Một người đang chết lạnh tại cảng biển thì phía bên đây, một người đàn ông đang ngồi trong cá phòng tối, quay lưng về phía khung cửa kính phía sau lưng ngắm ánh trăng. Trăng đêm nay rất đẹp, trăng sáng lại tròn trời đêm lại nhiều sao nhưng tiếc là vẫn có một số người không thể hưởng thụ cảnh đêm này.
"Tốt. Chúng ta, đợi xem kịch thôi." giọng nói thản nhiên mắt ngước nhìn bầu trời đêm.
Bến cảng lúc này, Đông Thiên Hoàng cả người sửng lại, mắt mở to nhìn cảnh vật phía trước.
Một cô gái với mái tóc dài ngang lưng, đang ôm chầm lấy 1 người đàn ông. Dường như cả hai… cả hai hôn nhau dưới bầu trời đêm sáng, đầy sao. Nhìn họ thật hạnh phúc.
Anh nhìn cảnh tình trước mắt, tim thất lại chợt nhớ đến lời cô nói ở bệnh viện.
"Yên Nhi, người đàn ông đó là ai." giọng anh khàn khàn lèm theo nỗi lo lắng hỏi cô.
"Bạn trai tôi." giọng nói thản nhiên, như đang giới thiệu về người mình yêu quý.
Anh nhận ra trong giọng nói của cô chứa chan rất nhiều tình yêu thương dành cho nam nhân đó. Lúc đó anh như đã chết khi nghe xong câu nói của cô. Cứ tưởng cô chỉ đang chọc tức anh, nhưng hôm nay chứng kiến cảnh này anh đã nhận ra 1 điều.
Anh đã quá muộn khi biết mình sai, hối lỗi, đã quá muộn để bắt đầu lại từ đầu. Cũng đã quá muộn cho mọi thứ trở về. Có lẽ lúc này, ý chí kiên cường muốn theo đuổi cô đã dần dần sụp đổ. Nhìn cô hạnh phúc anh sẽ vui mặc dù cũng rất đau. Nhưng ít ra người đàn ông đó lại mang hạnh phúc, hy vọng đến cho cô, chứ không phải như anh chỉ mang lại nỗi đau thể xác lẫn tinh thần.
Hốc mắt anh ửng đỏ, không biết vì gió thổi to khiến mắt không chịu được hay là do cảm giác từ trái tim đưa tới. Lòng thắt lại đau từng cơn, một lần nữa, Đông tổng cao ngạo, lại phải cúi đầu xin lui.
Trợ lý Lục lúc này mới đi tới, nhìn anh thờ gấp
"Đông tổng, anh đi đâu vậy… tôi… tôi tìm anh nãi giờ."
Đáp lời anh là khoảng không gian trống vắng chỉ có tiếng gió rì rào, tiếng sóng biển đập vào đất liền.
Đông Thiên Hoàng không nói gì, lặng lẽ quay đầu rời đi. Trả lại cho cặp tình nhân không gian hạnh phúc, ngọt ngào. Con người rời đi nhận đắng cay, miệng anh cảm nhận được dư vị đắng nào đó kèm theo chút vị chua sau đó là chát đắng.
Thấy anh rời đi, Lục Ngạn khó hiểu rồi đi theo. Cả quãng đường về bệnh viện, anh không nói tiếng nào. Thần sắc trầm xuống, cắn chặt môi ngăn cơn đau thắt từ tim mang đến.
*Bệnh viện 2 giờ sáng.
Tại căn phòng vip, một người đàn ông đang thẫn thờ trên giường bệnh trong đầu anh hiện lên cảnh tượng vừa nảy, trái tim dần dần co bóp. Khó thở… thật khó thở, anh đưa tay ôm lấy trái tim mình lúc này hốc mắt đã chảy nước, dòng lệ rơi xuống tay anh thấm ướt một mảng. Từ khi yêu cô anh đã không biết mình bao nhiêu lần khóc, bao nhiêu lần vì cô mà đau đớn thấu tim can.
Anh cắn chặt môi ngăn mình khóc nhưng không thành, nước mắt dâng trào chảy xuống len lỏi vào vạt áo. Cả người anh rung lên, đau đớn tột cùng.
Hai cánh môi mấp máy, giọng nói khàn khàn lại vang lên trong không gian tĩnh mịch.
"Yên Nhi, em lại giết chết anh một lần nữa. Em thật tàn nhẫn mà, anh biết mình sai, lỗi sai mãi không thể sửa. Anh chỉ xin em, cầu xin em cho anh chút hy vọng, ah đã nói sẽ dùng hành động chứng minh cho em thấy mà. Tại sao lại không tin anh?"
"Có lẽ do anh nhận ra sai lầm quá muộn màng hay do em không còn yêu anh nữa. Yên Nhi em biết không khi thấy cảnh tình đó, anh đã chết rồi, chết thật rồi. Anh đã nghĩ, nếu người đàn ông đó mang lại hạnh phúc cho em anh sẵn sàng từ bỏ để em được hạnh phúc. Em hạnh phúc anh sẽ hạnh phúc, còn lại nỗi đau để anh giữ lấy."
"Yên Nhi, anh nên làm gì đây, anh có nên buông bỏ không, anh làm không được. Anh yêu em, thật sự yêu em, tình yêu này ngấm vào xương tủy không thể buông bỏ. Hức… hức…" tiếng nức đứt quãng vang lên, anh đã khóc, vừa nói vừa khóc. Ôm trọn cả cơ thể mình lại, co ro như đang tìm nơi an toàn.
Giọng nói trầm khàn đứt quãng lại vang lên.
"Hức… anh biết rồi, dù có đau đến mấy anh sẽ không dần lại, sẽ không từ bỏ em. Em không yêu anh, anh sẽ khiến em yêu lại lần nữa. Em buông bỏ anh, anh mặt dày đeo bám để em không thể buông bỏ. Anh sẽ làm mọi thứ chứng minh cho tình yêu của bản thân mình. Anh chỉ xin em cho anh cơ hội này, anh sẽ tận dụng nó chứng minh bản thân mình thật sự yêu em."
Nói xong câu đó, đôi mắt chim ưng chớp chớp rồi từ từ nhắm mắt lại chìm sau vào giấc ngủ. Một giấc ngủ không an toàn.
Màn đêm qua đi, những tia nắng ban mai chiếu rọi vào khung cửa sổ, trên giường một thân ảnh nhỏ đang nằm trong chăn êm, đôi mắt to tròn đang nhắm. Cô gái bé nhỏ vẫn còn chìm trong giấc ngủ.
Tiếng chim hót líu lo ngoài khung cửa, bầu trời trong xanh, không khí lại thoáng mát.
Thân ảnh nhỏ dần dần mở mắt, đôi mắt to tròn dần mở ra ngắm nhìn khung cảnh tuyệt đẹp phía trước. Tiếng gõ cửa vang lên kèm theo đó là giọng một người trung niên.
"Tiểu thư, đến giờ rồi. Cô nhanh dậy đi ạ, ông chủ đang đợi cô."
"Vâng, tôi biết rồi." giọng nói trong trẻo đáp lời ông.
______
Sắp đến Lý do vì sao tui lại không để n8 về chung nu9 rồi
mọi người đừng quên vào truyện "chồng tôi là tra nam" để ủng hộ tôi nha...😢😢😢
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT