Edit: Phong Lãnh + Nhii

Beta: Phong Lãnh

***

Tại thành phố Nam Châu, một thành phố rộng lớn và tài nguyên phong phú, ban đêm giữa mùa hè lúc 8 giờ, trên bầu trời vẫn còn một vài đám mây trắng bay lơ lửng.

Mặt trời ngả về phía tây, vách tường của những ngôi biệt thự xa hoa sang trọng ở lưng chừng núi ngả màu vàng rực rỡ.

Tịch Duyệt đi giày bệt bước vào thang máy, chiếc váy chữ T dài màu trắng, mái tóc đen buộc kiểu đuôi ngựa làm mất đi đường cong chữ S hoàn mỹ mà bản thân luôn lấy làm tự hào.

Gương mặt trang điểm tinh xảo tràn đầy nôn nóng, tay cầm di động, ấn vào group chat tên là "Kế hoạch A", gõ liền mạch một câu:

[Aaa! Tức tới nỗi muốn chém người!]

[Chu Tao Tao, đi tìm chết mà cũng không chọn ngày?]

[Đoạt lấy phiên bản giới hạn của tớ, lại còn dám cướp người đàn ông của tớ sao?]

[Tớ sẽ đánh cô ta thành đầu chó!]

Trong group rất nhanh có người đáp lại.

Chân số 1: [Duyệt Duyệt, tốc độ của cậu có đủ nhanh không? Đã mấy giờ rồi?]

Giả số 3: [Phát sóng trực tiếp, toàn bộ cơ thể của Chu Tao Tao dán chặt trên người đại thần!]

Chân số 2: [Được rồi, đừng kích thích Duyệt Duyệt]

Chân số 2: [Thành thật mà nói, Chu Tao Tao sắp bắt cóc Quý thần về nhà rồi]

Tịch số 1: [Tớ đến ngay đây!!!]

Cửa thang máy vừa mở ra, Tịch Duyệt nhấc chân định chạy ra ngoài, không ngờ lại bị dì trong nhà ngăn lại: "Duyệt Duyệt, đêm nay 8 giờ chuyến bay của ba mẹ con về Nam Châu hạ cánh. Chắc khoảng nửa giờ nữa là họ về đến nhà."

Tich Duyệt dừng lại, sắc mặt âm u: "Mẹ nó."

Dứt lời, nghiêng đầu nhìn dì: "Dì Cố, dì bây giờ cũng bị bà ta mua chuộc rồi đúng không? Một tiểu tam thượng vị, hại chết mẹ đẻ của con, dì nói đó là mẹ con sao?"

Dì chỉ biết thở dài: "Duyệt Duyệt, đừng tuỳ hứng nữa."

Tịch Duyệt cười lạnh một tiếng: "Toàn gặp quỷ."

Ra khỏi cửa, trực tiếp ngồi vào ghế lái của con xe Bentley Continental GT, quay đầu xe bằng một thao tác rồi nhanh chóng chạy ra khỏi biệt thự đến thẳng sân bay.

Hai mươi phút sau, đêm ở Nam Châu đã đến.

Tịch Duyệt lái xe nhanh như tàu bay, lộ trình quãng đường ban đầu mất 30 phút thì cô chỉ cần dùng thời gian hơn 10 phút đã đến, trong lúc đó còn dừng hai đèn đỏ.

Người ở đại sảnh đến rồi lại đi, Tịnh Duyệt vừa đến thì đã nghe thấy tiếng hô lớn của hội chị em: "Tiểu Duyệt Duyệt, chúng tớ ở chỗ này! Mau lại đây!"

Vài người núp sau biển quảng cáo như mấy tên trộm, tuy đã rất cố gắng điệu thấp nhưng toàn thân vẫn phát ra khí chất xa hoa lãng phí, khiến cho người đi đường phải ngoảnh đầu nhìn.

Tịch Duyệt có vẻ lạc lõng giữa đám người này, không có giày cao gót mũi nhọn và chiếc Hermes phiên bản giới hạn, cả người hoàn toàn có thể suy ra được thế nào là một chú gà tiểu học thanh thuần.

