Qúy Hi vòng tay qua ôm chặt lấy eo của Kiều chi Du, mặt hướng vào người này cọ cọ, toàn thân cũng dính chặt vào cọ tới cọ lui, cả người đều muốn dán vào lòng ngực của nàng. Ngay lập tức liền giống như là keo dính, cảm giác dính như kẹo mạch nha vậy.
Cảm xúc trong lòng đột nhiên không có cách nào có thể kiềm chế lại được, giờ phút này chỉ muốn có một cái ôm an ủi, hô hấp của Qúy Hi trở lên trầm lặng, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy mình hoàn toàn không làm chủ được cảm xúc của bản thân. Nàng nghĩ trong lòng mình lúc này đây đã có đáp án rõ ràng rồi, không còn do dự để tìm ra một đáp án chính xác nữa.
Lớn như vầy rồi, cuộc sống của nàng từ trước cho tới nay hầu như là không có gì tốt đẹp xảy ra, sinh hoạt hàng ngày thì hỏng bét. Cho nên hiện tại nàng mới luyến tiếc đẩy Kiều Chi Du ra khỏi tâm trí mình.
Tựa như là cơn mưa dầm thấm lâu, bỗng nhiên bắt gặp được ánh sáng mặt trời, vậy lên liền khát khao được tận hưởng. Chẳng cần băn khoăn nữa, cho dù nó chỉ là một chút ánh sáng nhỏ nhoi đến chớp nhoáng rồi đi, ít nhất so với trước đây không có được điều tốt đẹp nào thì bây giờ được hưởng thụ một chút thôi nàng cũng đã đủ mãn nguyện rồi.
Hòa hoãn bình tĩnh lại một lát. Qúy Hi hiện tại không những không buông Kiều Chi Du ra, mà lúc này đây nàng còn muốn ôm chặt hơn không muốn thả ra.
Kiều Chi Du thoáng ngẩn ra, sau đó nâng tay lên ôm lấy Qúy Hi, đáp lại cái ôm của nàng, khiến cho nàng an tâm hoàn toàn có thể dựa dẫm vào mình.
Kiều Chi Du lúc này đây đã cảm nhận được rõ ràng cảm xúc của Qúy Hi lúc này đây có gì đó không ổn, giống như bản thân bất ngờ thay đổi vậy. Nàng bỗng nhiên thay đổi dựa dẫm vào bản thân mình, không còn được mềm mại như ngày thường, thậm chí là đang bị ủy khuất điều gì đó. Khiến cho người khác thật đau lòng.
Qúy Hi mặc một cái áo thung ở nhà hơi mỏng, bàn tay Kiều Chi Du khẽ vuốt ve lưng nàng, thật gầy thật gầy, có thể cảm nhận được xương sống chạy dọc theo lưng, điều này làm cho Kiều Chi Du càng đau lòng hơn.
Không khí trong phòng an tĩnh. Ở trên sô pha, hai người không nói gì chỉ lặng lẽ ôm chặt hòa quyện vào nhau, gương mặt hai người đều cọ cọ vào tóc làn tóc mềm mại của nhau, mang theo cảm xúc đồng điệu cảm nhận lẫn nhau, đây cũng là lần thân mật hiếm hoi của hai người mà từ trước đến nay chưa từng được biết đến.
Sau khi ôm nhau một hồi lâu, Kiều Chi Du mới vuốt nhẹ tóc của Qúy Hi, nhẹ nhàng hỏi, “ Làm sao vậy?’’
Vừa được một cái ôm ấm áp, vừa được ôn nhu quan tâm hỏi han, Qúy Hi lúc này đây thật sự luyến tiếc không muốn buông ra, cũng may Kiều Chi Du cũng không có ý định thả nàng ra. Làm sao vậy? Nên trả lời lại như thế nào đây? Qúy Hi vẫn ôm chặt lấy eo Kiều Chi Du,sau một lúc, mới nhàn nhạt nói lên suy nghĩ của mình: “ …….. Chỉ muốn ôm ngươi.’’
Qúy Hi yếu ớt đáp lại một tiếng, làm cho tâm trạng của Kiều Chi Du bỗng mềm ra như nước.
