội trường hoành tráng và màn ảnh lớn mà khóc chảy nước mũi.

“Lão Vương, ông không biết lần trước tôi tổ chức công chiếu phim ở đây là vào bao nhiêu năm trước đâu...”

Trương Phi Phàm lau nước mắt: “Tôi cho rằng tôi đã không còn cảm nhận được niềm vui rẻ tiền mà tiền bạc mang lại. Nhưng bây giờ, ngay lúc này đây, tôi vẫn muốn nói, có tiền thật con mẹ nó tốt! Dù phim điện ảnh của tôi nằm liệt giữa đường, xếp hạng thấp không lấy được giải nhưng có thể công chiếu ở chỗ nở mặt nở mày như vậy cũng thỏa mãn rồi...”

Biên kịch Vương đá anh ta ra xa: "Đi ra chỗ khác mà khóc lóc!”

Nhà làm phim và giám chế không ở đây nhớ khổ thương ngọt, mà đi giao lưu với các vị khách quý.

Vốn với cái đức hạnh của đoàn phim, sẽ không ai tình nguyện đến tham gia buổi công chiếu bộ phim “Thiên Thanh Sát” này.

Nhưng không đỡ nổi gió tanh mưa máu của hai diễn viên chính, trong đó còn có một người trực tiếp từ diễn viên thoát thai thành nhà đầu tư, cho nên lần công chiếu này thật sự có không ít khách quý và minh tinh tới tham gia.

Dựa vào độ hot đang không ngừng tăng lên của Sở Vân Thanh và Ân Tranh, đương nhiên không cần nói nhiều về hiệu quả tuyên truyền của “Thiên Thanh Sát”.

Có điều tuyên truyền thì tuyên truyền, đang lúc nghỉ hè nên có nhiều phim nhựa được đầu tư lớn ra mắt cùng một thời điểm, nên trong giới về cơ bản không ai xem trọng bộ phim điện ảnh “Thiên Thanh Sát” có vốn đầu tư nhỏ, ít nổi tiếng này. Những người tới đây hôm nay đều là nể mặt Sở Vân Thanh và Ân Tranh.

Cũng có rất nhiều truyền thông phóng viên tới đây, phòng làm việc của Sở Vân Thanh phụ trách phát sóng trực tiếp buổi lễ công chiếu trên internet.

[Trời ạ, sắp tám giờ rồi, tôi hồi hộp quá!]

[Tôi cũng vậy! Sở ca sắp hai năm rồi chỉ đóng một tác phẩm này, lỡ như doanh thu phòng vé không tốt... Tôi thật sự không dám tưởng tượng a a a a!]

“Mau im đi A Lôi! Chúng ta nhìn Thiên Thanh Sát lớn lên, không thể mù quáng tin tưởng một chút hay sao! Chỉ với kỹ thuật diễn xuất của Sở ca, phim rác gì mà không cứu lại được!”

“Tôi tin tưởng Thiên Thanh Sát! Sở ca và Ân Tranh đều thật sự rất cố gắng, mọi người ai cũng thấy rõ kỹ năng diễn xuất của Ân Tranh tăng lên, chắc chắn bộ phim này không thành vấn đề! Phòng bán vé chắc chắn bùng nổ! Sở ca xông lên!”

Bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp đều là cổ vũ cố lên.

Theo thời gian trôi qua, nhân khí trong phòng phát sóng trực tiếp càng lúc càng cao, vượt qua triệu người.

Khách mời xôn xao vào chỗ ngồi, đến tám giờ, đèn trong sảnh điện ảnh thay đổi, người dẫn chương trình mặc âu phục cổ áo bành tô cũng đã đi lên sân khấu.

Lễ công chiếu “Thiên Thanh Sát” chính thức bắt đầu.

Đầu tiên người dẫn chương trình giới thiệu một vài khách mời tương đối nổi tiếng, sau đó vài thành viên chủ chốt của đoàn phim lên sân khấu, lần lượt từng người tự giới thiệu, ra sức bán Amway một hồi.

Sở Vân Thanh mặc áo dài dân quốc màu xanh nhạt, toàn thân toát ra khí chất thanh tao như trúc, Ân Tranh bên cạnh thì mặc quân trang thời kỳ dân quốc, sáng lạn loá mắt.

“Mẹ nó! Ân Tranh quân trang bùng nổ luôn nha!”

“Sở ca đúng là quý công tử điềm đạm nhã nhặn a a a...”

“Sở ca nhìn em! Em! Có! Thể——!”

