Editor: Tây An

Chiếc xe kia có tốc độ cực nhanh, đuổi theo Nguyễn Túy tăng đủ mã lực đánh tới chỗ cô, Thẩm Nam Hạnh thoát khỏi làn khói người khác tạo ra, chạy đến đường rẽ hô to tên Nguyễn Túy: “Nguyễn Túy!”

Ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Nguyễn Túy ổn định tâm thần nhanh chóng đánh vô lăng, lại thần kỳ chạy đi.

Chạy đi rồi thì không sao, nhưng chạy với vận tốc sinh tử như thế rất ít gặp. Lốp xe và mặt đất phát ra tiếng xì xì, chưa để người ở đây thấy rõ ràng cô vận hành thế nào, chiếc Kart đã lái về vị trí xuất phát, mà chiếc Kart ban đầu muốn đụng cô kia, vì mã lực tăng quá nhanh nên chạy thẳng từ chỗ cô để trống bằng vận tốc cao nhất.

Mọi người đột nhiên yên tĩnh, họ trông thấy Nguyễn Túy kịp thời dừng xe ở chỗ cũ, tóc dài dưới mũ tung bay cũng theo đó hạ xuống.

Người khác trên đường đua những cũng dừng xe theo, nháo nhào quan sát sang bên này.

Thẩm Nam Hạnh nhìn thấy Nguyễn Túy không sao, con tim lo lắng một lần nữa rơi xuống, đồng thời, anh nhìn cô gái ăn mặc sành điệu vội vàng dừng lại ở một điểm nào đó, ánh mắt chậm rãi ngưng tụ lại.

Nhân viên câu lạc bộ vội vàng tới tìm hiểu tình hình, hiển nhiên là tình thế phát triển đã kinh động đến họ. Nguyễn Túy đi xuống con Kart trong lời hỏi han của họ, chân đạp xuống đất, cảm giác như có chút không chân thực.

Cô rất rõ tình trạng vừa rồi, chỉ cần cô chậm một chút, thì sẽ không bình an đứng ở chỗ này, khả năng đã nằm trong bệnh viện rồi.

Thẩm Nam Hạnh kịp thời hỏi cô: “Có chỗ nào không thoải mái không em?”

Nguyễn Túy lắc đầu, tim đập dồn dập, cô định nghỉ ngơi một lát để bình phục lại tâm tình, lại bị Thẩm Nam Hạnh ôm ngay vào trong ngực.

Tay anh đặt ở sau lưng cô vỗ nhè nhẹ, như yêu chiều đứa bé con.

Cảm giác rất an ổn.

Nguyễn Túy nhẹ nhàng nhìn, có phần vô tội khoác tay lên bả vai anh, trái tim bất ổn dần dần bình ổn lại.

Ánh mắt của cô chuyển từ phía sau Thẩm Nam Hạnh nhìn về nơi nào đó, phát hiện cô gái sành điệu mới định đụng cô đang quay đầu vẻ mặt hoảng sợ nhìn cô.

Bên cạnh cô gái kia cũng có rất nhiều chào hỏi, nhưng cô ta không để ý tới bọn họ, mà vẫn chưa tỉnh hồn nhìn Nguyễn Túy.

Sợ, hãi, không, thôi.

Tại sao lại là vẻ mặt này?

Rất nhanh sau đó Nguyễn Túy liền biết đáp án.

Con Kart đột nhiên mất khống chế.

Chiếc Kart cô gái sành điệu ngồi trong quá trình gia tốc đột nhiên mất khống chế, điều này dẫn đến việc cô ta đụng vào Nguyễn Túy đi phía trước, cô ta cũng muốn ngừng, nhưng không dừng được, tay không ngừng khống chế cũng vô dụng.

Nhưng may mắn sao, cuối cùng lúc cô ta suýt đụng vào tòa nhà bên cạnh đường đua, Kart lại ổn bất ngờ.

Trách nhiệm thuộc về câu lạc bộ, Nguyễn Túy không muốn cũng không có lý do gì mà đổ trách nhiệm lên cô gái đó, vả lại cô không sao chính là may mắn lớn nhất rồi.

Đều là con nhà danh môn, chuyện Kart mất khống chế lớn như vậy khiến đến quản lý trực tiếp ra mặt xin lỗi, Nguyễn Túy cũng không muốn nghe, cô ngại ầm ĩ, kiệt sức đi đổi quần áo, lúc trở lại nhìn thấy Thẩm Nam Hạnh đang thương lượng cùng nhân viên công tác.