“ Ân.’’ Kiều Chi Du cũng đáp nhẹ lại. Nàng một bên ôm lấy Qúy Hi, một bên dùng tay xoa xoa nhẹ tóc nàng, nghiêng nghiêng qua, khóe môi dựng lại ở bên tai Qúy Hi như có như mà chạm nhẹ xuống, giống như là hôn thật sự.
Cảm giác thích một người là như vậy sao? Qúy Hi vẫn chưa thể tưởng tượng ra bản thân mình sẽ làm ra những hành động như lúc này đây, “ Làm ra vẻ.’’, thế nhưng lại có ngày mình cũng biết ôm biết làm nũng ở trong lòng người khác. Đã được thử qua cảm giác tình yêu là gì, giờ đây lại có chút nghiện cảm giác này, chỉ muốn đắm chìm mãi trong sự ấm áp này.
Bàn tay Kiều Chi Du vẫn tiếp túc vỗ về Qúy Hi, an ủi nàng, “ Buổi chiều nay rốt cuộc là loại khách gì vậy?’’
Quý Hi mím môi, chỉ nói với nàng: “ Người quen ở quê.’’
“ Vậy có chuyện gì sao?’’ Kiều Chi Du cảm thấy lo lắng, trực giác nói cho nàng biết buổi chiều nay đã xảy ra chuyện gì đó không được ổn, cho nên Qúy Hi mới trở lên như vậy.
“ Không có việc gì”
“ Thật sự là không có gì sao?’’
“ Thật sự.’’
Hai người thủ thì đối thoại qua lại, vẫn còn ôm lấy nhau, nhìn có vẻ thật ngọt ngào ấm áp.
Qúy Hi đã thẳng thắn thừa nhận, nàng cười cười. Nếu không có cách nào để cự tuyệt tình cảm này, vậy thì bây giờ cứ thoải mái tận hưởng đi. Nếu lúc này đây nàng còn lựa chọn trốn tránh tình cảm này, nàng rất sợ về sau nàng sẽ hối hận.
Giờ đây nghĩ làm sao thì làm y vậy.
Qúy trọng hiện tại mới là quan trọng nhất.
Có thể khiến cho một cái Hũ nút biến thành như vầy, trong lòng hiện tại đã phải chịu đựng bao nhiêu sự khó chịu rồi? Kiều Chi Du quay lại, rũ mắt xuống ngắm nhìn Qúy Hi, chậm rãi, hiện ra một cười, tốt xấu gì bây giờ cái hũ nút cũng đã biết chủ động hơn rồi. Tất nhiên là, nếu lúc này đây Qúy Hi không bị cảm xúc ảnh hưởng, nàng lại sẽ càng vui vẻ hơn.
Hai khuôn mặt dán sát vào nhau, nụ cười này có sát thương cực lớn đến Qúy Hi. Giây phút này đây mặc kệ cho tương lai diễn ra như thế nào, ít nhất nàng cũng đã có những hồi ức tốt đẹp. Có lẽ đây là những điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời của nàng.
Kiều Chi Du: “ Tại sao lại ủy khuất như vậy?’’
Quý Hi: “ Nào có đâu?’’
Tật xấu mạnh miệng vẫn không thể nào thay đổi được, Kiều Chi Du cười hỏi: “ Có đói bụng không?’’
Quý Hi nhớ tới điều gì đó, “ Ngươi cũng chưa ăn.’’
“ Ân, dẫn ta đi ăn cái gì đi.’’
“ Ngươi muốn ăn cái gì?’’ Qúy Hi hỏi.
“ Ăn những thứ ngươi thích ăn.’’ Kiều Chi Du nói.
Ánh mắt nhìn đến đối phương, nhỏ nhẹ nói những câu vụn vặn, cả hai người lúc này đây đều chìm đắm trong sự ấm áp, tràn đầy sự yêu thích, không cách nào dấu được, chỉ còn cách thể hiện ra những cảm xúc trân thật nhất.
Kiều Chi Du cầm miếng bánh ngọt đút vào miệng Qúy Hi, “ Ăn ngon không?’’
“ Ăn ngon.’’ Qúy Hi tinh tế nhai.
Một hơi ăn hết hai cái.
