" Nước, nước..."
Trên khối tinh thạch lớn, nhợt nhạt phát ra một tiếng nỉ non, dẫn đến người ở chỗ không xa rất nhanh chạy về phía phát ra giọng nói.
Giang Trí Viễn đến bên cạnh khối đá khẩn trương nhìn Giang Ngọc đầu đầy mồ hôi, khẽ hỏi: "Hầu gia, ngươi làm sao vậy?"
Giang Ngọc còn đang hôn mê, không tự chủ được mà nỉ non...
Giang Trí Viễn dán sát tai vào bên môi nàng, cẩn thận lắng nghe.
'Nước' hầu gia cần nước!
Giang Trí Viễn nhíu mày, trong lòng cảm thấy khó xử.
Ở đây căn bản không có nơi nào có thể cung cấp nước suối cho các nàng uống, nàng phải đi đầu tìm nguồn nước cho hầu gia.
Giang Trí Viễn lại ẩn nấp nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt lại dừng trên huyết trì mọc đầy những đóa hoa hồng sắc.
Xem ra, lúc này cũng chỉ có thể hy vọng hồ nước đỏ rực này không có độc!
Giang Trí Viễn từ từ tiến đến cạnh hồ nước, nhíu mày nhìn dòng nước hồng sắc, đưa tay nhẹ nhàng hái một chiếc lá của đóa hoa đỏ có nhụy màu tím, muốn dùng chiếc là này cuộn thành cái phiễu múc một ít chất lỏng màu đỏ vô danh chảy xuống từ trong chính đóa hoa.
Nàng chậm rãi nâng phiễu dịch thể đỏ đậm đến trước mặt, nhíu mày ngửi thủ, mùi của dịch thể này không tính là tươi mát thơm ngọt!
Trong lòng Giang Trí Viễn vẫn là có chút lo lắng, nàng thật sự rất sợ loại nước xinh đẹp kỳ dị này sẽ có độc, sẽ hại đến tính mệnh của hầu gia, cho nên muốn tự mình uống thử trước, nếu như thật có thể dùng để uống, đến lúc đó mới đưa cho hầu gia giải khát cũng không trễ!
Nghĩ đến đây, Giang Trí Viễn liền hé môi uống một ngụm nước đỏ tươi như máu, rồi lại kinh hỉ phát hiện hương vị của loại chất lỏng đỏ tươi này không ngờ lại mỹ vị mê người!
Giang Trí Viễn vui vẻ mỉm cười, ngửa đầu uống hết chất lỏng bên trong chiếc phiễu.
Nước vào miệng thanh mát sảng khoái, tựa như tiên lộ linh đan của tiên giới có thể hóa giải tất cả cảm giác và đau khổ mệt nhọc trong thân thể.
Quan trong nhất là nàng vốn dĩ bụng đói kêu vang, cũng bởi vì uống vài hớp nước màu đỏ này là không cảm thấy đói khát khó chịu, ngược lại còn cảm thấy no bụng, ấm áp thư thích...
...
Sau khi Giang Trí Viễn tự mình uống thử nước nhưng không thấy có phản ứng gì khác thường, liền yên tâm lớn mật múc một ít cho tiểu hầu gia, để nàng giải khát.
Giang Trí Viễn nhẹ nhàng ôm Giang Ngọc đang mê man vào trong lòng, chậm rãi đem loại nước thanh ngọt kia rót vào trong miệng Giang Ngọc...
..
Giang Trí Viễn nâng tay áo lau vết nước lưu lại bên môi người kia, mỉm cười nhìn về phía Giang Ngọc sau khi uống nước thần sắc đã dần dần chuyển biến tốt đẹp, trong lòng cũng vạn phần vui sướng vạn phần.
Hồi lâu, trong sơn động khổng lồ dần dần trở nên khô nóng, nhiệt độ của những khối ngũ sắc tinh thạch trên vách động cũng theo nhiệt độ mà biến hóa càng thêm huyền ảo...
Giang Trí Viễn đầu đầy mồ hôi, trong lòng khẩn trương không ngớt, sơn động xa lạ này nàng cũng không hiểu biết bao nhiêu, thật không biết trong này rốt cuộc còn có nguy hiểm gì!
Nàng dần dần ngồi xuống trên khối đá lớn, lại cởi ngoại bào đã rách rưới không chịu nổi, nhẹ nhàng dùng tay quạt mát cho Giang Ngọc đang hôn mê, nếu như sơn động vẫn tiếp tục nóng lên như thế, vậy hai người các nàng, không lâu sau đều sẽ bị nóng thành xác khô!
Giang Ngọc tựa hồ cũng cảm giác được nhiệt độ không khí đột nhiên biến hóa, dần dần mở đôi mắt, giọng nói khàn đục: "Nóng quá..."
Giang Trí Viễn trong lòng kinh hỉ cúi đầu nhìn về phía chủ tử đã tỉnh lại, hài lòng nói: "Hầu gia, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi! Ngươi cảm thấy thế nào?"
Giang Ngọc lại mê man nhìn Giang Trí Viễn một cái, chậm rãi muốn ngồi dậy...
Giang Trí Viễn vội vàng đưa tay đỡ Giang Ngọc, quan tâm hỏi: "Hầu gia, ngươi cảm thấy khỏe hơn chút nào không?"
Giang Ngọc chậm rãi nhìn xung quanh, cuối cùng lại chăm chú nhìn Giang Trí Viễn vô lực khẽ hỏi: "Nơi này là đâu?"
Giang Trí Viễn vội vàng trả lời: "Trí Viễn cũng không biết, thuộc hạ đoán rằng, nơi này hẳn là một sơn động bên dưới Vong Hồn Nhai!"
Giang Ngọc khẽ nhíu mày, lại thống khổ nói: "Vong Hồn Nhai lại là đâu? Ngươi, ngươi là ai? Ta vì sao vẫn không nhớ ra?"
Giang Trí Viễn vội vàng đưa tay đỡ lấy Giang Ngọc suy yếu, trong lòng cũng là phi thường lo lắng, khổ sở khuyên nhủ: "Hầu gia, ngươi không nên gấp gáp, qua một thời gian thân thể sẽ tốt hơn, ký ức cũng có thể chậm rãi khôi phục lại!" Giang Ngọc mê man thống khổ ôm lấy đầu mình, Giang Trí Viễn đau lòng kéo nàng vào lòng mình, nhẹ nhàng trấn an: "Hầu gia không phải sợ, có Trí Viễn ở đây, nhất định sẽ không để ngươi có chuyện gì! Cho dù chúng ta cùng chết, Trí Viễn cũng sẽ mãi mãi, mãi mãi làm bạn bên cạnh hầu gia!"
...
Hồi lâu sau, nhiệt độ trong động lại từ từ khôi phục bình thường....
Trên oánh thạch một đôi nữ tử tóc dài mỹ lệ đang ôm nhau nặng nề ngủ thiếp đi, cũng không biết có phải bởi vì các nàng đều uống loại nước màu đỏ kia hay không, mà các nàng đều có thể chống đỡ được nhiệt độ đột nhiên cao đến dị thường như vậy!
Lúc này, các nàng ngủ đặc biệt trầm, thư thích, dường như nơi này vốn dĩ chính là thuộc về các nàng...
...
Giang Ngọc ngồi trên khối đá lớn, cúi đầu nhìn người đang nắm chặt tay trái của nàng...
Nàng nỗ lực muốn nhớ ra người quen thuộc này rốt cuộc là ai, nhưng ngoại trừ đau đầu, vẫn không có thu hoạch gì...
Nàng chậm rãi vươn tay kia, nghiêng đầu, chạm đến Giang Trí Viễn đang ngủ một cách bất an, muốn tìm lại một chút ký ức đã mất...
Trong giây lát Giang Trí Viễn giật mình tỉnh giấc từ cơn ác mộng, nàng mở đôi mắt, bắt lấy cánh tay Giang Ngọc Giang Ngọc khẩn trương hô to: "Hầu gia, ngươi không thể rời xa Trí Viễn nữa!"
Giang Ngọc nghi hoặc nhìn về phía người vừa tỉnh lại, kinh hồn chưa định, khẽ cười nói: "Ngươi, ngươi là đang gọi ta sao? Ngươi xem, ta không phải đang ở đây rồi sao?"
Giang Trí Viễn hoãn thần một lúc, làm cho bản thân chậm rãi thoát khỏi ác mộng trở về với hiện thực, nàng nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán, thở dốc hỏi: "Cáp, Trí Viễn vừa rồi gặp ác mộng, trọng mộng hầu gia lại muốn rời bỏ Trí Viễn, ha ha, ai, thực sự là khiến Trí Viễn sợ hãi! Hầu gia, ngươi hiện tại cảm thấy thế nào?"
Giang Ngọc lắc đầu, thần sắc mê man nói: "Ngoại trừ cái gì cũng không nhớ thì tất cả đều tốt!"
Giang Trí Viễn có chút an tâm, nói: "Chỉ cần ngươi tạm thời tính mệnh vô ưu, chờ chúng ta trở lại hầu phủ, thuộc hạ sẽ mời danh y về xem bệnh cho hầu gia, nhất định có thể nhanh chóng khôi phục lại! Hầu gia tạm thời đừng nóng lòng!"
Giang Ngọc bất đắc dĩ gật đầu, đầu óc của nàng hiện tại chỉ là trống rỗng, cũng may trước mặt còn có một người vừa quen thuộc vừa xa lạ ở cùng nàng, cho nàng một loại an toàn nói không nên lời, cảm giác yên tâm, nàng mỉm cười với người kia, nói: "Cũng tốt, nhưng, ngươi có thể buông tay ta ra trước được không! Tay ta bị ngươi nắm có chút đau nhức!"
Giang Trí Viễn nghe được lời ấy, lúc này mới phát hiện từ vừa rồi nàng vẫn gắt gao nắm lấy cánh tay của Giang Ngọc, nàng vội vàng đỏ mặt, buông bàn tay mềm mại kia ra, cúi đầu thỉnh tội: "Là Trí Viễn vô lễ, xin hầu gia thứ tội!" Dứt lời, Giang Trí Viễn liền muốn đứng dậy rời khỏi khối đá Giang Ngọc đang ngồi, cũng không nghĩ được một cánh tay kéo nàng lại.
Giang Ngọc nhíu mày đưa tay kéo người đang dự định rời đi lại, vội hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"
Giang Trí Viễn sửng sốt một giây, vội vàng trả lời: "Hầu gia không nên lo lắng, Trí Viễn sẽ không đi xa, chỉ là muốn thử tìm xem có cách nào thoát khỏi đây không!"
Giang Ngọc do dự chốc lát, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi buông lỏng cánh tay của Giang Trí Viễn, đầy mặt sợ hãi co ro ngồi vào một góc...
Trong lòng nàng thực sự có chút sợ hãi và bất lực, nàng không nhớ được bất cứ chuyện gì, cũng không nhớ được người nào, mà cảm giác an toàn duy nhất của nàng hiện tại, đó chính là nam tử ôn nhu cao gầy trước mặt.
Trong không khí lại chậm rãi dâng lên một cổ hàn lãnh, nhiệt độ dường như thoáng chốc lại bắt đầu biến hóa...
Giang Trí Viễn lúc này cũng cảm giác được biến hóa khác thường của nhiệt độ trong động, nàng ngẩng đầu nhìn Giang Ngọc khiếp đảm cuộn mình trong góc, một loại tình cảm khác thường chậm rãi sinh ra.
Nàng chậm rãi ngồi xuống bên cạnh chủ tử đã mất trí nhớ, đưa tay chậm rãi kéo nàng vào lòng mình, ôn nhu nói: "Hầu gia đừng sợ, Trí Viễn thực sự sẽ luôn ở bên cạnh ngươi!"
Giang Ngọc tựa vào lòng người kia, khẽ nâng ánh mắt mê loạn, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi tên là Trí Viễn? Vậy ta tên là gì? Hầu gia?"