Cô gái sành điệu ngồi một bên uống nước, vẫn vì chuyện vừa rồi mà chưa tỉnh hồn. Xem ra cũng không phải ác thật, cô ta chỉ thể hiện sự hung ác ra thôi, trong lòng rất sợ.

Thẩm Nam Hạnh nhìn thấy Nguyễn Túy đã thay xong quần áo, liền lập tức đi đến bên người cô, cúi đầu hỏi: “Có muốn về không?”

Nguyễn Túy nhìn anh, gật đầu.

“Vậy giờ chúng mình đi luôn.” Thẩm Nam Hạnh dắt tay của cô.

Lòng bàn tay của anh ấm áp, trong mùa đông dài dằng dặc bên truyền lại hơi ấm, Nguyễn Túy bị anh nắm như thế, an tâm hơn nhiều.

Dư Lan và Lục Bắc Đường trải qua một màn như thế cũng không có ý định chơi nữa, đổi quần áo chuẩn bị đi cùng Nguyễn Túy và Thẩm Nam Hạnh.

Trước khi họ đi, cô gái sành điệu đột nhiên gọi họ lại.

“Chờ đã —— “

Nguyễn Túy bị Thẩm Nam Hạnh ôm lấy, cô quay đầu, Thẩm Nam Hạnh cũng quay đầu theo, cùng nhau nhìn cô gái.

“Mọi người biết mà, không phải tôi cố ý.” ngữ khí cô gái sành điệu hơi cứng nhắc, có cảm giác cố giả bộ ra, “Tôi hi vọng mọi người hiểu.”

Nguyễn Túy yên lặng liếc cô ta một cái, quay đầu không phản ứng.

Muốn loại người này xin lỗi cũng quả thực là rất khó khăn cho cô ta, nên, cần gì chứ? Không để ý tới là được rồi.

Thẩm Nam Hạnh chau lông mày, không nói gì, dẫn theo Nguyễn Túy rời câu lạc bộ Kart.

Phía ngoài trời rất lạnh, không khí thuộc về ngày đông lập tức đập vào mặt, Thẩm Nam Hạnh hỏi Nguyễn Túy bây giờ muốn đi đâu?

Nguyễn Túy nhìn anh, lại nhìn Dư Lan và Lục Bắc Đường cùng ra, nhớ tới cảnh bốn người bọn họ cùng chỗ ăn lẩu, cô cong cong khóe miệng, nói: “Chúng mình đi ăn lẩu đi.”

“Không phải cậu nên đến bệnh viện kiểm tra thử à?” Một bên Dư Lan hỏi.

Nguyễn Túy: “Thật sự không sao mà.”

“Không có việc gì thì tốt quá, ôi thần linh ơi, Túy Túy tớ nói cậu nghe, vừa rồi cậu như vậy thật sự là doạ chết chúng tớ!”

“Anh thêm một câu, em chạy như thế trông ngầu lắm!”

“Ngầu cái huần hòe ý, Lục Bắc Đường sự chú ý của anh nên đặt ở việc này à?”

“Sai sai!”

Mấy người cười cười nói nói, đi đến tiệm lẩu.

Ăn xong nồi lẩu Thẩm Nam Hạnh và Nguyễn Túy về trường học, trong sân trường treo đầy gió đông, hai người đi trên đường lớn, Thẩm Nam Hạnh nắm tay Nguyễn Túy, hơi có vẻ im lặng nhạt nhẽo.

Nguyễn Túy ngẩng đầu nhìn anh mấy cái, rốt cục phát hiện bầu không khí người bên cạnh có điểm gì đó là lạ.

Nhưng cô cũng không biết làm thế nào để hỏi quanh co lòng vòng, nên rất trực tiếp dừng lại.

Thẩm Nam Hạnh thấy cô không đi, quay đầu hỏi cô: “Làm sao thế em?”

“Cảm xúc của anh không ổn.” Nguyễn Túy lẳng lặng nhìn anh.

Nghe nói thế, Thẩm Nam Hạnh hiểu ra, phút chốc sau anh cười một tiếng, kéo Nguyễn Túy ngồi xuống trên cái ghế dài gần đó, trong đôi mắt bình thản chất chứa ý cười, nâng tay của cô lên khẽ cầm.

“Anh đang nghĩ, cách làm của anh hôm nay có đúng hay không.” Thẩm Nam Hạnh nhìn cô, ánh mắt ôn hòa mà sâu trầm, “Túy Túy, anh nên tôn trọng ý kiến của em.”

Nguyễn Túy không rõ ràng cho lắm: “Anh đã rất tôn trọng em rồi.”

