Edit: Nhii

Beta: Phong Lãnh

***

Tịch Duyệt cúi đầu, vẻ mặt đầy ngại thùng: "Thật xin lỗi, con người tôi ăn nói có hơi vụng về."

Không cẩn thận nói ra lời trong lòng, khuôn mặt của Tịch Duyệt thật sự đỏ như mông khỉ.

Ngày thường tuy cô thích mở miệng bắn pháo, nhưng khi đứng trước người mình thích, cô lại trở thành một kẻ nhát gan, sợ rằng hình tượng của mình sẽ bị sụp đổ trước mặt Quý Cảnh Sơn.

Cũng may dường như Quý Cảnh Sơn không để tâm đến lời nói đó mà tập trung vào vấn đề khác: "Cô biết nấu cơm?"

Tịch Duyệt vội vàng gật đầu: "Tôi nấu được rất nhiều món ăn ngon. Anh nhất định phải thử món sườn xào chua ngọt tự tay tôi làm, nếm thử mùi vị chua chua ngọt ngọt. Tôi làm đậu hũ Mapo cũng khá ngon, nó có vị cay và rất thơm. Trứng hấp còn tuyệt hơn, ăn vào miệng là tan trong miệng. Còn có địa tam tiên, cá hầm ớt, khoai tây cắt nhỏ chua cay, tôi đều biết làm."

Nói xong, ngay cả bản thân Tịch Duyệt cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Quý Cảnh Sơn cũng không khá hơn là bao, anh chỉ cảm thấy ngón trỏ mình động đậy.

Anh có dạ dày của người Trung Quốc, mặc dù ở nước ngoài mười năm không thiếu sơn hào hải vị, nhưng dấu vết quê hương đã khắc sâu vào trong xương rất khó thay đổi.

Tịch Duyệt quan sát biểu cảm của anh, thấy anh buông lỏng cảnh giác, vội vàng nói: "Cũng hay phía trước có siêu thị, chúng ta đi mua đồ ăn, sau đó về nhà nấu, tôi đảm bảo anh sẽ thích."

Sau đó chỉ đường cho Quý Cảnh Sơn chạy xe vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm.

Mười giờ rồi mà siêu thị vẫn chật kín người.

Quý Cảnh Sơn đẩy xe hàng đi theo Tịch Duyệt, nhìn cô nghiêm túc chọn lựa rau củ.

"Tất cả đều do người khác lấy dư rồi để lại, không tươi lắm, nhưng giá cả lại rẻ hơn một nửa." Khuôn mặt Tịch Duyệt ngây thơ, giống như việc tiết kiệm được mấy đồng sẽ khiến cô cảm thấy vui vẻ.

Quý Cảnh Sơn cầm lấy củ cải mà Tịch Duyệt đưa, vô tình chạm phải tay nhau, Tịch Duyệt ngượng ngùng quay đầu đi chỗ khác cười trộm. Cảm giác được ở bên người mình thích còn hạnh phúc hơn việc mua được một chiếc túi phiên bản giới hạn.

Tục ngữ có câu, để bắt được một người đàn ông, trước hết phải bắt được dạ dày của anh ta.

Chính vì lý do này mà Tịch Duyệt đã đăng ký một lớp học nấu ăn cách đây hai năm. Lúc đó cô nghĩ sẽ có ngày nấu cơm cho Quý Cảnh Sơn, không ngờ ngày này lại đến nhanh vậy.

Để nắm bắt thời gian, mua đồ ăn chỉ tốn có vài phút. Tịch Duyệt có mục tiêu rõ ràng, trong đầu hình thành công thức của món ăn, sau đó liền theo công thức đó mua những thứ mình cần.

Từ đầu đến cuối, Quý Cảnh Sơn không bày tỏ ý kiến gì, khi tính tiền định lấy ví ra. Không ngờ lại bị Tịch Duyệt ngăn lại: "Bây giờ trong nước mọi người đều dùng di động để thanh toán."

Nói xong chỉ nghe tiếng "tích", đã thanh toán.

Sau khi Tịch Duyệt thanh toán, cô vẫy vẫy chiếc điện thoại của mình rồi cười đắc ý với Quý Cảnh Sơn, ánh mắt sáng long lanh.

