Chương 136

“Thông báo cho toàn bộ đội phòng chống bạo động của cả thành phố tập hợp tại văn phòng chủ tịch. Quân Đông Hoang sắp bao vây nơi này”.

Hai bên đều bắt đầu dàn quân ra oai, điên cuồng khiêu khích.

“Tưởng Đại Vi, cậu dám đấu với tôi sao? Cậu có biết tôi có nhà họ Bạch ở Đế Đô chống lưng không hả?”

Triệu Vô Quân đen mặt dọa nạt.

“Nhà họ Bạch cái con khỉ. Đội quân Đông Hoang chúng tôi giết địch ngoài chiến trường, nhà họ Bạch của ông là cái thá gì cơ chứ?”

Tưởng Đại Vi đập bàn bôm bốp.

Lửa giận ngùn ngụt.

Trong lòng anh ta càng thêm quyết tâm.

Chiến thần đang chứng kiến, anh ta phải thể hiện cho tốt mới được.

Dù sao ở đây cũng là văn phòng chủ tịch.

Triệu Vô Quân vừa mới ra lệnh, đội phòng chống bạo động ở nơi gần nhất đã nhanh chóng vọt vào.

Khoảng chừng hơn trăm người, ai nấy đều cầm theo khiên chắn, dùi cui điện và lựu đạn hơi cay đầy đủ.

Toàn bộ mọi người bên trong phòng họp đều khiếp sợ không dám nhúc nhích.

Lũ lượt ôm đầu ngồi xổm giữa các hàng ghế.

Lưu Tiểu Nguyệt hoảng sợ mặt mũi trắng bệch, ôm chặt cánh tay của Trần Thiên Hạo, rúc đầu vào ngực anh.

“Thiên Hạo, bọn họ sẽ đánh nhau sao?”

“Ông ta không dám!”

Anh sa sầm mặt, dịu dàng xoa đầu cô trấn an.

Ánh mắt sắc bén nhìn về phía Tưởng Đại Vi.

Ánh mắt ấy quá kiên định không ai dám nghi ngờ.

Triệu Vô Quân khẽ nhếch miệng.

Cười lạnh một tiếng.

“Tưởng Đại Vi, tôi cho cậu thêm một cơ hội cuối cùng, mau đưa tay chịu trói đi!”

Vốn dĩ anh ta vẫn còn đang do dự.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Trần Thiên Hạo.

Anh ta như được rót thêm động lực.

Cả người hừng hực khí thế.

“Trói cái chân của bà nội ông ý”.

Anh ta hùng hổ đá một phát vào giữa ngực Triệu Vô Quân.

Anh ta xuất thân từ lính tác chiến, lại có kinh nghiệm đánh trận phong phú, thủ đoạn tàn nhẫn. Chỉ với một cú đá đã đánh cho Triệu Vô Quân ngã bật ngửa ra sàn nhà.

Cổ họng trực trào.

Phun ra một ngụm máu tươi.

Ông ta nổi trận lôi đình.

Lớn tiếng ra lệnh cho đội phòng chống bạo động.

“Bắt cậu ta lại, đánh chết cho tôi”.

Mặc dù bên phe quân Đông Hoang ít người nhưng ai cũng giỏi đánh đấm.

Bọn họ chủ động xếp thành vòng tròn để phòng thủ, bảo vệ Tưởng Đại Vi ở bên trong.

Đối mặt với hơn trăm người đến từ đội phòng chống bạo động, bọn họ đều tỏ ra bất khuất không chút nao núng.

“Những người lính Đông Hoang!”

“Có!”

“Sợ không?”

“Không sợ!”

Tưởng Đại Vi bật cười thành tiếng.

“Triệu Vô Quân, sợ là ông không giữ được cái chức chủ tịch thành phố cỏn con này nữa đâu”.

“Sắp chết đến nơi rồi mà cậu vẫn còn dám ăn nói ngông cuồng hả? Đánh chết bọn họ cho tôi”.

Triệu Vô Quân được vệ sĩ đi theo đỡ dậy, đau đớn ôm ngực gào thét ầm ĩ.

Bên ngoài cửa phòng họp không ngừng có thêm người của đội phòng chống bạo đông xông tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play