“ Bên nào ăn ngon hơn?” Kiều Chi Du chỉ tay vào bên trái cùng bên phải, bắt Qúy Hi chọn lựa.
Qúy Hi hơi nhíu mày, thật ấu trĩ quá a: “ Có cần thiết phải phải đi so đo với hài tử như vậy?’’
“ Ngươi không phải nói ta giống tiểu hài tử hay sao?’’ Kiều Chi Du nhướng mày hỏi.
Qúy Hi đem nửa miếng bánh ngọt còn dư lại bỏ vào miệng ăn hết, rất thỏa mãn. Kiều Chi Du cũng từng nói qua nàng giống như tiểu hài tử, đại khái là cả hai người cùng ngốc ở chung với nhau đi, cái loại thả lỏng đơn thuần này thật vui vẻ, thật làm cho người khác thấy mình như tiểu hài tử vậy.
Hai người đều đang đói bụng. Bữa tối, Qúy Hi dẫn Kiều Chi Du đến ăn ở một tiệm mì dưới lầu, mì thịt bò có hương vị cũng không tệ lắm.
Lúc gọi món Qúy Hi còn cố dặn dò không được cho rau thơm vào mì, nhưng lúc sau nhà bếp lại quên mất, kết quả là cả hai tô mì thịt bò đưa lên đều có rau thơm.
Qúy Hi đành phải lấy đũa tỉ mỉ ngồi gắp từng cọng ra, kiên nhẫn mà ngồi lựa ra từng chút một, từ tô này bỏ sang tô khác, cũng có quá nhiều rau thơm đi, nàng chọn một lúc lâu vẫn còn chưa xong.
Kiều Chi Du chống cằm lên tay, nhìn thẳng mà quan sát Qúy Hi ngồi nhặt từng chút một. Nhìn đến bộ dáng nghiêm túc nhặt của Qúy Hi, môi nàng còn khẽ nhấp nhấp, thật giống nhưng lúc chuyên tâm làm việc, vẽ tranh, đến bây giờ lựa ra thơm mà còn nghiêm túc như vậy. Kiều Chi Du quan sát một hồi, bỗng bừng tỉnh tươi cười.
Qúy Hi cũng lặng lẽ nhìn qua, liền phát hiện Kiều Chi Du đang mải mê nhìn ngắm mình chằm chằm, phải nói là giống như da mặt quá dày vậy.Nàng cũng rất thích nhìn ngắm Kiều Chi Du, nhưng mà cũng chưa có bao giờ có thể nhìn chằm chằm quá như vậy.
‘’ Ngươi sao lại biết được ta không ăn rau thơm?’’ Kiều Chi Du hỏi,ý cười dạt dào hiện lên trên khuôn mặt.
Tay Qúy Hi dừng lại một lát, đúng thật là Kiều Chi Du chưa bao giờ nói qua với nàng.
‘’ Ngươi để ý ta vậy sao’’ Kiều Chi Du nói thẳng ra, đôi môi tươi đỏ khẽ cong, ý cười lan tràn.
Quý Hi nghe ra được ý tư khoe khoang, nàng đẩy bát mì thịt bò đến trước mặt Kiều Chi Du, hỏi một đằng trả lời một nẻo: ‘’ Ngươi ăn tô này đi.’’
Rau thơm trong tô đã được nhặt ra sạch sẽ, không còn một chút dư thừa nào, rất hợp với phong cách làm việc cẩn thận không chút cẩu thả của Qúy Hi ngày thường.
‘’ Ngươi đối với người khác cũng tri kỷ như vậy sao?’’ Kiều Chi Du nhìn vào tô mì nói.
Giúp đỡ người khác chọn đồ ăn, tuyệt đối không bao giờ có khả năng, nhưng mới vừa rồi Qúy Hi lại sẵn lòng làm điều đó vì Kiều Chi Du. Qúy Hi cũng chân thành nói: ‘’ Không có.’’
Kiều Chi Du vừa lòng tươi cười, rõ ràng là một câu trả lời không có gì thú vị, nhưng nàng lại nghe được rất rõ ý tứ trong đó.
Qúy Hi bắt đầu ăn mì, một cỗ ấm nóng đi thẳng xuống dạ dày, không cần biết hương vị thế nào, lúc nào ăn như vậy cũng rất thoải mái.
Nàng cũng muốn Kiều Chi Du chỉ luôn ôn nhu như vậy với một mình nàng, nhưng nàng cũng không giống như Kiều Chi Du, những lời này nàng sẽ không nói ra khỏi miệng, chỉ âm thầm giữ ở trong lòng.
Nước súp mì của quán này uống rất ngon, vừa vặn, lại ngọt thanh, lượng mì cũng vừa phải, một phần đối với Qúy Hi và Kiều Chi Du ăn vào không tính là nhiều, nhưng khi ăn hết tất cả vào bụng, lại có chút hơi quá no.
‘’ Đi bộ cho tiêu bớt đi, no quá.’’
‘’ Ta cũng vậy.’’ Qúy Hi xoa bụng cười cười, ăn đồ ăn ấm áp vào khiến cho tâm trạng cũng trở lên tốt hơn, đương nhiên còn phải nói là do có Kiều Chi Du ăn cùng nàng mới đúng.
Không còn giống như hồi trước không rõ ràng nữa, vậy là đã có đáp án sao? Kiều Chi Du đang rất mong chờ.
Đi bộ được khoảng 1 km, đàng trước có một cái công viên, Qúy Hi cũng từng có vài đêm đến đây chạy bộ qua, nàng đang tính dắt Kiều Chi Du qua đó đi dạo.
Cuối tháng chín, thời tiết Bắc Lâm rốt cuộc cũng bớt đi sự khô nóng khó chịu. Qúy Hi cùng Kiều Chi Du sóng vai nhau, đi bộ chậm rì rì trên vỉa hè.
‘’ Đưa ngươi.’’ Kiều Chi Du đưa cho Qúy Hi viên kẹo bạc hà. Cái loại kẹo tròn tròn trắng sữa, có không ít cửa hàng ăn uống đều tặng miễn phí cho khách hàng đến ăn, được đặt ở quầy tính tiền.
‘’ Lấy khi nào?’’ Qúy Hi nhận lấy.
‘’ Lúc đi ra ngoài.’’ Kiều Chi Du cũng bóc ra một viên, bỏ vào miệng ngậm, hương vị mát lạnh ngọt ngọt. Ngay bên đường có một cửa hàng tiện lợi, nàng hỏi Qúy Hi: ‘’ Giờ phải mua kẹo cho ngươi sao?’’
‘’Không cần.’’ Qúy Hi ngậm kẹo trong miệng, trong miệng còn đang lành lạnh nói, ‘’ Tiểu kiều tổng đã cho ta một đống rồi.’’
Lại đi qua tiếp mấy cửa hàng.
‘’ Vì sao ngươi lại thích ăn kẹo.?’’ Kiều Chi Du nghiêng qua hỏi, nàng muốn biết có nguyên nhân đặc biệt nào không, nàng thấy Qúy Hi mỗi lần tâm trạng không tốt đều sẽ ăn kẹo.
‘’ Bởi vì-----.’’ Qúy Hi nghĩ lại, nàng hào phóng nói cho Kiều Chi Du biết: ‘’ Khi còn nhỏ không có để ăn, lúc lớn lên liền nghĩ sẽ ăn nhiều một chút bù lại.’’
Kiều Chi Du vẫn mơ hồ chưa hiểu rõ ý nghĩa lắm, Nàng thấy Qúy Hi cô đơn cười cười, lại nói nhỏ: ‘’ Trong nhà nghèo, không có tiền mua ăn.’’
Đêm nay Qúy Hi đột nhiên mở lòng nói rất nhiều, nàng không chờ Kiều Chi Di nói tiếp, hứng gió híp híp mắt lại, nhìn về hướng xa xăm, nghĩ đến chuyện của mình lại nói: ‘’ Ngươi chắc chắn là sẽ không tưởng tượng được nghèo đến mức nào đâu. Nghèo đến mức còn không đi học nổi, tự ta, lúc học cấp hai đã phải dựa vào học bổng để đi học, chỗ của ta con gái rất ít người có thể đi học đại học. Đều giống như nhau đi làm ở ngoài mấy năm, sau đó liền đi lấy chồng sớm.’’
