Chương 137

Chẳng mấy chốc đã có hơn nghìn người bao vây xung quanh, vây chặt toàn bộ sảnh lớn không bỏ sót một khe hở nào.

Đám người xung quanh bị dọa không dám thở ra thành tiếng.

Các công chứng viên ở trên bục đều sợ hãi chui tọt xuống gầm bàn.

“Vô Quân, dù sao Tưởng Đại Vi cũng là người của đội quân Đông Hoang, dạy dỗ một chút là được, đừng lấy mạng người ta”.

Triệu Thiên Đạo bình thản ngồi ở hàng ghế đầu, hờ hững cất giọng nói.

Triệu Vô Quân được vệ sĩ tùy tùng đỡ lên chiếc ghế gần đó.

Ông ta lặng lẽ gật đầu.

“Bố, thằng nhóc này quá ngông cuồng. Nếu con không dạy dỗ nó một trận, sau này sẽ không có tiếng nói ở Nam Thành”.

“Ừ, phải đánh kẻ đầu sỏ để làm gương, con làm vậy không sai”, Triệu Thiên Đạo gật đầu tán thưởng.

Người của đội phòng chống bạo động mặc đồng phục đen sì dồn ép tới từ bốn phương tám hướng.

Mới đầu chỉ ở quanh quân Đông Hoang trong phạm vi mấy chục mét vuông, nhưng dần dần đã rút ngắn khoảng cách chỉ còn chừng ba bốn mét vuông.

Toàn thân quân lính Đông Hoang đều run lên nhè nhẹ.

Không phải họ sợ.

Mà là đang kìm nén lửa giận đang sôi trào trong lòng họ.

“Bịch!”

Tưởng Đại Vi xông ra đầu tiên, đá bay mấy chục người của đội phòng chống bạo động đang giơ khiên ra chắn. Tiếp đó, hơn hai mươi binh lính quân Đông Hoang đồng loạt cắn răng lao ra phá phòng vây từ khắp phía.

Trận chiến này.

Không phải ở trên chiến trường đấu với kẻ địch!

Nhưng khí thế của quân Đông Hoang không thể thua được.

Đội phòng chống bạo động được trang bị đầy đủ vũ khí, vừa giơ khiến chắn ở phía trước, vừa điên cuồng đâm chọc bằng chiếc dùi cui điện.

Có một vài lính Đông Hoang không kịp né tránh.

Bị dùi cui điện cỡ bự đâm ngã nhào.

Thế nhưng không một ai có ý định lùi bước chạy trốn.

Trần Thiên Hạo chứng kiến toàn bộ.

Trong lòng vô cùng đau xót.

Nếu như đang ở ngoài chiến trường giết địch thì chết cũng không hối tiếc!

Nhưng bây giờ bọn họ đang đánh lại chính đồng bào của mình.

Anh không trách người của đội phòng chống bạo động.

Tất cả đều là do Triệu Vô Quân.

Anh dặn Lưu Tiểu Nguyệt ngồi núp xuống khe hở giữa hai hàng ghế.

“Anh là lính Đông Hoang, không thể khoanh tay đứng nhìn!”

Cô khẽ gật đầu.

Cô biết rõ thực lực của anh rất mạnh.

Chỉ thấy anh đứng bật dậy.

Nhảy vọt lên.

Đôi chân linh hoạt đạp xuống các hàng ghế.

Chỉ mấy bước đã tới được chỗ Triệu Vô Quân.

Anh tìm kiếm một lát.

Đôi bàn tay như mũi khoan chĩa xuống, dễ dàng nhấc bổng cổ áo của ông ta lên.

Dùng sức hất văng đi.

Khiến ông ta va vào bục phát biểu.

Thấy thế, mặt Triệu Thiên Đạo tối sầm lại.

Lão ta quay ra nhìn Triệu Lộ Bình ra hiệu.

Ngay lập tức, Triệu Lộ Bình da rám nắng bất chợt lao lên.

Tung ra một cú đá mạnh mẽ về phía Trần Thiên Hạo

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play