Lúc giới thiệu diễn viên bình luận che kín cả màn hình.

Đoàn phim “Thiên Thanh Sát” căn cứ vào nguyên tắc đơn giản không phô trương, không sắp xếp thứ gì hoa lệ hút tình ở lễ công chiếu cả, thật ra dù là Trương Phi Phàm hay Sở Vân Thanh đều rất có lòng tin với phim điện ảnh của bọn họ, càng hy vọng mọi người đặt trọng tâm lên trên tác phẩm.

Lên sân khấu phát biểu cảm nghĩ, chụp ảnh chung, sau đó lại tiến hành phỏng vấn ngắn gọn với giới truyền thông, sau đó trực tiếp kết thúc phát sóng trực tiếp, nhanh chóng bước vào giai đoạn xem phim.

Khách mời và giới truyền thông tham gia lễ công chiếu bị tốc độ sấm rền gió cuốn làm cho ngây người, trước khi xem phim đều quên suy nghĩ câu hỏi sẽ hỏi trước.

Mà sau khi phim bắt đầu, e là có câu hỏi cũng quên mất hết.

Lễ công chiếu “Thiên Thanh Sát” không có ý định giữ tính bí ẩn của tác phẩm lớn gì cả, trên màn ảnh lớn đang chiếu chính là một bộ phim hoàn chỉnh.

Mở đầu phim điện ảnh chính là một căn phòng ngủ thời kỳ dân quốc, trăng thanh gió mát lọt qua song cửa sổ.

Trong phòng chỉ thắp một trản đèn dầu mờ nhạt, cảnh vật lọt vào khung hình là đồ trang trí cổ tinh xảo, đồ gia dụng xa xỉ sang trọng, vừa nhìn đã biết là một gia đình phú quý.

Chỉ vì nguyên nhân ánh sáng nên căn phòng này có vẻ âm u ngột ngạt lạ thường.

Một ông cụ gương mặt hiền từ mặc trung y đang ngồi trên giường, dưới ngọn đèn dầu nhẹ nhàng vuốt ve một món đồ bằng ngọc có hình dáng kỳ lạ, cảnh vật nửa sáng nửa tối, trong thoáng chốc, nụ cười trên mặt ông ta dường như trở nên độc ác đáng sợ.

Khán giả ai nấy xem mà trong lòng giật mình.

Mẹ nó, không phải phim nghệ thuật à? Sao mở đầu phim lại giống như phim kinh dị vậy!

Ngoài khung hình bỗng vang lên tiếng bước chân.

Ông cụ giấu đồ ngọc kia ra sau lưng, dựa vào đầu giường, phát ra vài tiếng ho khan già nua trầm thấp.

Chủ nhân của tiếng bước chân rất nhanh tiến vào, màn ảnh chuyển sang chiếu lên gương mặt thiếu niên điển trai, ngây ngô, mang theo một chút lõi đời và thuần khiết mâu thuẫn.

“Lão gia, thuốc tới rồi.”

Ông cụ lên tiếng: “Là Nguyên Thanh đấy à.”

Thiếu niên đặt chén thuốc xuống, thấy ông cụ nhíu mày, thiếu niên mím môi cười hì hì khuyên hai câu, dáng vẻ rất quen thuộc gần gũi, nhìn ra được tuy đây chỉ là kẻ sai vặt nhưng lại rất được coi trọng.

“... Thằng nhóc cậu thật biết ăn nói.”

Ông cụ cười: “Thuốc ấm vừa phải chưa? Cậu nếm thử giúp tôi trước, cậu cũng biết tôi không thích uống nóng mà.”

Thiếu niên tập mãi thành quen, cúi đầu hớp một ngụm thuốc, lại không nhìn thấy trong nháy mắt thanh niên cúi đầu, trong mắt ông cụ chợt lóe lên tham lam và ý nghĩ xấu xa.

Lúc này khán giả đều biết thuốc kia có vấn đề, nhưng Nguyên Thanh vẫn chưa biết, cứ như vậy uống một hớp lớn, đắng đến không ngừng thè lưỡi.

Khán giả lập tức căng thẳng.

Ông cụ thấy vậy bị chọc cười, kêu Nguyên Thanh đi lấy mứt hoa quả.

Nguyên Thanh đi đến giá ô vuông, tầm mắt nhìn cái hủ trước mắt bỗng dưng lay động. Không biết từ lúc nào ông cụ đã đến sau lưng thanh niên, ôm chặt cậu, không thể kiềm chế bật cười.

