Mê đắm mùi hương này…

Qúy Hi từ trong nhà vệ sinh đi ra, lắc lắc những giọt nước còn đang vương vấn trên tay, vừa nhìn ra tới cửa nhà, sắc mặt bỗng chốc thay đổi, kiềm chế, tái xanh mặt lại.

Đã bảy năm trôi qua, đây chính là lần thứ hai Qúy Hi gặp những người này, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra được.

Có một số việc, chúng ta không muốn suy nghĩ đến, nhưng sẽ không thể nào quên được. Nếu có thể, Qúy Hi thật sự hy vọng có thể quên đi những người này một cách sạch sẽ không còn dấu viết nào.

Đối với chuyện Dương Bình cùng Chu Cường tìm tới tận cửa, đã nằm trong dự kiến của Qúy Hi, chỉ là lúc này đây Kiều Chi Du còn đang có mặt ở đây, làm cho nàng cảm thấy thật khó xử.

Qúy Hi phản ứng lại cũng rất nhanh, nàng lập tức cười nói với Kiều Chi Du: ‘’ Ngươi trước tiên mang Kiều Thanh về nhà đi. Thật ngượng ngùng, ta có chút việc bận.’’

Kiều Chi Du đã mơ hồ cảm nhận được cảm xúc của Qúy Hi đang dần thay đổi, khiến cho nàng thật không an tâm.

Quý Hi lại cười: ‘’ Ta có khách đến, để ngày mai ta sẽ dạy bù lại cho Kiều Thanh nhiều hơn một tiết nữa.’’

Nếu không phải muốn cho Kiều Chi Du rời đi, Qúy Hi tuyệt đối sẽ không bao giờ sử dụng từ ‘’ Khách nhân’’ mang ra xưng hô với hai người họ.

‘’Ân, có việc gì thì liên hệ với ta.’’

Qúy Hi giả vờ tỏ ra nhẹ nhàng: “ Được.’’

Kiều Chi Du gọi Kiều Thanh, lúc rời đi, nàng còn đánh giá hai vợ chồng trung niên ở trước cửa này, ánh mắt lóe lên sự tang thương của năm tháng, nàng cũng chỉ lễ phép gật đầu xem như chào hỏi.Mới lúc nãy nàng còn đang suy đoán không biết có phải hay không là cha mẹ của Qúy Hi, nhưng xem thấy phản ứng của Qúy Hi như vậy, chắc hẳn là không phải rồi.

Kiều Chi Du vừa rời đi khiến cho chỗ này chỉ còn lại ba người, tất cả đều đứng ở nối hẹp vào phòng, nhìn có vẻ chen chúc nhau. Dương Bình cùng Chu Cường người nhìn ta ta nhìn người, cọ tới đẩy lui, đang ám chỉ nhau xem ai sẽ là người mở miệng trước.

Quý Hi quay mặt đi không nhìn đến họ, không muốn nhìn thấy, cũng lười phải nhìn đến.

Dương Bình muốn tiến lên một bước nữa, nhưng mà chưa kịp bước lên.

Qúy Hi đã hô ngừng lại, “ Đừng đi vào đây. Dơ.’’

Bước chân của Dương Bình bị cứng lại không dám bước tiếp.

“ Hi… Hi hi.’’ Âm thanh của Dương Bình khẽ run rẩy, gọi lên nhũ danh của Qúy Hi, bất quá nghe đến còn muốn khó chịu hơn, chẳng có một điểm nào thân mật trong đó.

Khuôn mặt tràn đầy vết nhăn của nàng cố tỏ ra tươi cười, nhìn Qúy Hi mà trò chuyện: “ Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau, ngươi ở Bắc Lâm, nhìn tốt quá.’’

Một bên còn lại Chu Cường âm thầm đánh giá căn hộ chung cư, cũng ngây ngô hỏi: “ Căn phòng này thật đẹp ngươi mua sao?’’