Giang Trí Viễn sửng sốt chốc lát, mới nhớ đến chủ tử đáng thương của nàng, hiện tại trong đầu đã thực sự đã không có chút ký ức nào, nàng có chút chua xót mà mỉm cười với Giang Ngọc, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài phủ trên dung nhan tuấn mỹ, chậm rãi nói: "Thuộc hạ tên, tên Chúc Hồng Ngạn, hầu gia cứ gọi là Hồng Ngạn là được rồi! Gia, là hầu gia, là tiểu hầu gia tôn quý của Giang Đô hầu phủ giàu có một phương, là chủ tử mà thuộc hạ vẫn tận trung hầu hạ. Hầu gia là một chủ nhân tốt, rất tốt với Hồng Ngạn..."
Trong lòng Giang Trí Viễn có một chút phiền muộn, có lẽ, chờ lúc hầu gia nhớ lại tất cả mọi chuyện, cũng sẽ quên trên đời còn có Chúc Hồng Ngạn nàng, tất nhiên ông trời cho nàng cơ hội lần này, có thể thẳng thắn thành khẩn, vô câu vô thúc ở chung cùng hầu gia một thời gian, như vậy không bằng nàng cố gắng nắm bắt cơ hội nàng, cùng nàng ấy thân cận, gắn bó nương tựa, nói ra những lời trong lòng! Có lẽ, qua giây phút này, các nàng lại sẽ giống như trước đây, mặc dù cũng là gần trong gang tấc, rồi lại giống như xa tận thiên nhai!
...
Giang Trí Viễn đơn giản kể một số chuyện cũ giữa các nàng, còn có tình huống của hầu phủ, kể lại các nàng lúc ban đầu làm thế nào gặp nhau, còn có một số việc nhỏ nhặt ấm áp khắc sâu trong ký ức của nàng...
Giang Ngọc nằm trong lòng Giang Trí Viễn, lẳng lặng tựa như đang lắng nghe cố sự, thỉnh thoảng nàng sẽ đơn giản hỏi vài câu...
Những việc này đối với nàng mà nói, xa lạ giống như chuyện kiếp trước, nhưng nghe ra lại khiến nàng cảm thấy vô cùng ấm áp, thì ra quan hệ giữa các nàng vốn dĩ vô cùng thân cận...
Không biết vì sao, nhiệt độ trong sơn động này luôn có sự chênh lệch rất lớn lại thay đổi trong nháy mắt, không phải cực lạnh thì sẽ là cực nóng, cũng may các nàng đã dần dần thích ứng hoàn cảnh vô cùng kỳ quái này.
Giang Trí Viễn còn đang nỗ lực tìm kiếm phương pháp để các nàng nhanh chóng rời khỏi sơn động, nhưng sơn động khổng lồ này nàng cũng đã tìm kiếm gần như đến chỗ cuối cùng, nhưng vẫn không chút thu hoạch!
Giang Trí Viễn có chút mệt mỏi không chịu nổi mà ngồi bệt trên bãi cỏ, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Thật không biết, các nàng rốt cuộc còn muốn bị giam cầm ở sơn động kỳ quái này bao lâu nữa...
Giang Ngọc mặc nội sam bạch sắc yếu ớt đến gần Giang Trí Viễn, ngồi xuống bên cạnh, nghiêng đầu nghịch ngợm cười nói với nàng: "Ngươi đừng thở dài nữa có được hay không, không ra ngoài được thì không ra ngoài được, dù sao thì hiện tại ta cũng không nhớ bản thân rốt cuộc là ai! Ra ngoài, chỉ là tự tìm phiền não, ta cũng không biết phải làm gì!"
Giang Trí Viễn quay đầu nghi hoặc nhìn chủ tử đang nghịch ngợm cười khẽ, đối với cách an ủi như vậy, nàng bỗng nhiên nghĩ đến chuyện trong lòng nàng vẫn luôn khát vọng!
Nàng nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy bàn tay mềm mại thon dài của người kia, có chút khẩn trương, lo lắng hỏi: "Hầu gia, thật sự nghĩ như vậy sao? Nếu như thật sự mãi mãi không ra ngoài được, ngươi, ngươi thực sự nguyện ý cả đời làm bạn cùng Hồng Ngạn ở lại nơi này sao?"
...