Hôm nay cô trang điểm nhìn rất tươi tắn, đã nhiều năm trôi qua nhưng cô không có quá nhiều thay đổi, vẫn trông như thời còn học cao trung.

Quý Cảnh Sơn giật mình.

Sau khi thanh toán xong, Tịch Duyệt thuận tay muốn cầm túi đồ lại bị Quý Cảnh Sơn ngăn lại: "Để tôi."

Tịch Duyệt đột nhiên cảm thấy Quý Cảnh Sơn quả thực là được ông trời phái đến giết cô, mọi động thái của người này đều hợp gu cô, người đàn ông này vừa khiêm tốn vừa hào hoa.

Ngại ngùng đưa túi đồ cho Quý Cảnh Sơn, Tịch Duyệt lặng lẽ đi theo anh. Trước đây cô luôn hoạt bát nói nhiều, nhưng cô vài lần muốn nói lại thôi. Quý Cảnh Sơn là người ít nói, Tịch Duyệt muốn tạo bầu không khí nhưng lại sợ rằng sẽ bị lộ ra con người thật ngay khi lời nói ra khỏi miệng. Cô vốn không phải là người thùy mị, cô từng nghe rằng Quý Cảnh Sơn thích những cô gái dịu dàng nên đã cố tình bắt chước.

Cách đó không xa, Chân Chỉ Kỳ và Giả Bối Bối núp ở giá mua sắm bên cạnh quan sát động thái của họ.

Chân Chỉ Kỳ: "Sao giờ này lại đi mua đồ ăn? Bọn họ định làm gì vậy?"

Giả Bối Bối: "Tớ đã gửi tin nhắn cho Duyệt Duyệt nhưng cậu ấy không xem tin nhắn."

Chân Chỉ Kỳ: "Mẹ nó, cuối cùng cũng hiểu vì sao mấy năm trước Duyệt Duyệt lại đột nhiên muốn học nấu ăn! Hóa ra là chờ đợi tới ngày này! Đỉnh, rất đỉnh!"

Giả Bối Bối: "Thực sự rất đỉnh!"

Chân Chỉ Kỳ: "Cậu nghĩ xem bọn họ tiếp theo sẽ đi đâu?"

Giả Bối Bối: "Không phải là đến nhà đại thần đấy chứ?"

Chân Chỉ Kỳ: "Mau mau, bọn họ đi rồi kìa!"

Giả Bối Bối: "Đuổi theo!"

Chân Chỉ Kỳ cùng Giả Bối Bối cẩn thận lái xe bám theo phía sau chiếc Rolls-Royce, cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà dân cư.

Chờ Tịch Duyệt và Quý Cảnh Sơn đi vào, Chân Chỉ Kỳ mới thò đầu ra khỏi xe nhìn ra bên ngoài: "Mẹ nó, đây là nơi quái quỷ gì vậy?"

Lớn lên trong gia đình giàu có, cô chưa bao giờ nhìn qua một nơi ở rách nát như này.

Nơi này có thể sống được sao?

Giả Bối Bối cũng bối rối.

Dù sao Quý Cảnh Sơn hiện là người giàu nhất trong danh sách người giàu của Forbes, làm sao anh có thể ở một nơi như này?

Chân Chỉ Kỳ phản ứng lại: "Đây không lẽ là nhà cũ của Quý Cảnh Sơn?"

Có tin đồn rằng Quý Cảnh Sơn khi còn nhỏ sống cùng với ông bà, ông bà anh là giáo sư đại học nên nhà ở đây được cấp cho họ.

Giả Bối Bối cũng nhìn: "Có vẻ là như vậy. Nhìn xem, đằng kia là đại học Nam Châu"

Chân Chỉ Kỳ: "Chính là nó."

Cũng dễ hiểu, Quý Cảnh Sơn mấy năm nay vẫn luôn ở nước ngoài, lần đầu tiên trở về chuyện đầu tiên muốn làm đương nhiên là "về nhà". Không có nơi nào ấm áp hơn ở nhà, mặc dù... ông bà anh đều đã qua đời.