“ Thuê, ta không có tiền.’’ Qúy Hi bình tĩnh thản nhiên mà nói, âm thanh lạnh lẽo tỏa ra từ xương cốt. Nàng không muốn nói nhiều vòng vo, càng nói càng thêm dày vò lẫn nhau, Qúy Hi thẳng thắn mà nói: “ Nói tốt nhưng không có mặt. Các ngươi tìm đến ta có chuyện gì?’’

Dương Bình nắm chặt góc áo, “ Chúng ta là là.., cùng nhau mang đệ đệ của ngươi đi chữa bệnh, liền nghĩ đến muốn qua nhìn thấy ngươi. Ngươi sống tốt quá, chúng ta có thể an tâm rồi.’’

Quý Hi cười lạnh, cảm thấy thật là buồn cười, hoàn toàn không có chút nào gọi là đang dao động, thật sự là không quên được mình sao, lúc trước nhẫn tâm vứt bỏ mình đi sao không nói như vậy?

“ Đệ đệ của ngươi bây giờ đang cần phải phẫu thuật gấp ngay bây giờ, vị trí của hắn đang không được tốt, rất nguy hiểm đến tính mạng, nỡ may có xảy ra sai sót gì, có thể sẽ không còn cơ hội nữa. Ngươi xem đến gặp hắn đi, về sau không biết có còn cơ hội nữa không…’’ Dương Bình nói, vừa nói nước mắt nước mũi đua nhau chảy xuống, ăn vạ khóc lóc rối tinh rối mù lên.

Sắc mặt Qúy Hi không có chút thay đổi nào, nói đơn giản bốn chữ: “ Ta không có đệ đệ.’’

“ Thật xin lỗi, trước kia là chúng ta nợ ngươi, xin lỗi ngươi, chúng ta hôm nay mà muốn đến đây để bồi tội với ngươi.’’ Dương Bình nói, lôi kéo Chu Cường cùng nhau quỳ xuống sàn, “ Qúy xuồng cùng bồi tội với ngươi… Ngươi hận chúng ta không nhận quan hệ cũng được, nhưng đó là đệ đệ của ngươi, ngươi lỡ lòng nào nhẫn tâm với hắn sao? Ngươi chỉ cần đến xem hắn cũng được!?”

Thật là khiến cho “ Trời đất cảm động.’’

Trên mặt Qúy Hi vẫn không có biểu tình gì, trong lòng lúc này thật sự rất khó chịu, tuy nhiên không phải là vì cha mẹ ruột đang quỳ trước mặt này, cũng không phải là cái vị đệ đệ bị bệnh nặng đang gặp nguy hiểm kia. Cảm xúc bây giờ chính là cực kỳ cực kỳ khó chịu, khó chịu chính là mình đã phải tự trải qua rất nhiều gian khổ, cuộc sống mới bắt đầu ổn định lại đang tốt dần lên, thế mà bây giờ lại bị cuốn vào mấy chuyện tệ hại này.

“ Các ngươi cảm thấy ta cứ như vậy mà mềm lòng sao?’’ Qúy Hi nhìn chằm chằm hai vợ chồng đang nước mắt đầy mặt quỳ dưới sàn nhà kia, nhìn xuống bọn họ, mặt tỏ ra cười như không cười mà nói: “ Vô dụng thôi, ta không có tiền, cũng sẽ không tiêu tiền vì hắn, lại càng sẽ không bao giờ đi gặp hắn. Ngày đó ta đã nói rõ ràng trong điện thoại rồi, cả nhà các ngươi có sống hay chết, đều không có liên quan đến ta, cũng không cần phải nói cho ta biết.’’

Cả đời không qua lại với nhau, lúc đó trong điện thoại Qúy Hi đã nói rõ ràng ra những lời này. Nàng có thể nhận lời xin lỗi của họ, những sẽ không bao giờ lựa chọn tha thứ, nàng không có cách nào có thể thuyết phục bản thân mình có thể tha thứ cho qua chuyện này được.

Cả hai bên không quấy rầy đến nhau mới là biện pháp tốt nhất.