Nói đến chuyện này, Qúy Hi trước sau đều không có vẻ tự ti với Kiều Chi Du, nhưng khi gặp nhau trực tiếp như vầy, thật ra cũng có một ít nào đó.
Kiều Chi Du là một người quá ưu tú, các mặt của nàng đều vượt trội, nàng cũng biết rõ những điều này, Cho dù lỗ lực hơn nữa thì nàng cũng không thể nào mà đuổi kịp Kiều Chi Du được.
Trên người Qúy Hi luôn có một khí chất cao ngạo, muốn nàng nói ra những chuyện này, đúng là một việc không dễ dàng gì. Cho lên từ xưa đến nay nàng chưa từng kể cho ai nghe mấy chuyện này, đối với việc nàng đã phải trải qua nhiều việc mà nói thì đây chính là kiêu ngạo, nàng không nghĩ sẽ tỏ ra mình có chút chật vật nào.
Có lẽ do đêm nay Qúy Hi đang nhất thời xúc động vậy lên mới nói cho Kiều Chi Du nghe, nàng muốn cho Kiều Chi Du có thể hiểu rõ thêm về mình.
Vì sao lại muốn Kiều Chi Du hiểu rõ như vậy?
Có thể là sau khi Kiều Chi Du hiểu rõ, sẽ khiến cho nàng hiểu rõ sự chênh lệch của hai người hiện nay, sẽ cảm thấy nàng thật tầm thường, sẽ cảm thấy không có ý đặc biệt nữa.
Nói vòng vo cho cùng thì vẫn là tự ti.
Nàng với Kiều Chi Du cuộc sống của hai người đúng là không cùng một thế giới với nhau.
Đối với việc Qúy Hi mở lòng nói ra những việc của bản thân mà trước nay chưa từng nói qua lần nào. Kiều Chi Du chỉ yên lặng mà nắng nghe, nàng có thể đoán ra được cuộc sống của Qúy Hi đã trải qua rất không dễ dàng gì, nhưng mà khi thật sự được nghe qua những lời này từ chính miệng Qúy Hi nói, lòng nàng giống như đang bị cái gì đó đâm phải, thật đau xót.
Qúy Hi lấy hết cam đảm, quay qua xem phản ứng của Kiều Chi Du. Nàng nghĩ Kiều Chi Du sẽ tỏ ra kinh ngạc, cũng sẽ tỏ ra thương hại?
Kiều Chi Du lại nghiêm túc nhìn nàng, chỉ cười rồi nói với nàng, ‘’ Vậy thì ngươi rất lợi hại rồi. Rất tuyệt vời.’’
Đây là những lời nói thật lòng, một người có thể vượt qua được hoàn cảnh khó khăn, thay đổi vận mệnh của bản thân, cho dù có ăn qua nhiều khổ cực, thì cũng là một con người tràn đầy dũng cảm tài giỏi. Kiều Chi Du lại càng cảm thấy ánh mắt của mình thật tốt, có thể thích một cô gái như vậy, thật ưu tú.
Không có gì kinh ngạc, cũng không có sự thương hại, không có một suy nghĩ nào khác, Qúy Hi sau nghĩ nghe thấy những lời chân thành cuả Kiều Chi Du, trong lòng liền cảm thấy thật ấm áp, không còn băn khoăn khó chịu nào nữa.
Kiều Chi Du đột nhiên nhảy ra hai chữ, ánh mắt tinh nghịch mà phá giải đi bầu không khí này: ‘’ Đáng yêu.’’
Qúy Hi nhất thời cạn lời, ‘’ Cái gì?’’
Kiều Chi Du: ‘’ Nói ngươi đáng yêu, càng nhìn càng thấy đáng yêu.’’
Lại tiếp rồi, Qúy Hi vẫn không thể nào mà cảm nhận được mình có chỗ nào là đáng yêu, không biết cái tiêu chuẩn đáng yêu của Kiều tổng là cái gì nữa. Nàng rất hứng thú mà cười cười nói lại:
« Sao lại đáng yêu? »
Kiều Chi Du không nhịn được mà xoa xoa mặt nàng, giọng nói phát ra đều là ý cười:
« Ta nói đang yêu thì là đáng yêu.’’
Qúy Hi bị chọc cười, như thế nào bây giờ …………….. Lại muốn ôm nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT