Giang Trí Viễn có chút kích động nhìn về phía Giang Ngọc đang ấm áp mỉm cười với mình, nàng là cỡ nào khát vọng người trong lòng có thể cùng nàng hứa hẹn bên nhau cả đời...

Giang Ngọc nghiêng đầu, ánh mắt trong trẻo nhẹ nhàng chớp động nhìn Giang Trí Viễn, nghi hoặc nói: "Vì sao không muốn, ngươi là người tốt! Đối với ta cũng tốt, bất quá chỉ là nơi này có một chút buồn chán mà thôi!"

Giang Ngọc tùy tâm hoàn toàn nói ra những suy nghĩ trong lòng, sơn động này tuy rằng khổng lồ, nhưng cũng đã bị các nàng đi qua một vòng, thời gian lâu dài, thực sự sẽ làm cho người ta cảm thấy buồn chán đến cực điểm.

....

Giang Trí Viễn thần sắc từ sáng sủa dần dần chuyển thành ảm đạm, nàng thật sâu nhìn vào đôi mắt đã không có bất luận kỳ tính toán gì, Giang Ngọc như vậy nàng chưa bao giờ gặp qua, ngoại trừ tuấn mỹ lúc này lại mang theo vài phần kiều mị của nữ nhi, thực sự khiến Giang Trí Viễn có chút thần hồn điên đảo.


Cuối cùng nàng lại hiểu bản thân hơn một chút...

Nếu như là thật lòng yêu một người, mặc kệ người đó biến thành dáng vẻ gì, nàng cũng sẽ trước sau như một, khăng khăng một mực mà tiếp tục yêu, tiếp tục bảo vệ.

Có lẽ, cho dù người đó không thể nói, không thể động, vậy nàng cũng sẽ không oán không hối hận, vĩnh viễn canh giữ ở bên cạnh người đó....

Giang Trí Viễn nhẹ giọng nói với chủ tử: "Mặc kệ ở nơi nào, chỉ cần có thể ở bên cạnh hầu gia, Hồng Ngạn đều cảm thấy mỹ mãn!"

Giang Ngọc cười khẽ, nhu thuận tựa vào vai người kia, yếu ớt nói: "Thật ra buồn chán cũng không có gì, chỉ cần ngươi có thể luôn cùng ta giải buồn là tốt rồi!"

Giang Trí Viễn cúi đầu nhìn giai nhân đang dịu ngoan tựa vào vai mình, cảm giác ấm áp trong lòng dần dần lan tỏa...

Không lâu trước đây, nàng chưa từng nghĩ đến tiểu  hầu gia phong lưu phóng khoáng mà nàng yêu say đắm sẽ giống như hôm nay, ôn nhu đối đãi nàng như thế.


Nàng ấy vẫn luôn là chủ tử cao cao tại thương, không ai sánh kịp trong ấn tượng của nàng, mà nay nàng ấy lại nhu thuận dịu ngoan tựa như một con mèo nhỏ, ngọt ngào khả ái...

Giang Trí Viễn chậm rãi nâng cánh tay, âu yếm vạn phần mà vuốt ve gương mặt trắng nõn của người kia, ôn nhu thì thầm: "Chỉ cần ngươi nguyện ý, Trí Viễn sẽ mãi mãi không rời xa hầu gia!"

...

Lá trúc khẽ rung trên hiên nhà, nước mắt trôi đi lớp son phấn.

Quay đầu lại chuyện cũ như mộng, đêm nay là một đêm không ngủ.

....

Trong lương đình giữa rừng trúc, Nam Cung Diễm xuất thần tĩnh tọa trên ghế đá, trong tay ôn nhu vuốt ve một miếng ngọt sáng bóng...

Vĩnh Ninh công chúa tựa vào cạnh trụ đình, nhàn nhạt nói: "Diễm tỷ tỷ hạnh phúc hơn ta, ta biết người nàng yêu cả đời, cũng chỉ có ngươi!"

Nam Cung Diễm vô lực mỉm cười, nói: "Tình yêu của nàng là ích kỷ, nàng yêu, có lẽ chỉ có bản thân nàng và gia tộc này. Nhị Nhi còn nhỏ ngươi sẽ không hiểu!"