Nhìn Qúy Hi nói chuyện cười như có như không, Dương Bình cùng Chu Cường trong nháy mắt cả người lạnh lẽo theo, bọn họ đã suy tính cho rằng chỉ cần đến gặp mặt, một khóc hai nháo, đối với con gái nói chung đều thích thâm tình, kiểu gì cũng sẽ dễ mềm lòng xuống.

Nhưng hoàn cảnh trước mắt này -------

“ Đứa nhỏ như ngươi sao có tâm ương ngạnh như vậy?’’ Dương Bình bắt đầu nóng nảy, mắt đỏ lên, trong miệng bắt đầu nhắc mãi, “ Ngươi ta nói qua máu mủ tình thâm máu mủ tình thâm, không đọc sách cũng đều biết, ngươi đọc nhiều sách như vậy, tại sao tâm địa lại ương ngạnh như vậy được?’’

“ Sao không nói các ngươi cũng cần vững tâm đi?’’ Qúy Hi đáp lại một câu đơn giản đánh gãy lời nói, nàng nhàn nhã mã dựng lưng vào tường, nhưng móng tay đã nắm chặt ghim vào trong da thịt, “ Lòng ta có thể càng ương ngạnh hơn. Nếu lần sau mà còn tìm đến đây, đừng trách ta không khách khí với các ngươi.’’

Qúy Hi có tỏ ra bình tĩnh mà nói, thể hiện như nếu có lần sau sẽ thật sự làm như vậy.

Núc nàng còn đang học nghiên cứu sinh được một năm đã bị một nam sinh theo đuổi điên cuồng, sau đó Khương Niệm đã tìm đến mấy tên côn đồ ra mặt giúp đỡ, một đám cao to xăm mình đầy lưng, làm cho nam sinh kia vừa thấy, lập tức bỏ chạy, về sau mới không dám lì lợm bám theo nữa.

Không ít người đối với hình xăm rất có thành kiến, có đôi khi chúng ta cũng phải lợi dụng đến những thành kiến này, ngược lại sẽ có được một chút hiệu quả.

Rất nhiều người đều thích đi bắt nạt kẻ yếu đuối, Qúy Hi ngay từ khi còn nhỏ đã thấu hiểu được đạo lý này, càng không dám phản kháng, liền sẽ càng dễ bị bắt nạt.

Không tiếp tục ở cùng với bọn họ lâu lắm, Qúy Hi lạnh lùng đẩy người ra khỏi cửa. Sau đó đóng cửa thật mạnh lại, lúc này nàng mới dám chân thật bộc lộ ra cảm xúc của mình.

Qúy Hi đi vào phòng bếp rót ra một ly nước, quay trở lại sô pha ngồi, gấp đầu gối cuộn tròn lại ôm lấy thân, yên lặng một mình tự an ủi bản thân.

Có ai lại đi nguyện ý đem mình trở thành một con người máu lạnh tàn nhẫn bao giờ, có ai mà lại đi nguyện ý khiến cho cha mẹ của mình phải quý xuống cầu xin…

Trong lòng bây giờ thật sự quá khó chịu rồi. Nhưng Qúy Hi vẫn không khóc, lòng nàng đã dặn là sẽ không bao giờ khóc bởi những chuyện này nữa, nhất định sẽ không khóc nữa.

Bàn tay bởi vì bấu quá chặt mà dẫn đến đau nhức, Qúy Hi mở tay ra nhìn xem, khắp lòng bàn tay đều là những dấu ấn in lại, da còn có dấu hiệu muốn trầy xước.

Mặt trời đang chậm rãi nặn xuống, tia nắng chiều tà phảng phất chiếu vào phòng khách, lưu lại trong không khí một chút hơi ấm mờ nhạt.

Dần dần, những tia ấm áp mờ nhạt ấy cũng tiêu tan đi, ánh sáng trong phòng bị rút hết đi, chỉ còn lại bóng tối ảm đạm vây quanh.

Bóng tối bao phủ mọi thứ trong phòng.

Qúy Hi lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn ra ban công, cảnh sắc bên ngoài đã bị thay thế bởi những bóng đèn mờ ảo, bầu trời trên cao dường như đã bị bóng tối bao trùm hoàn toàn.