“Tôn trọng thực sự phải là ngay từ đầu đã rõ, tôn trọng em, nhưng anh không hề, anh muốn em đi, Túy Túy.” Thẩm Nam Hạnh ngẩng đầu, gọi tên cô, “Là anh có lòng riêng.”

Anh đổ toàn bộ trách toàn lên mình, hoàn toàn không có ý trách tội những người khác, trong lòng Nguyễn Túy rất xúc động, Thẩm Nam Hạnh nào cần xin lỗi?

Thật sự anh không cần.

Người này sao cứ đần độn xin lỗi vậy nhỉ?

Nguyễn Túy thoát cánh tay bị Thẩm Nam Hạnh cầm, muốn tiến vào ngực anh ôm, kết quả nhìn thấy trong mắt Thẩm Nam Hạnh chợt lóe lên kinh hoảng, dưới sự sững sờ, hai tay cô trượt qua hông anh, vòng về sau.

“Anh tốt lắm.”

Nguyễn Túy nói xong câu này, rầu rĩ dúi đầu vào trong ngực anh.

Đây coi như là… sự chủ động hiếm hoi của Nguyễn Túy?

Thẩm Nam Hạnh khẽ giật mình, khóe miệng nhịn không được cong lên, Túy Túy của anh thật sự là đáng yêu quá trời quá đất, vô cùng khéo hiểu lòng người, còn vô cùng——

Vô cùng xinh đẹp.

“Túy Túy, em ngẩng đầu đi.” Thẩm Nam Hạnh nói khẽ.

Nguyễn Túy ngẩng đầu không hiểu, trong mắt có rất nhiều cảm xúc sinh động.

Thẩm Nam Hạnh nhẹ nhàng cười một tiếng, nâng mặt cô lên khẽ hôn, hôn bảo bối của anh một cái, lại hôn một cái để thân mật hơn.

Cuối cùng lại là một nụ hôn sâu, nghe tiếng tim đập vui vẻ, nhìn thấy Túy Túy vì vậy mà mặt đỏ tới mang tai, mắt đen lúng liếng xoay chuyển, cảm thấy quá mức ngượng ngùng.

Nguyễn Túy cúi đầu xuống, vẻ mặt cố vờ bình tĩnh.

Người bên cạnh kia còn nghiêm túc hỏi: “Đấu vòng loại chuẩn bị thế nào rồi?”

Nguyễn Túy nhìn anh, lại nhìn đất, mặt không thay đổi nhẹ gật đầu.

——

Vòng loại Tranh biện toàn quốc do bên nhận thầu chịu trách nhiệm tổ chức, Nguyễn Túy và Thẩm Nam Hạnh mới lên sân khấu, cũng nhìn thấy bên đối nghịch sẽ tranh biện với họ.

Khí thế rất đủ, bốn người đều tự có đặc điểm riêng, trong đó có một người trông khá hung ác, tranh biện câu nào cũng thấy máu lửa, lại phối hợp với cái kính mắt như giáo viên chủ nhiệm của cô ấy, quả thực có bóng ma tuổi thơ.

Nguyễn Túy có xem kỹ video cô ấy tranh biện, ánh mắt sắc bén và khí thế của cô ấy rất dễ dàng áp đảo tâm lý đối phương, đơn giản mà nói, chỉ nhìn tư thế, bạn thua luôn.

Nhưng Thẩm Nam Hạnh thuộc về quẻ không nóng không lạnh, phương thức anh tranh biện bình thản có lý lẽ, xem trọng lễ độ, bởi vậy lúc bắt đầu đấu vòng loại, hai người bên đối đầu hoàn toàn đấm đánh vào cái bịch bông, cũng có vẻ trái ngược như mấy bà cô bán bán cá ngoài chợ.

Lại thêm bản thân Thẩm Nam Hạnh có lý có cứ, đã rõ ai hơn một bậc.

Nguyễn Túy cũng không hoảng hốt, có Thẩm Nam Hạnh làm chỗ dựa, còn có hai người năng lực siêu mạnh khác, trông cô y trợ thủ, cô yên lặng ngồi ở chỗ nhất biện*, nhìn chuẩn cơ hội mới mở miệng cãi lại.

Tranh biện xong, Thẩm Nam Hạnh hỏi cô: “Sao không thấy em nói mấy câu vậy?”

Nguyễn Túy uống một hớp nước, trả lời rất oan uổng: “Là các đàn anh kích động quá.”

Thẩm Nam Hạnh cười một tiếng, đồng ý nhẹ gật đầu.

Kết quả vòng loại tranh biện có rồi, họ thắng bên đối nghịch.