Vĩnh Ninh công chúa xoay người ngồi xuống cạnh thạch trác, đưa tay nhẹ nhàng cầm lấy miếng ngọc khiến người buồn bã thương tâm trong tay Nam Cung Diễm, nói nhỏ: "Các ngươi luôn cho rằng ta còn nhỏ, nhưng Nhị Nhi hiểu được lòng mình, Nhị Nhi biết, nàng tuy rằng tiếp nhận Nhị Nhi, nhưng, trong lòng nàng lại chỉ có một mình ngươi, Nhị Nhi từng nghe nàng trong lúc nằm mơ vẫn nhớ kỹ một cái tên, chính là tên của Diễm tỷ tỷ..."

Nước mắt của Nam Cung Diễm rơi xuống, trong lòng nàng sớm đã quấn quýt một mảnh, nàng nâng ánh mắt, đôi mắt ngấn lệ nhìn Vĩnh Ninh Vĩnh Ninh, không giải thích được: "Ngươi, công chúa ngươi và nàng, các ngươi ở bên nhau?"

Hai gò má nhợt nhạt của Vĩnh Ninh công chúa hiện lên một mạt đỏ ửng, ngượng ngùng nói: "Nàng, nàng là phò mã của Nhị Nhi, Nhị Nhi cùng với nàng là thiên kinh địa nghĩa!"
Thần sắc của Nam Cung Diễm chợt xanh chợt trắng: "Nhị Nhi sao có thể cùng với nàng! Nhị Nhi chẳng lẽ không biết, nàng, nàng là..."

Vĩnh Ninh công chúa nghi hoặc nhìn quận chúa Nam Cung Diễm đang có vẻ kinh hoảng, thì thầm: "Nhị Nhi tất nhiên có thể bất kể nàng là nam hay nữ đều sẽ yêu nàng, như vậy, những chuyện khác, Nhị Nhi cũng sẽ chấp nhận!"

Nam Cung Diễm mê hoặc nhìn Vĩnh Ninh công chúa đỏ mặt không chịu nổi, nói: "Công chúa, ngươi, ngươi đã biết nàng là một nữ tử, ngươi vẫn, ngươi thế nào vẫn... Công chúa chẳng lẽ không biết, đây là việc trái ngược với luân lý thế gian sao?"

Vĩnh Ninh công chúa cười nói: "Nhị Nhi mặc kệ cái gì là luân lý, Nhị Nhi chính là không thể rời bỏ nàng, nếu như lúc trước Nhị Nhi thật sự buông tay, vậy hiện tại Nhị Nhi còn lại cũng chỉ có hối hận! Nhị Nhi ở bên cạnh nàng mới có thể cảm giác được cái gì là hạnh phúc, mặc kệ trong lòng nàng rốt cuộc đặt Nhị Nhi ở vị trí nào!"
Nam Cung Diễm bỗng nhiên cất tiếng cười to, trong tiếng cười tràn ngập cay đắng cùng bất đắc dĩ, thì ra, trên đời này kẻ ngu xuẩn nhất, rốt cuộc chính là nàng...

Hối hận, hối hận, nếu như thực sự biết sẽ có ly biệt ngày hôm nay, như vậy, nàng cho dù phải vì nàng ấy từ bỏ tất cả ràng buộc cùng tự tôn, nàng cũng sẽ không oán không hối hận mà lựa chọn cùng nàng ấy trầm luân đến cùng...

Nàng ấy nàng, khinh khi nàng, nhưng nàng, vẫn không có cách nào hoàn toàn quên nàng ấy!

Có lẽ, người đó từ lâu đã hạ cổ độc vào linh hồn của nàng...

Mà nay, nàng ấy cuối cùng đã biết, nàng  cũng rõ ràng rồi, tất cả oán hận, kết quả là, đều vì một chữ yêu...

Mà phần tình cảm này, lại sớm thâm nhập cốt tủy, khắc ghi trong lòng, trong ký ức, vĩnh viễn niên phong, đó là tất cả của nàng...
....

" Là ngươi làm?"

Một nữ tử xinh đẹp diễm lệ nhíu mày tức giận nhìn thiếu niên nho sam tuấn mỹ, phẫn nộ chất vấn...

