Mùa hạ nóng nực trong con ngõ nhỏ cũng hong khô cả lòng người.
Không biết là ai gào một câu giảm điều hoà xuống một tí đi, người ngồi phía dưới cầm điều khiển từ xa, tiện tay chỉnh nhiệt độ một cái, buông xuống một tiếng lạch cạch.
Tiếng chói tai, cứ như cố ý làm ra.
Không khí có một khoảnh khắc yên tĩnh như vậy, ngay sau đó, bên tai Nguyễn Túy truyền đến một tiếng hứ.
Động tác cô cúi đầu nhặt điều khiển từ xa hơi dừng lại, mắt lấp lóe, không có giải thích, đứng dậy cất đặt điều khiển từ xa lại chỗ cũ.
Trước bàn bày một cây bút, là M&G* mọi người đã quen, Nguyễn Túy cầm bút vạch hai lần trên giấy nháp, không ra mực.
(*hãng văn phòng phẩm)
Cô nhắm ngay đầu bút bên môi để hà hơi, lại dùng tay vẩy hai lần, bút đen lúc này mới chịu ra mực.
Điện thoại tinh tinh một tiếng, có tin đến, khoảnh khắc màn hình sáng, Nguyễn Túy vừa hay nhìn thấy tin.
[ Nguyễn Túy, cậu tới chửa? Còn hai mươi phút nữa cuộc biện luận sẽ bắt đầu đấy. ]
Advertisements
REPORT THIS AD
Nguyễn Túy đáp câu ừ, lập tức đứng dậy, cất một mạch toàn bộ đồ trước mặt vào trong bọc, lại cầm chìa khoá, chuẩn bị đi ra ngoài.
Cửa phòng đóng, trong túc xá bắt đầu líu ríu.
“Chứ chả phải chỉ tham gia một cuộc thi biện luận à? Thật sự chả biết nó đang vênh váo cái gì? Ngày nào cũng bày cái mặt thối trong phòng, bảo nó giảm điều đi còn phát cáu, tức bay màu mất!”
“Hình như nó ném điều khiển xuống mặt đất đó…”
“Thế không phải nó có cái miệng tài lắm à? Không biết nói một câu chắc?”
“Được rồi được rồi, bọn mình không nói chuyện này nữa, nghe nói lần này Nguyễn Túy thi biện luận, có cả Thẩm Nam Hạnh khoa luật!”
“Thật luôn?”
Ngoài cửa phòng, sau khi nghe xong toàn bộ cuộc đối thoại bàn tay Nguyễn Túy cầm cửa tay phút chốc buông ra, chuyển dời vào trong túi, móc ra một viên kẹo mừng*.
*Kiểu kẹo màu đỏ để mừng cưới các thứ các kiểu.
Kẹo mừng dùng giấy bọc kiểu cũ, Nguyễn Túy lột giấy gói kẹo ra, vừa nét mặt không thay đổi nhét vào miệng, vừa đi về hành lang.
——
Đại học A danh giá này có lịch sử trên trăm năm, bên cạnh con đường là đại thụ trăm năm đứng thẳng tận trời xanh. Đi xuống lầu, Nguyễn Túy đạp xe đạp đến chỗ biện luận.
Trong không khí như có khí lưu đang chuyển động, trên mặt Nguyễn Túy toàn là gió nóng chạm mặt tới.
Cô nhắm lại híp mắt, khóe mắt trông thấy phía bên phải có một bóng dáng cao cao.
Bóng dáng bao phủ dưới ánh mặt trời, tạo ra một vầng sáng.
Khoảng hơn mười phút nữa là bắt đầu thi biện luận, Nguyễn Túy không nghía thêm, tăng thêm tốc độ giẫm lên mười phút còn lại chạy hiện trường, mở cửa Đại lễ đường.
Lúc đi vào, Đại lễ đường vốn cãi nhau đột nhiên an tĩnh lại, toàn bộ quay đầu nhìn về phía cô.
Nguyễn Túy bình tĩnh lướt qua trong các kiểu vẻ mặt khác nhau, đi ba chỗ ngồi của phe đối nghịch, lấy ra khỏi bọc một ít tư liệu.
Bốn đồng đội biện luận bên cạnh chống tay che trước miệng, hướng người về phía cô, nhỏ giọng nói: “Tôi tưởng cậu sẽ là người cuối cùng đến ý chứ.”
Nguyễn Túy sững sờ, ngẩng đầu nhìn lại đối diện, chỉ thấy vị trí đối diện ngay cô vẫn trống không, mãi không có ai tới.
Yên tĩnh không đầy một lát người xem phía dưới lại bắt đầu thân thiện, tiếng lớn đến mức Nguyễn Túy ngồi trên bục nghe mà rõ như bên tai.
“Nghe nói tam biện* phe đối diện ngồi trên kia, là thớt hắc mã tân sinh năm nay đấy, đừng thấy bạn ấy là khoa báo chí, biện luận còn trâu hơn đối thủ chuyên nghiệp luôn.”
*Tam biện tức là người phụ trách “tấn công” trong cuộc biện luận.
“Khen đi cứ khen đi, thế có trâu bằng Thẩm sư ca khoa luật mình không?”
“Haizz, tóm lại Biện luận toàn quốc* năm nay, bao giờ chả có một bên không đi được.”
*Nguyên văn [思辩杯] là một cuộc thi biện luận lớn, không biết nên chuyển thành gì luôn ;__;.