Đưa tay ra sờ soạng một chút.

Nàng mở đèn phòng khách lên.

Tạch một tiếng, ánh đèn chiếu rọi sáng ngời cả căn phòng, có vẻ như ánh sáng đã làm xua tan đi hết sự cô quạnh nơi này. Qúy Hi đang muốn tìm kiếm chuyện gì đó để làm, dường như đã quên đi buổi chiều nay đã có chuyện gì xảy ra.

Qúy Hi đi qua cầm lấy điện thoại lên, vừa lúc nhìn thấy có một cái tin nhắn Wechat chưa đọc.

Là Kiều Chi Du gửi đến một voice chat dài, Qúy Hi click lên nghe: ‘’ Tiểu kiều tổng chiều nay đã học a di cách làm bánh kem, nướng thật nhiều.’’

Ngoài voice chat ra còn gửi kèm thêm hai bức hình.

Một tấm là Kiều Thanh đang dùng tay xoa xoa nhào nặn cục bột, khuôn mặt dễ thương còn dính ít bột ở trên má, một tấm là một cái bánh kem nhỏ đã được làm xong hoàn chỉnh, bên trên còn được trang trí một mặt cười bằng chocolate.

Sau khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười ở trên bánh kem, Qúy Hi bất giác cười theo. Nàng nhập chữ vào khen ngợi: ‘’ Đáng yêu.’’

Rất nhanh, Kiều Chi Du đã phản hồi lại: “ Buổi tối nay có rảnh không? Ta mang bánh đến cho ngươi nếm thử?’’

Qúy Hi vẫn đang cuộn mình lại như cũ ở trên sô pha, cô đơn một mình đã quen, nhưng khi nhìn đến những chữ được gửi đến này, lại nhớ đến Kiều Chi Du, cuối cùng vẫn không nhịn được mà gửi xuống: “ Có rảnh.’’

Lúc này đây thật muốn gặp nàng, muốn có nàng ở cạnh bên. Đặc biệt với tâm trạng như bây giờ, không thể khống chế được mà nhớ tới.

Kiều Chi Du thấy được hai chữ này liền rất cao hứng, nàng gọi điện thoại lại cho Qúy Hi, “ Ăn cơm tối rồi sao?’’

Nghe được âm thanh truyền đến, tâm tình bỗng chở lên tốt hơn nhiều, Qúy Hi không còn muốn tiếp tục mạnh miệng, thành thật mà trả lời: “ Còn chưa ăn, ngươi thì sao?’’

Bên kia điện thoại, Kiều Chi Du phảng phất cũng cảm nhận tâm trạng của Qúy Hi đang không được ổn định, từ lúc buổi chiều đến giờ, nàng vẫn đang không yên tâm về Qúy Hi, nhưng vẫn cảm thấy do bản thân mình đang suy nghĩ quá nhiều.

“ Chuẩn bị ăn. Khách đi rồi sao?’’

Qúy Hi cắn cắn môi: “ Đi rồi.’’

“ Chờ ta một lát ta tới liền.’’ Kiều Chi Du nói.

“ Ân.’’

Thả điện thoại xuống, Qúy Hi vẫn lười nhác dựa người trên sô pha. Nàng phát hiện ra bản thân mình đã thay đổi rồi, nếu là trước kia nàng sẽ chẳng sợ cô đơn, nhưng hiện tại lại khác thật mong đợi, chỉ luôn muốn Kiều Chi Du có thể ở bên cạnh mình lúc này.

Bữa tối hôm nay Qúy Hi không nghĩ sẽ ăn cơm, nàng nằm lệch người trên sô pha nhắm mắt ngủ, không bao lâu, liền bị chuông cửa đánh thức dậy.

Vừa mở mắt ra, thần kinh bỗng chở lên căng thẳng, phản ứng đầu tiên là nghĩ đến bọn người Dương Bình.

Quý Hi bật dậy, đi đến bên cửa, nhìn xuyên qua mắt mèo, lại là Kiều Chi Du. Nàng không nghĩ tới sẽ là Kiều Chi Du, nàng cho rằng ít nhất phải ăn cơm xong Kiều Chi Du mới đến đây.