“Nguyên Thanh à, lại đây giúp ông thử thứ đồ chơi này được không nào...”

Ánh mắt thiếu niên loé lên rồi màn hình trở nên tối sầm.

Khiến cho toàn thể khách mời: “...”

Cuối CMN cùng là có xảy ra chuyện hay không! Ông cụ đáng khinh kia tuyệt đối đừng có thực hiện được ý đồ đấy! Ánh mắt cuối cùng kia của Nguyên Thanh có phải là đã tỉnh táo lại không!

Dễ nhận ra khác giả ở hiện trường đang trở nên nôn nóng.

Ba chữ “Thiên Thanh Sát” to lớn viết bằng bút lông chậm rãi hiện lên màn ảnh lớn.

Cốt truyện chính thức bắt đầu.

Mở đầu đã giải quyết khúc mắc của khán giả, Nguyên Thanh chụp một cái bình cổ trên giá đập lên đầu ông cụ.

Ông cụ chết tươi tại chỗ.

Nguyên Thanh choáng váng, miệng không ngừng lẩm bẩm “Tôi giết người rồi, tôi giết người rồi”, sau đó vẻ mặt dữ tợn quơ được mảnh sứ vỡ rạch lên cánh tay mình để duy trì sự tỉnh táo cho bản thân.

Thanh niên thể hiện ra sự bình tĩnh và cẩn thận khắc trong xương cốt, tìm được một điểm cân bằng kỳ lạ giữa điên cuồng và giữ mạng trong lần đầu tiên giết người, thuận lợi qua mặt tất cả người trong phủ, rồi chạy trốn đi bằng cửa sau.

Toàn bộ quá trình cực nhanh, nhưng trong lòng người xem lại cực chậm, không phải vì mạo hiểm kích thích gì, mà là bởi vì kỹ năng diễn xuất tinh tế của Sở Vân Thanh cùng với biên tập cắt nối có tiết tấu rất tốt, rất kích thích thần kinh.

Sau đó là quá trình Nguyên Thanh chạy trốn và giằng xé nội tâm, những chuyện trải qua trên đường đi, tiết tấu của phim hơi thả lỏng một chút.

Mà cũng là lúc khán giả vừa thả lỏng tinh thần, lại nhìn thấy Nguyên Thanh gặp một người đàn ông gầy yếu, đột nhiên bị kích thích, theo dõi người kia về đến ngôi nhà đổ nát rồi nổi điên cắn chết người kia.

“Không phải điên thật rồi chứ...”

Có một ngôi sao nữ lạnh cả người khi nhìn ánh mắt điên cuồng và lạnh lẽo của Nguyên Thanh, không nhịn được nói nhỏ.

Nhưng kế tiếp, Nguyên Thanh ngồi trong ngôi nhà đổ nát nhìn những đứa trẻ bị bọn buôn người bắt tới, ngồi thừ ra cả đêm, nhớ lại mười mấy năm trước của mình mà lệ rơi đầy mặt, lúc đó cuối cùng khán giả cũng biết Nguyên Thanh không điên, chỉ là cậu ta quá hận mà thôi.

Từ lúc bắt đầu cho đến điên cuồng rồi lại bình tĩnh, cứng cỏi cứng đầu, khiến người ta đã quên cậu ta vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Gương mặt thiếu niên của Nguyên Thanh không tiếng động rơi lệ, cuối cùng thật sự không nhịn được nữa, ôm đầu gối khóc rống.

Màn khóc này của Sở Vân Thanh diễn vô cùng lôi cuốn, người xem nào hơi cảm tính đều cảm thấy không đành lòng, đôi mắt rưng rưng khi cảm nhận được nỗi hận, nỗi bất bình, tủi thân, và trút ra một cách bàng hoàng tuyệt vọng.

Lúc bắt đầu, tính cách Nguyên Thanh thể hiện ra là cố chấp cực đoan, bình tĩnh điên cuồng.

Nhưng dần về sau khi cậu ta dẫn theo đám trẻ con bắt đầu kiếm ăn, khán giả mới phát hiện Nguyên Thanh không phải người phiến diện. Cậu có rất nhiều tình cảm và tính cách mà họ cần phải tìm hiểu.

Nguyên Thanh dẫn theo bọn trẻ điều tra nghe ngóng người tốt, cầu xin sự giúp đỡ, đánh nhau với những đứa trẻ lang thang buôn người, nhặt xác cho những đứa trẻ đói chết, vui mừng đưa bạn bè đến những gia đình đầm ấm, trút ra tâm tình ghen ghét lẫn nhau qua những điệu hát thịnh hành, cổ vũ bọn chúng, dạy bọn chúng đọc sách biết chữ. - đọc tốt hơn trên app TYT

Trong đó có cảnh, mỗi ngày trời còn chưa sáng Nguyên Thanh đã đi phụ đổ phân, chạy vặt rửa bồn cầu, kiếm chút tiền lẻ, mua quần áo mới cho những đứa trẻ sắp sửa phải đi. Cậu biết có rất nhiều người coi trọng thể diện, đến gặp người trong gia đình mới cũng phải có thể diện một chút mới không bị coi thường.

Nguyên Thanh thu vẻ âm trầm khắp người, giống như một mặt trời nhỏ, chiếu sáng và sưởi ấm cho những đứa trẻ khốn khổ.

Nào ngờ cậu là một loại buôn người khác.

Cho đến khi nhìn thấy thi thể của những đứa trẻ mình từng đưa đi chết do bị ngược đãi. Sở Vân Thanh không làm ra biểu tình và động tác gì dư thừa, nhưng tất cả người xem đều cảm nhận được niềm tin sụp đổ, tất cả mọi thứ bị lật đổ trong mờ mịt và trong lòng nguội lạnh.

Cậu như chết lặng đứng trong ngõ nhỏ, lần đầu tiên trong mắt xuất hiện tràn ngập sự sụp đổ.

Sở Vân Thanh không làm ra biểu tình và động tác gì dư thừa, nhưng tất cả người xem đều cảm nhận được niềm tin sụp đổ, tất cả mọi thứ bị lật đổ trong mờ mịt và trong lòng nguội lạnh.

Ngay sau đó, ngày quân Nhật tràn vào thôn, cậu ta bị đám lái buôn của chúng hạ độc cho câm, rồi bán vào quán thuốc phiện tiếp khách.

Sau đó nữa cậu gặp Đỗ Minh Diệu.

Đỗ Minh Diệu rót vào khung cảnh âm u cũ kỹ của bộ phim này một tia sáng rực rỡ.

Anh đưa Nguyên Thanh về nhà, chữa lành giọng nói cho Nguyên Thanh, nuôi cậu nhưng vẫn rất lạnh nhạt.

Nguyên Thanh không rõ lý do, vì thế cố gắng đè nén một tia hy vọng trong lòng, giữ lại coi như không quan trọng

Nhưng không ngờ Đỗ Minh Diệu vẫn nổi lên hứng thú với cậu.

Anh liên tiếp thử cậu, không chỉ hàng đêm xuân, còn có một đĩa cao thuốc phiện chỉnh tề.

“Tôi cho cậu một cơ hội cầm súng.”

“Làm ra chút trò trống, ăn nhân lúc còn nóng.”

“Ngày mai, đến chỗ tình báo báo danh.”

“Nguyên Thanh, đừng nói vậy, tôi không thích đánh giặc. Chiến trường biết ăn người. Nó không chỉ ăn mạng người, mà còn ăn nhân tính đạo đức, trật tự niềm tin trong xương cốt cậu và những tín ngưỡng, những hy vọng buồn cười của cậu... Đó đều là những thứ mà thời đại hoà bình mới đáng nhắc đến.”

“Cậu ta vô dụng rồi, giết đi.”

Đỗ Minh Diệu nhận ra Nguyên Thanh lệch khỏi quỹ đạo khống chế của mình, cuối cùng hạ lệnh truy sát.

Nguyên Thanh chạy trốn tới một thôn hẻo lánh, thôn đó lại bị nhuộm máu tươi.

Cậu bước ra từ biển máu biển lửa, tỉnh giấc mộng dài.

Nguyên Thanh trở thành Hán gian, một lần nữa gặp lại Đỗ Minh Diệu là ở trong phòng thẩm vấn của quân Nhật.

Các loại hình phạt tàn nhẫn, đau đớn in hằn lên người vị quân phiệt túng quẫn cây đổ bầy khỉ tan, anh ta bị tra tấn đến gầy trơ xương, người đầy thương tích, nhưng cặp mắt kia vẫn đen láy đến khiến người ta hoảng sợ.

Nguyên Thanh đi đến trước mặt anh.

Đỗ Minh Diệu cong khóe môi, mặt mày mơ hồ hiện lên vẻ sắc bén năm xưa.

Tiếng súng vang lên.

Anh nói: “Nguyên Thanh, đừng để bị ăn sạch...”

Tay cầm súng của Nguyên Thanh run lên bần bật.

Cậu bình tĩnh nhìn Đỗ Minh Diệu đã chết, gục đầu xuống, nói không thành tiếng một câu gì đó.

Không phát ra thanh âm, cũng không có bất kỳ khung hình nào bắt lấy khẩu hình môi của cậu.

Lúc cậu ngẩng đầu lên một lần nữa thì đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng, rời khỏi phòng hỏi cung.

Tất cả mọi người cho rằng cậu đã sa ngã, nhưng chỉ có Đỗ Minh Diệu biết, cậu vẫn kiên định như xưa.

Cuối cùng, vào thời khắc mấu chốt của chiến dịch cậu xoay chuyển tình thế, cuối cùng chiến tranh chào đón thắng lợi.

Nhưng những chuyện cậu đã làm là không thể phủ nhận, cậu cho người chịu tội thay trên toà án quân sự.

Hình ảnh cuối cùng là cảnh múa hát chúc mừng chiến tranh thắng lợi đan xen với cảnh Nguyên Thanh bị đưa đi xử bắn.

“Cậu có nhận tội không?”

“Nhận. Chuyện tôi làm, tôi nhận hết.”

Nguyên Thanh chăm chú nhìn vào ống kính, trên gương mặt lạnh băng dối trá nhiều năm giờ phút này hiện lên nụ cười vui vẻ thẹn thùng.

Đôi mắt cậu rất sáng, trong đó tràn ngập ánh sáng hy vọng, dù cho viên đạn xuyên qua đầu, cũng chưa từng ảm đạm.

Tựa như người thiếu niên ngày xưa.

Màn hình tối xuống.

Phụ đề cuối phim chạy lên.

Hiện trường yên tĩnh suốt chừng một phút, sau đó tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

“Phim sắp chiếu rồi...”

Ân Tranh vỗ tay, rồi đột nhiên nói.

Sở Vân Thanh vi diệu mà nghe ra một chút chờ mong từ những lời này.

Vốn dĩ không định sắp xếp lễ công chiếu cho “Thiên Thanh Sát”, chỉ là đột nhiên nổi lên lòng tham, cho nên trực tiếp thêm vào trước một đêm chiếu chính thức, không thể nói là không vội vã.

Nhưng thật may mắn, lễ công chiếu vô cùng thành công.

Sau khi tiễn khách mời, truyền thông và nhà phê bình điện ảnh về rồi, Sở Vân Thanh và Ân Tranh đến khách sạn gần đó tranh thủ thời gian thay quần áo.

Chờ đến đêm phim điện ảnh sắp chiếu, mới mỗi người một cái kính râm đi vào rạp chiếu phim.

Suất chiếu “Thiên Thanh Sát” không nhiều, có ba bộ lớn ra rạp cùng thời điểm, bộ của bọn họ được coi là phim lót, đương nhiên không có đãi ngộ gì tốt.

Nhưng mà ngoài dự đoán là suất chiếu mười hai giờ đêm lại có không ít người xem, ít nhất cũng có hai phần ba ghế.

Sở Vân Thanh và Ân Tranh ngồi ghế tình nhân hàng sau cùng.

Đây là ghế sofa hai người ngồi rất êm, rộng rãi thoải mái, hai người đàn ông ngồi cũng dư dả.

Rõ ràng mới vừa xem xong bộ này một lần, vốn có hơi mỏi mệt buồn ngủ, nhưng lúc cốt truyện bắt đầu phát triển, Sở Vân Thanh phát hiện Ân Tranh lại xem đến hoàn toàn nhập tâm.

Đặc biệt là lúc xem đến cảnh Nguyên Thanh và Đỗ Minh Diệu lên giường, Sở Vân Thanh nhạy bén nhận ra nơi nào đó của Ân Tranh lúc trước không hề có phản ứng, trong tình hình như vậy dường như lại có động tĩnh.

Trong ánh sáng lờ mờ anh liếc nhìn Ân Tranh một cái, sau đó lấy giấy vệ sinh chuẩn bị sẵn trong túi Ân Tranh, bình tĩnh nói: “Phía sau là phòng vệ sinh độc lập, anh tới hay em tới?”

Lại giơ lên hai ngón tay thon dài: “Muốn ngón nào?”

Ân Tranh ngẩn ngơ xoay đầu qua, suýt chút nữa đã biểu diễn màn cởi quần ngay tại chỗ.



App TYT & Lynn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play