Chân Chỉ Kỳ và Giả Bối Bối với tư cách là bạn thân của Tịch Duyệt, đương nhiên cũng biết về gia cảnh của Quý Cảnh Sơn, không khỏi có chút tiếc nuối: "Về sau khi Duyệt Duyệt được gả qua, cậu ấy sẽ không cần phải lo lắng về vấn đề mẹ chồng nàng dâu nữa rồi."

Giả Bối Bối: "?Tớ còn nghĩ cậu sẽ nói Quý Cảnh Sơn đáng thương cơ."

Chân Chỉ Kỳ: "Hắn thì có gì đáng thương, Duyệt Duyệt đã yêu thầm hắn ta suốt mười năm như vậy, xem xét kỹ thì cũng như nhau cả thôi."

Giả Bối Bối: "Cũng đúng."

Tịch Duyệt học ở đại học Nam Châu, cho nên đối với khu này rất quen thuộc. Thực tế, cô còn biết rằng nhà cũ của Quý Cảnh Sơn nằm ở chỗ này. Nhưng khi thực sự để cô đi vào khu dân cư tăm tối này, Tịch Duyệt vẫn có chút hoảng sợ.

Bình tĩnh bình tĩnh, phải bình tĩnh lại!

Quý Cảnh Sơn đi phía trước, Tịch Duyệt ngoan ngoãn đi theo phía sau, không nghĩ tới cô vẫn không cẩn thận bước hụt chân. Cứ nghĩ rằng cơ thể mình sẽ tiếp đất với tư thế chó ăn phân, may mà Quý Cảnh Sơn phản ứng nhanh, đưa tay ra đỡ được cô.

"Cảm ơn anh."

"Cẩn thận, cầu thang hơi hẹp." Quý Cảnh Sơn nói.

Từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng, đây là lần đầu tiên Tịch Duyệt đến khu dân cư kiểu này. Cô tò mò quan sát lan can cầu thang, nhìn đèn cầu thang tự sáng lên.

Nhà họ Quý ở lầu năm, hành lang tuy hẹp nhưng lại rất sạch sẽ. Khi đến cửa nhà, đột nhiên tim Tịch Duyệt đập thình thịch.

Đây cũng gần như là lần đầu tiên cô đến nhà đàn ông một mình.

Quý Cảnh Sơn mở đèn: "Mới vừa trở về nước, tôi chưa kịp dọn dẹp lại nhà cửa."

Tịch Duyệt làm sao có thể không biết, hiểu rõ gật gật đầu.

Nơi này khác xa tưởng tượng của Tịch Duyệt.

Căn phòng không lớn, chỉ khoảng 90m2, hai phòng ngủ và một phòng khách, liếc mắt một cái là có thể thấy góc cuối nhà.

Căn nhà tuy cũ nhưng đã có người dọn dẹp từ trước nên không chút bụi bẩn, có cảm giác một chút ấm áp.

Loại cảm giác ấm áp mà cô cảm nhận được ở đây còn hơn nhiều cái biệt thự chiếm toàn bộ sân bóng của cô.

Để tìm đề tài, Tịch Duyệt biết rõ nhưng vẫn cố hỏi: "Gia đình anh sống ở đâu?"

Nói xong cô hối hận gấp vạn lần, chuyện nào không hỏi lại hỏi chuyện này.

Quý Cảnh Sơn đem túi đồ tới phòng bếp, nhìn Tịch Duyệt nhàn nhạt nói: "Từ nhỏ tôi đã sống cùng với ông bà, nhưng họ đã mất cách đây năm năm."

Tịch Duyệt vội vàng theo kịp, vẻ mặt tội lỗi: "Tôi xin lỗi..."

"Không phải lỗi của cô." Quý Cảnh Sơn nhún vai, chỉ túi đồ: "Tôi đi rửa rau giúp cô."

Tịch Duyệt vốn định từ chối, nhưng nghĩ lại thì gật đầu: "Được."

Nam nữ phối hợp cùng nhau làm không mệt mỏi.

Bởi vì Quý Cảnh Sơn sắp trở về nước nên nơi này sớm đã có người tới quét dọn sạch sẽ, một số đồ vật cần thiết cũng được thêm vào.

Phòng bếp tuy rằng không lớn, nhưng hai người cùng nhau nấu cơm lại có cảm giác rất ấm áp.

Tịch Duyệt bận trước bận sau, trên người thật sự không có khí chất của một đại tiểu thư. Thậm chí nghĩ đến Quý Cảnh Sơn lát nữa sẽ ăn món cô nấu, nên cô càng chăm chỉ nấu hơn.

"Anh có ăn gừng và tỏi không?" Tịch Duyệt hỏi.

Quý Cảnh Sơn nghiêng đầu: "Đều có thể ăn."

Tịch Duyệt ngừng cắt gừng: "Vậy không bỏ gừng vào, tôi ghét ăn gừng."

"Được."

Quý Cảnh Sơn rửa rau xong, sau đó dựa vào khung cửa lẳng lặng nhìn Tịch Duyệt đang bận rộn nấu. Cô mặc một chiếc váy trắng, điềm tĩnh xinh đẹp. Quý Cảnh Sơn nhớ rõ khi còn nhỏ, anh cũng luôn tung tăng đi theo bà nhìn bà nấu cơm.

Anh cho rằng đời này sẽ không thể nhìn lại cảnh tượng như này lần nào nữa.

Vẫn là nơi ở cũ, cô gái này đã lấp đầy mọi nỗi trống trải trong tim anh.

Ba món mặn và một món canh, rất nhanh đã làm xong.

Tịch Duyệt đã tận dụng những kỹ năng độc đáo của mình: sườn xào chua ngọt, khoai tây chua cay, cá chép thịt kho tàu, cộng thêm một chén canh rau xanh.

Đủ màu sắc và hương vị.

Đồ ăn được dọn ra bàn, Tịch Duyệt đặt tay trước ngực, ngọt ngào nói với Quý Cảnh Sơn: "Hy vọng là anh thích bữa tối của tôi làm."

Đây là bữa ăn đầu tiên Quý Cảnh Sơn ăn sau khi về nước, lại được ăn ở nhà của chính mình, rất có ý nghĩa, không khỏi ngẩng đầu lên nói với Tịch Duyệt một tiếng: "Cảm ơn cô."

Tịch Duyệt nghiêng đầu nghịch ngợm nói: "Cảm ơn cái gì? Đây là việc tôi nên làm."

Quý Cảnh Sơn cười nhẹ, hai mắt sáng ngời: "Đúng là không có gì, những vẫn muốn cảm ơn cô."

Có lẽ không khí quá tốt, nên hai người đều không cảm nhận được chút xa lạ nào.

Không có gì là một bữa ăn không thể kết thúc, ít nhất bữa tối này Tịch Duyệt thực sự rất hài lòng. Quý Cảnh Sơn thì càng hài lòng hơn.

Lúc ăn và ngủ không nói chuyện, trên bàn cơm Quý Cảnh Sơn luôn yên tĩnh ăn cơm.

Hết lần này tới lần khác Tịch Duyệt ngẩng đầu nhìn trộm anh một cái, vẻ mặt chờ mong: "Có hợp khẩu vị của anh không?"

"Ăn rất ngon."

Sau khi được đáp lại, Tịch Duyệt như đang ăn kẹo ngọt.

Một buổi tối tuyệt vời như này, mong sao có thể kéo dài mãi mãi.

Tịch Duyệt đang suy nghĩ nên tìm cớ gì để có thể ở lại thì điện thoại đặt trên bàn rung lên. Nhìn xem thì thấy tin nhắn thoại từ Chân Chỉ Kỳ.

Suy nghĩ một hồi, Tịch Duyệt định chuyển giọng nói thành tin nhắn, ai ngờ tay run lại trực tiếp ấn mở giọng nói: [Thân ái ơi! Tụi tớ rời đi trước! Cậu tranh thủ buổi tối ăn thịt nam thần đi! Không được do dự! Đừng để người khác có cơ hội! Nhanh! Dùng mỹ nhân kế của cậu đi! Dùng tới 36D của cậu đi!!!]

Một giọng nói còn chưa đủ, ngay sau đó liền thêm một giọng nói khác: [Đừng quên 36D của cậu!!]

Tịch Duyệt ngẩng đầu nhìn Quý Cảnh Sơn.

Lại cúi đầu nhìn xuống ngực mình...

Chân Chỉ Kỳ, ngày mai cậu sẽ không thấy mặt trời đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play