Nam tử quay đầu nheo mắt lại, mỉm cười trả lời: "Hồ Nhi vì sao sẽ cho rằng là sư huynh làm?"

Nữ tử yêu mị liếc nam tử một cái, khẽ hừ một tiếng, nhàn nhạt nói: "Ngọc Hồ Ly ta lẽ nào còn không hiểu ngươi, thủ pháp này không phải hỏa hồ ly ngươi làm, còn có thể là ai? Ta từng trong rừng kiểm tra, nơi đó rõ ràng có vết tích của Di Thiên Mạn Độc Trận! Ngươi còn muốn gạt ta phải không, hừ ~! Trên đời này biết sử dụng loại trận pháp ác độc này, ngoại trừ sư phụ thì chính là sư huynh! Hồ Nhi rõ ràng đã khiến sư huynh hứa hẹn, không được lấy mạng của người đó! Ngươi sao có thể không tuân thủ lời hứa?"

Nam tử khẽ nhíu mày, một tia sáng tỏ hiện lên trong nháy mắt, hắn đưa tay kéo lấy nữ tử đang phẫn nộ, nặng nề nói: "Ngươi dĩ nhiên vì nàng mà vào rừng điều tra ta? Nàng có chỗ nào tốt? Hừ, đám nữ nhân các ngươi có phải đều điên rồi không?"
Nữ tử gắng sức đẩy nam nhân tràn ngập lửa giận ra, khinh miệt cười nói: "Đừng tưởng rằng ta không biết, sư huynh ngươi là bởi vì không chiếm được trái tim của Vĩnh Ninh công chúa, mà thẹn quá thành giận muốn gϊếŧ phò mã gia, ha ha, ta nghĩ, cho dù sư huynh gϊếŧ người đó, ngươi cũng rất khó có được trái tim của tiểu công chúa! Ha ha ha...."

Nữ tử yêu dị trào phúng, trong tiếng cười tràn ngập khinh bỉ...

Nàng chán ghét đám nam nhân ghê tởm, tham hư vinh ...

Nàng chán ghét bọn họ, trong đầu những nam nhân đáng ghê tởm này, cũng chỉ có việc lợi dụng những nữ nhân nhu nhược, phát tiết cùng tư dục, ngoài ra, tình cảm chân thành đối với bọn hắn mà nói, quả thực đều là phế vật không đáng văn tiền...

Mẫu thân của nàng lúc còn sống, chính là bị hủy trong tay đám nam nhân tham hư vinh, nàng vô cùng hận bọn họ cho nên nàng nhất định phải trả thù đám người vong tình bội nghĩa kia.
Nàng muốn cho đám nam nhân mặt người dạ thú này hoàn toàn thuần phục dưới váy của nàng, cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa cho Ngọc Hồ Ly nàng, mặc cho nàng cả đời nhục nhã chà đạp bằng mọi cách...

Nàng không tin chân ái, trên đời này căn bản không có thứ đó!

Tất cả, cũng chỉ là lợi dụng và bị lợi dụng. Cũng giống như giao dịch giữa nàng và nam nhân trước mắt, nam nhân này muốn nàng giúp hắn hoàn thành sự thống trị, mà nàng cũng cần hắn hứa hẹn cùng nỗ lực hồi báo...

...

Nho sam nam tử bị những lời nói của nàng chọc giận, hắn thẹn quá thành giận một tay kéo nàng vào lòng, cả giận nói: "Hồ Nhi, ngươi có biết hiện tại ngươi đang nói gì hay không? Chọc giận ta đối với ngươi có chỗ tốt gì? Hừ, Vĩnh Ninh công chúa cùng giang sơn, ta đều là vì tình thế bắt buộc! Hy vọng sư muội mau chóng thanh tỉnh lại, không nên vì một phò mã gia, mà quên mất hiệp nghị của chúng ta! Ngươi muốn nam nhân, trên đời này mặc cho ngươi chọn, nhưng, ngoại trừ nàng!"
Dứt lời, nam tử mắt lộ ra một cổ tà khí, cúi đầu cuồng hôn lên đôi môi của Ngọc Hồ Ly...

Nữ tử cười khẽ đáp lại nụ hôn tiết dục của nam nhân kia, một nụ hôn tràn ngập xâm lược cùng cướp đoạt...

Đó là một cuộc chiến vô thanh vô tức, là cuộc chiến giữa nam nhân và nữ nhân.

Là thắng hay bại, chỉ có hai người đang dây dưa kia mới có thể thật sự phân định được, cuộc chiến kíƈɦ ŧìиɦ này rốt cuộc sẽ là ai thắng ai thua!

....

Lại một đợt khí lưu khô nóng thổi qua, khí lưu hẳn là từ phía trên sơn động chậm rãi thổi xuống.

Một cổ nhiệt khí, tựa như một tấm khăn đỏ bao phủ cả sơn động, bao gồm, hai con người bất lực đang nương tựa vào nhau....

Giang Trí Viễn cùng Giang Ngọc đã biết sự lợi hại của dòng nhiệt lưu này, cũng vội vàng trốn đến trên khối đá lớn...
Mồ hôi chậm rãi ướt đẫm toàn thân Giang Ngọc, nàng có chút buồn bực kéo lấy y phục, nỉ non: "Ở đây thật hiếu kỳ, thế nào một hồi nóng một lúc lạnh?"

Giang Trí Viễn quay đầu lại, nhìn chủ tử đang tức giận động tác kiều mị, xấu hổ đưa tay lau đi mồ hôi trên trán mình, đáp: "Chỉ sợ là nơi này tiếp cận mạch núi lửa dưới lòng đất, cho nên nhiệt độ không khí xung quanh chênh lệch rất lớn! Hầu gia có phải rất khó chịu hay không?"

Giang Ngọc mím môi, mị khí mị giận nói: "Là rất khó chịu, cả người đều là mồ hôi!" Dứt lời, nàng lo nghĩ, liền cúi đầu cởi y phục, rất nhanh đem thiên tầm quy giáp cởi ra, lại cười nói: "Thế này thoải mái hơn nhiều!"

Giang Trí Viễn kinh ngạc nhìn chằm chằm chủ tử xinh đẹp của nàng, bị một loạt động tác của người kia làm cho trong lòng khẩn trương, nhìn người kia lộ nửa thân trần, trầm giọng nói: "Hầu gia, ngươi, ngươi làm gì vậy? Đó là bảo y hộ thân, sao có thể tùy tiện cởi ra? Mau mặc vào đi!"
Giang Ngọc nhíu mày đẩy y phục Giang Trí Viễn đưa đến, lắc đầu lui về phía sau: "Không muốn, quá nóng, mặc nhiều như vậy rất khó chịu! Hồng Ngạn cũng mau cởi ra đi! Ngươi chẳng phải cũng là một nữ tử sao? Hơn nữa ở đây cũng chỉ có hai người chúng ta, sợ cái gì?"

Giang Trí Viễn sắc mặt đỏ bừng nhìn chủ tử có chút làm nũng, khó khăn nói: "Tuy rằng đều, đều là nữ tử, nhưng, nhưng là, cũng không phải rất..."

Giang Ngọc nhìn Giang Trí Viễn ấp a ấp úng, trong lòng khó hiểu, nàng sợ Giang Trí Viễn buộc nàng mặc thiên tầm quy giáp nóng bức kia vào, liền chậm rãi dán sát vào bên cạnh, kéo lấy nội sam bạch sắc của Giang Trí Viễn, cúi đầu nhìn vào bên trong vạt áo của nàng, bướng bỉnh cười nói: "Hồng Ngạn cũng mau cởi vải quấn ngực bên trong ra đi! Ngươi xem, bên trong cũng ướt thành một mảnh rồi, hôi muốn chết, hôi muốn chết!"
Giang Trí Viễn nhất thời không phản ứng kịp chủ tử nghịch ngợm của nàng là muốn làm gì, chờ lúc hiểu được, liền vẻ mặt ửng đỏ đẩy Giang Ngọc ra e thẹn nói: "Hầu gia đang làm gì, ngươi, không cần ngươi hỗ trợ, Hồng Ngạn tự mình cởi là được rồi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play