‘’ Ngươi sao lại đến đây nhanh như vậy?’’ Qúy Hi mở cửa ra liền nói.

Kiều Chi Du cười cười, thuận tiên dơ lên tui giấy đang cầm ở trong tay, ‘’ Tiểu kiều tổng làm bánh kem nhỏ cho ngươi.’’

Một cuộc điện thoại liền đến đây ngay lập tức, Qúy Hi trong lòng thật cảm động, nàng đánh giá Kiều Chi Du tại sao lại đối xử với mình tốt như vậy?

Thêm một người nữa, không khí ở trong phòng lập tức thay đổi không còn như lúc trước, bỗng chốc trở lên ôn nhu, trở lên náo nhiệt hơn.

Kiều Chi Du trước tiên ngồi xuống sô pha, đặt đồ xuống, cẩn thận mở ra bánh kem đang gói trong hộp.

Qúy Hi đi vào lấy cho Kiều Chi Du một ly nước, nàng đứng ở trước sô pha, trong tay còn cầm ly thủy tinh, nhìn chăm chú vào sườn mặt của Kiều Chi Du, bỗng giật mình. Đáy lòng của nàng thật thích nhìn ngắm Kiều Chi Du, xem bao nhiêu cũng không thể đủ.

Kiều Chi Du ngẩng lên, ‘’ Thất thần làm gì, đến ăn thử đi.’’

Qúy Hi đặt ly nước xuống, cũng ngồi xuống sô pha. Nhìn đến từng cái bánh kem nhỏ còn đang nằm ở trong hộp, bị chọc cười đến, mỗi cái bánh kem đều được trang trí thêm một cái mặt cười, so với ảnh chụp còn đáng yêu hơn nhiều.

‘’ Cố ý làm cho ngươi đó.’’ Kiều Chi Du quay lại nhìn Qúy Hi, lại hỏi: ‘’ Ngươi đoán xem bên này là tiểu kiều tổng làm, hay bên này là ta làm?’’

Cố ý làm cho mình…. Qúy Hi nhìn qua một lượt hộp bánh trên bàn trà, chỉ vào một nửa bên phải làm không được đẹp cho lắm, nói: ‘’ Bên này là ngươi làm?’’

Kiều Chi Du bất đắc dĩ mà cười, hùng hồn hỏi lại: ‘’ Ngươi làm cảm thấy ta làm không bằng tiểu kiều tổng, đúng không?’’

Qúy Hi nhìn Kiều Chi Du, không nói gì, chỉ cười rộ lên, không có lý do gì chỉ muốn cười, ở cùng với nàng như vậy, thật quý trọng, luôn có được cảm giác quan tâm thật lòng.

‘’ Bên trái.’’ Kiều Chi Du vẫn tích cực giải thích với Qúy Hi, ‘’ Đẹp như vầy chính là ta làm.’’

Qúy Hi nghe xong càng muốn cười nhiều hơn.

Kiều Chi Du: ‘’ Cười cái gì?’’

Qúy Hi nói: ‘’ Ngươi thật giống như tiểu hài tử.’’

Hai người không hẹn mà cùng cười.

Lúc Qúy Hi nhìn đến Kiều Chi Du, cả hai đang cùng nhau cười, làm cho mũi lại có chút cay cay thật sự muốn khóc lên. Không thể hiểu được cảm xúc của mình.

‘’ Ăn thử một cái đi.’’ Lời nói của Kiều Chi Du còn chưa dứt, vòng eo của nàng đột nhiên cứng đờ, bởi vì người bên cạnh không hề thông báo trước mà đã ôm trầm lấy nàng.

Trước đó một giây, Qúy Hi còn chưa nghĩ tới mình sẽ làm ra loại hành vi này.

Nàng ôm Kiều Chi Du thật chặt, chôn vùi mặt vào trong hõm cổ Kiều Chi Du, lúc này đây không còn muốn kiêng nể gì nữa, chỉ muốn tham lam hít vào mùi hương của nàng.,……..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play