Chân Chỉ Kỳ đánh giá Tịch Duyệt từ trên cao xuống dưới một lượt, sau đó giơ ngón cái lên: "Có thể gợi cảm, tao nhã, có thể trong sáng, đáng yêu. Duyệt Duyệt nhà chúng ta vì một người đàn ông mà có thể lôi mười tám ban võ nghệ ra dùng."

"Biến đi." Tịch Duyệt đảo mắt nhìn xung quanh: "Quý Cảnh Sơn đâu? Người ở đâu rồi?"

Chân Chỉ Kỳ và Giả Bối Bối che miệng cười trộm.

Chuyến bay từ Mỹ trở về bị hoãn lại một chút, kế hoạch ban đầu là 8 giờ đến, nhưng hiện tại vẫn còn đang trong quá trình hạ xuống.

Nói cách khác, Quý Cảnh Sơn còn chưa tới.

Tịch Duyệt thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó nhanh chóng phản ứng lại, không nói hai lời trực tiếp túm chặt cổ Chân Chỉ Kỳ: "Được nha! Lại dám lừa tớ!"

Chân Chỉ Kỳ vội vàng xin tha: "Không thể thả lỏng, không thể nội chiến, tình địch còn đang ở phía trước!"

Giả Bối Bối cũng phụ họa giúp đỡ: "Chu Tĩnh nói đúng 7 giờ ở chỗ này chờ, cậu nhìn xem cô ta đang đứng phía trước kìa."

Tịch Duyệt vội vàng buông tay, chuẩn xác xoay người thấy được Chu Tĩnh đang đứng phía trước mình.

Cùng một chiếc áo thun trắng, cùng một chiếc váy dài, ngay cả màu trắng của đôi giày đế vải cũng có phần giống nhau.

Giả Bối Bối ngây ngốc dùng cách tay chọc chọc Tịch Duyệt: "Hai người các cậu thật giống chị em song sinh nha."

Tịch Duyệt lạnh mặt: "Có quỷ mới cùng cô ta là chị em song sinh."

Đều là hồ ly ngàn năm, giờ còn định giở thêm trò gì nữa đây?

"Này, cậu xem đôi mắt một mí của Chu Tĩnh, nhìn chúng rất mất tự nhiên, cô ta sao lại không biết xấu hổ mà vẫn ra ngoài gặp người khác vậy?" Chân Chỉ Kỳ một bên cầm di động tự sướng, một bên phàn nàn.

Giả Bối Bối cũng đến gần ống kính của Chân Chỉ Kỳ, trợn tròn mắt bĩu môi: "Cô ta tất nhiên còn cầm thẻ X đi ra khỏi cửa. Đúng rồi, chuyện thẻ X được coi là xâm phạm chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ nước ta, mấy cậu đã biết chưa?"

Tịch Duyệt nhướng mày: "Đương nhiên, hồi chiều tớ mang hết tất cả món đồ đã mua ở cửa hàng bọn họ đi đốt hết. Tớ mà ủng hộ lại, tớ là coi chó."

Chân Chỉ Kỳ: "Đủ cứng rắn rồi, nhưng chiêu trò PR của họ vẫn khá tốt. Hơn nữa các nhà thiết kế đã gửi lời xin lỗi tới toàn cầu."

"Phi. Có phải họ cảm thấy phụ nữ Trung Quốc rất dễ kiếm tiền đúng không?" Tịch Duyệt lấy điện thoại, bật chức năng chụp ảnh, một loạt động tác selfie như nước chảy mây trôi*.

*Nước chảy mây trôi: 行云流水 (Hành vân lưu thủy), mây trôi, nước chảy. Được mô tả là một cái nhìn tự nhiên, không bị kiềm chế.