Đây là tin vui, Nguyễn Túy giữ im lặng mở Weibo ra, phát hiện fan hâm mộ của mình thêm rất nhiều, xem ra vẫn có rất nhiều người đang để ý cuộc tranh tài cấp quốc gia này.

Cô rời khỏi Weibo, ngẩng đầu nhìn thấy Thẩm Nam Hạnh đứng bên cạnh cô, cũng vừa thu điện thoại di động.

“Bọn Bắc Đường nói phải bảo chúng ta mời ăn cơm.”

Nguyễn Túy cảm thấy này giống như lời Dư Lan có thể nói hơn.

“Còn nói muốn uống rượu trắng cơ.”

Thẩm Nam Hạnh yên lặng thêm câu.

Nguyễn Túy gật gật đầu, sau khi kịp phản bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Nam Hạnh, hỏi lại: “Rượu trắng?”

Thẩm Nam Hạnh: “Không say không về.”

Mí mắt Nguyễn Túy nhảy một cái.

Bọn họ có ý đồ gì xấu à?

Thật ra Dư Lan và Lục Bắc Đường thì có cái ý đồ xấu gì nổi? Họ chỉ mượn rượu trắng để ngụy trang giúp hai người tăng tình cảm mà thôi, nhìn xem, ngay cả quán cũng đặt, mục đích đúng là để khiến Thẩm Nam Hạnh quá chén.

Rượu trắng khiến người ta xúc động, xúc động thì dễ dàng sinh ra mấy chuyện không thể miêu tả, chuyện thành thật rồi là có thể gạo nấu thành cơm, ngẫm lại cũng k ích thích quá trời quá đất!

Nói làm là làm! 

Hai tên quỷ l0~ mãng dẫn Nguyễn Túy và Thẩm Nam Hạnh đến quán ven đường đã hẹn ăn đồ nướng, đầu tiên là bia, lại thêm rượu trắng, thay nhau mời, thay nhau uống.

Nguyễn Túy không đổi sắc mặt nhìn hai người Thẩm Nam Hạnh và Lục Bắc Đường chén anh chén chú, đồ nướng trong đĩa không ăn miếng  nào.

Mà hai người xem ra vẫn cứ rất tỉnh.

Lục Bắc Đường: “Đêm nay không say không về!”

Thẩm Nam Hạnh cong môi mỉm cười: “Được.”

Lục Bắc Đường: “Đêm nay ba say chưa chai!”

Thẩm Nam Hạnh trầm ổn gật đầu: “OK.”

Nguyễn Túy: “…”

Dư Lan: “…”

Xem ra đã không tỉnh nữa.

Sắc trời dần muộn, ven đường gió lạnh chầm chậm thổi, hai người uống rượu lại trông như lửa nóng ngày mùa động, rót một chén lại một chén.

Tình cảm giữa con trai với nhau, Nguyễn Túy và Dư Lan không hiểu, cũng không muốn hiểu.

Cuối cùng, Nguyễn Túy và Dư Lan mỗi người đỡ một người đi khách sạn.

Thật ra khách sạn là Dư Lan âm thầm nói cho Nguyễn Túy, cô ấy nháy mắt ra hiệu nói: “Họ Lục đặt trước khách sạn cho các cậu, đi lên một trăm mét là đến.”

Nguyễn Túy: “?”

Dư Lan cười ti tiện: “Có cần tớ dẫn đường khum?”

Nguyễn Túy: “?”

Lần này xem như cô hiểu rõ ý nghĩ của họ rồi, nhưng, Dư Lan tự cô ấy có hiểu không?

Nguyễn Túy thắng giọng một cái: “Dư Lan, Lục Bắc Đường bảo tớ nói cậu, nếu anh ấy uống say thì đưa anh ấy đến khách sạn một trăm mét phía trước?”

Dư Lan: “?”

Nguyễn Túy nói tiếp: “Anh ấy đặt phòng hai người ở đó.”
*[Nhất biện chủ yếu là lập luận, trình bày đầy đủ quan điểm của phe bạn. Phạm vi lập luận tốt nhất phải rộng. Công kích kết luận, vạch ra lỗ hổng trong ý nào đó của đối phương, tự thuật quan điểm bên ta, cường điệu một chút là đủ.

Nhị biện và tam ba biện là công kích. Khi công kích họ đưa ra vấn đề và trả lời vấn đề của đối phương. 

Tứ biện, là tiến một bước để củng cố quan điểm bên mình, vạch ra lỗ thủng của đối phương. Ngôn ngữ tổng kết phải đẹp.

Nguồn Zhihu]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play