Lợi thế bẩm sinh của mỹ nữ là chụp hình xong không cần phải photoshop lại. Tịch Duyệt chọn ra một tấm ảnh tự nhiên nhất trong số hàng trăm tấm và đăng lên Weibo. Nghĩ lại thấy có chút chán, nên trực tiếp bật Livestream lên.

Trong thời gian nhàn rỗi và buồn chán, lúc học đại học Tịch Duyệt đã tiếp xúc với giới truyền thông, nghề phụ lúc này là một blogger trang điểm có chút danh tiếng.

Nói tới công việc của Tich Duyệt, chắc là sẽ chẳng ai nghĩ rằng nơi cô đang làm việc là một công ty phát triển trí tuệ.Ví dụ như trên thị trường hiện nay có loa thông minh, máy quét sàn thông minh, bồn cầu thông minh,... tất cả đều có một ít công sức của cô bỏ ra.

Nhấn mở Livestream, một lượng lớn Fans lập tức tiến vào.

Tịch Duyệt nhìn màn hình chào một tiếng, một tay cầm lấy mái tóc đuôi ngựa của mình, không để ý nói: "Hôm nay lối trang điểm của tôi giống như một em gái nhỏ thanh thuần, nếu thích thì tôi có thể hướng dẫn sau."

Lời còn chưa nói xong, bình luận phía dưới nhiều như thủy triều ập đến.

[Aaa, đẹp quá]

[Phú bà hôm nay khiến ta thật kinh ngạc! Trang điểm nhẹ đẹp quá!]

[Mau hướng dẫn, mau hướng dẫn!]

[Đang ở sân bay sao?]

Trước màn hình, Tịch Duyệt nghiêm túc hỏi Fans: "Đàn ông có phải rất thích kiểu em gái nhỏ thanh thuần không?"

[Cũng không hoàn toàn là như vậy]

[Nếu là chị Duyệt, chắc hẳn tất cả đàn ông đều thích]

[Thực ra đàn ông là động vật thị giác, lớn lên đẹp là được.]

[Phú bà đối cũng phân vân đàn ông sao?]

Livestream của Tịch Duyệt từ trước đến nay luôn nổi tiếng là táo bạo, theo cách nói của cư dân mạng là: kẻ thận người đi, trò đùa bay với chiếc xe bị lật*.

*kẻ thận người đi, trò đùa bay với chiếc xe bị lật: (Nguyên văn của câu là: 走肾的,段子跟翻车齐飞) Đoạn này editor vì không biết nên đánh bậy đánh bạ. Ai hiểu thì sửa giúp nhé!!!

Nhưng hôm nay Tịch Duyệt không cập nhật thông báo trước, các Fans kéo đến cũng rất nhanh.

Tịch Duyệt cười pha trò, đột nhiên tuyên bố: "Có khả năng gần đây số lần Livestream sẽ giảm bớt, mỗi ngày sẽ không còn thời gian để trò chuyện với mọi người nữa."

Fans sửng sốt trước thông báo của Tịch Duyệt.

[Đây là có ý gì? Từ nay về sau sẽ không Livestream nữa sao?]

[Phú bà, cô bị kẻ nào đe doạ uy hiếp? Mau nói ra, chúng tôi giúp cô giải quyết.]

[Đừng đi mà!!!]

[Khóc cho cô xem. Hu hu hu.]

Tịch Duyệt tất nhiên sẽ không giải thích là cô muốn thực hiện kế hoạch theo đuổi Quý Cảnh Sơn. Theo nội dung của kế hoạch, không thể thường xuyên Livestream trong tương lai.

Được cái này thì mất cái kia.

Livestream chưa được bao lâu, Tịch Duyệt đột nhiên nghe thấy tiếng loa thông báo trong đại sảnh: [Thưa quý vị, xin vui lòng chú ý. Chuyến bay XXXX từ New York đến sân bay này sẽ hạ cánh lúc 21 giờ theo giờ Bắc Kinh... Ladies and Gentlemen, may I have your attention please....]

Không hề nói quá, trái tim Tịch Duyệt đập loạn xạ, ngay cả Livesteam trên điện thoại còn quên không tắt đã bỏ vào trong túi.

Anh ấy đến rồi, người đàn ông mà cô yêu thầm mười năm - Quý Cảnh Sơn. Từ lúc học đại học rồi xuất ngoại, mười mùa xuân mùa hạ đã đi qua, anh ấy đã trở lại.

"Aaa!" Tịch Duyệt kích động nắm lấy tay Chân Chỉ Kỳ nhảy dựng lên: "Mình, mình, mình bây giờ có thể không?"

Chân Chỉ Kỳ chịu đựng đau đớn, nghiêm túc gật đầu: "Có thể có thể, cậu có thể!"

Tịch Duyệt: "Mình đi nhé?"

Giả Bối Bối: "Đi đi, mau đi đi."

Một đám Fans ngồi trước màn hình Livestream: [??? Tình huống gì đây?]

[Màn hình sao tự nhiên lại tối thui thế này?]

[Chị Duyệt đi làm đạo tặc rồi à?]

[? Chuyện gì đang xảy ra thế?]

Tịch Duyệt hít một hơi thật sâu, đi được hai bước lại quay đầu về sau một lần, thần sắc căng thẳng: "Các cậu nói xem anh ấy còn nhớ mình là ai không?"

"Nhớ cái đầu cậu ấy! Lúc đó người ta là năm ba trung học còn cậu là năm nhất, đã trôi qua bao nhiêu năm rồi?". Chân Chỉ Kỳ đẩy Tịch Duyệt đi về phía trước: "Nhanh lên nhanh lên! Đừng lề mề nữa."

Tịch Duyệt hít một hơi thật sâu: "Đợi đã, lát nữa tớ sẽ té ngã trước mặt anh ấy có phải không?"

Giả Bối Bối: "Đúng đúng đúng, giả vờ té ngã không đứng dậy nổi, sau đó để cho anh ấy ôm cậu đứng lên!"

Chân Chỉ Kỳ: "Cậu nhất định phải diễn thật tự nhiên, giống như lúc chúng ta đã tập luyện trước đó vậy!"

Tịch Duyệt gật đầu, thừa nhận rằng kế hoạch này hoàn mỹ.

A di đà phật.

Cư dân mạng theo dõi Livestream: [??? Đây là cái kế hoạch gì vậy?]

[Phú bà, chị bĩnh tĩnh lại!!!]

[Tôi chỉ muốn nói là cái kế hoạch này thật ngu xuẩn]

[Rốt cuộc người đàn ông nào lại có thể khiến phú bà của chúng ta yêu thầm đến tận mười năm!!!]

[Ai nói cho tôi biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra không??]

Tịch Duyệt ngẩng đầu đi về phía trước, hoàn toàn không biết trong Livestream đang loạn như thế nào.

Các Fans xem livestream không giữ nổi bình tĩnh, làm loạn phát điên. So với con số 10 vạn Fans xem Livestream vừa rồi, bây giờ nó đã tăng lên tới 100 vạn.

Chuyến bay đã hạ cánh, lúc này có vô số hành khách đẩy vali đi ra.

Vóc dáng Tịch Duyệt không cao, nhưng tỉ lệ cơ thể rất hoàn hảo, hơn nữa ngoại hình rất đẹp, đặc biệt lớp trang điểm của cô như không trang điểm, đẹp đến lay động lòng người.

Ở lối ra, Tịch Duyệt và Chu Tĩnh không hẹn mà gặp đứng cạnh nhau, hai người thật sự giống chị em sinh đôi.

Chu Tĩnh quay đầu phát hiện Tịch Duyệt, đánh giá cô lên xuống một phen, chế nhạo nói: "Ồ, tôi còn đang nghĩ đây là ai?"

Tịch Duyệt: "Không sai, là bà cô của cô đến đây."

Tịch Duyệt nhanh chóng đáp lại làm Chu Tĩnh tức giận đến trợn mắt: "Bị tâm thần à."

Tịch Duyệt nhìn Chu Tĩnh cong môi cười: "Mắng ai bị tâm thần vậy?"

"Mắng cô đấy!" Sau khi nói xong Chu Tĩnh mới nhận ra mình bị Tịch Duyệt đùa giỡn, tức giận đến nỗi suýt nữa thì dậm chân.

Tịch Duyệt lười nói nhảm với Chu Tĩnh, đưa mắt nhìn vào bên trong.

Hồi hộp chờ đợi, đặc biệt đối phương chính là người đàn ông mà cô yêu thầm đã mười năm.

Chu Tĩnh nhất thời không thể nuốt trôi cục tức này, cô ta thấy Tịch Duyệt bị phân tâm nên tính toán duỗi chân ra để làm cô vấp ngã. Nhưng Chu Tĩnh đã quên, Tịch Duyệt cũng không phải đèn đã cạn dầu.

Tịch Duyệt không những không bị Chu Tĩnh ngáng chân, ngược lại còn dẫm lên chân Chu Tĩnh một cái: "Chó ngoan không được cản đường."

"Cô mới là chó!!!"

"Ngoan, đừng sủa bậy."

Bình luận trong Livestream như điên loạn cả lên.

[Không hổ danh là phú bà]

[Lời thoại này tôi có thể nghe lại cả trăm lần]

[Ha ha ha ha ha ha]

[Mẹ nó, mau nói tiếp đi]

Chu Tĩnh nuốt nước bọt, hai tay chống nạnh: "Tịch Duyệt, tôi cảnh cáo cô đừng có đi quá giới hạn!"

Nhưng lúc này, cách đó không xa Tịch Duyệt thấy một người đàn ông lịch lãm đang đẩy xe hành lý đi tới.

Anh ấy đến rồi, Quý Cảnh Sơn đến rồi!

Một giây trước còn rất bình tĩnh đấu võ mồm với Chu Tĩnh, một giây sau đầu óc Tịch Duyệt hoàn toàn trống rỗng.

Cô là ai?

Cô đang ở đâu?

Tiếp theo cô nên làm gì?

Đầu óc đột nhiên ngừng hoạt động, bỗng nhớ ra màn diễn kịch ở sân bay đã tập trước đó với nhóm bạn thân.

Nhìn thấy Quý Cảnh Sơn càng lúc càng đến gần, Tịch Duyệt không để tâm cái gì mà bảy bảy ba mốt nữa, thuận thế ngã xuống mặt đất: "A... Chân tôi bị bong gân rồi, đứng dậy không nổi nữa..."

Chu Tĩnh: Trợn mắt há mồm. jpg

Fans và khán giả xem Livestream: [??? Nữ diễn viên nhận được giải Oscar xuất sắc nhất là đây!]

...

Mười năm chưa về nước, Quý Cảnh Sơn đẩy hành lý lặng lẽ cảm nhận sự nhiệt huyết của tổ quốc mình.

Xung quanh tất cả đều là tiếng mẹ đẻ quen thuộc, trong đó cũng pha trộn với một số ngôn ngữ địa phương của Nam Châu.

Cái cảm giác này làm người ta cảm thấy quen thuộc, gần gũi.

Quý Cảnh Sơn chậm rãi bước ra theo đám đông, bỗng nhiên nghe thấy bạn thân Chu Sinh Nham bên cạnh nói: "Cô gái kia bị làm sao vậy? Công khai ngã ở sân bay là muốn lừa gạt người khác sao? Vừa nhìn là biết lừa đảo, ai mà đến giúp thì đúng là kẻ ngốc."

Quý Cảnh Sơn thuận tiện nhìn qua, sau khi thấy rõ bộ dáng của người đó, khóe môi nhẹ cong lên.

"Định nói nước mình nơi nào cũng đều tốt, nhưng cái này..." Chu Sinh Nham còn chưa nói xong thì thấy người đứng bên cạnh buông xe hành lý.

Quý Cảnh Sơn bước đi vững vàng, đi về phía "cái bẫy" kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play