Biện luận toàn quốc là cuộc thi biện luận lớn cỡ cả nước, đội biện luận tham được toàn là đội nổi bật thắng từ các trường. Đại học A là khách quen của Biện luận toàn quốc, năm nào cũng là đội bắt đầu cuộc thi, rất thân thiết.
“Tao nghe người khác nói, sinh viên năm nhất tên Nguyễn Túy kia, rất được kì vọng trong lần thi biện luận này.” Trong đám người trông như nắp nồi có người liếc một cái, âm lượng hơi thấp.
“Cơ hội chỉ có một lần, mày nghĩ Thẩm Nam Hạnh nhường cô ta chắc?”
Người bên cạnh hỏi lại cậu ta.
Nguyễn Túy mắt thấy hết thảy lại âm thầm dời ánh mắt về, cô cúi đầu xuống, ngón tay không thể làm gì khác hơn là vuốt ve cây bút chẳng dễ ra mực.
Ngòi bút để xó lâu, là cô móc ra từ xó xỉnh nào đó, thấy nó sử dụng được, bèn dùng.
Bên tai không còn tiếng nói khiến người ta phiền não, thần sắc Nguyễn Túy nhàn nhạt, ngón tay kéo cái nắp bút lên, kéo dài khoảng cách.
Lạch cạch một tiếng, nắp bút gãy mất.
Cùng lúc đó, cửa lớn đóng chặt bị mở ra lần nữa.
Cùng với đó là một người đến, còn cả vô số ánh nắng.
Thẩm Nam Hạnh đứng dưới ánh mặt trời có vẻ hơi quá gắt, ôn hòa cười một tiếng với mọi người.
Ngón tay anh thon dài mà rõ ràng, cầm một bình nước khoáng, khiến bốn chữ khiêm tốn lễ độ, hiện ra vô cùng rõ ràng.
Không có ai quái lạ sao giờ anh mới xuất hiện, dù sao khắp đại học A đều mê muội nhan sắc anh.
Đại khái lòng này có cây cả*, trên lông mày cũng có sự thanh tao tuyệt đại.
*Nguyên văn Đại để tri tâm hữu đình thụ, đình đình nhất như nhĩ phong trí: Biết rằng trong lòng có cái cây do người trồng, cũng duyên dáng yêu kiều như người vậy, xuất phát từ 《 项脊轩志 》- “Hạng tích hiên chí” thời Minh.
Người ôn hòa thì đẹp mắt, giọng Thẩm Nam Hạnh ôn nhuận: “Xin lỗi nhiều, vì chuyện của tôi nên để mọi người đợi lâu.”
“Sư ca, anh không có đến trễ! Vừa hay còn một phút!”
Lời này vừa nói ra, lễ đường lập tức cười vang, Thẩm Nam Hạnh cũng cười gật đầu với người kia, cất bước hướng về vị trí tam biện.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo thun cổ tròn màu lam, màu xanh da sắc lam, trên còn có mấy đường uốn lượn, hình dáng cứng cáp phía sau lưng bị chống lên.
Nguyễn Túy lơ đãng đối diện mắt anh, hai người đều có một thoáng dừng lại.
Lông mày anh trông rất nhu hòa.
Chưa đầy một lát, Nguyễn Túy đạm mạc dời ánh mắt.
Thẩm Nam Hạnh cong cong khóe miệng.
Đề tài biện luận lần này là một đề cũ—— lý có trước tình hay là tình có trước lý.
Nếu như là đề cũ, vậy thì yêu cầu mọi người có thể chơi bài mới. Dù đồng ý hay là phản đối, đều phải xuất phát từ luận chứng mới.
Mà cuộc biện luận lần này cũng liên quan đến ngày Biện luận toàn quốc sau đó, trường học sẽ lựa chọn người ưu tú trong hai dội, danh sách chỉ có bốn người, có thể giành suất hay không, dựa hết vào bản lĩnh.
Nói thế, thật ra Thẩm Nam Hạnh chắc đã được chọn bằng thực lực rồi, mà Nguyễn Túy, bấp bênh vô cùng.
Tự Nguyễn Túy cũng nghĩ rõ được, cô cầm cái bút thiếu đầu tô tô vẽ vẽ trên tờ giấy trống không, lại bỗng nhiên dừng lại ——
Thẩm Nam Hạnh tay không mà đến, anh không mang tư liệu gì.
Bình thường người dám làm như vậy chỉ có hai loại, một loại là vò đã mẻ không sợ rơi, chữa ngựa chết như ngựa sống, một loại là đã tính trước, thuộc nằm lòng, Thẩm Nam Hạnh không cần nghi ngờ thuộc loại sau.
Bực bội và bất an đột nhiên xuất hiện chiếm lĩnh lòng Nguyễn Túy, cô ném bút lên trên bàn, hai tay nhét vào túi chứa kẹo mừng.
Giấy gói kẹo ma sát, như đang trấn an cảm xúc bực bội của cô. Nương theo giọng MC nói cuộc thi biện luận bắt đầu, Nguyễn Túy chỉnh trang suy nghĩ, đối mặt tranh tài.
Đầu tiên là thời gian lập luận, tiếp theo mới là thời gian biện luận, Nguyễn Túy vẫn đang nghe bên đối phương lập luận, lúc nghe đến chỗ nào, cô cầm bút viết một câu trên giấy nháp.
Mà động tác của cô hay vặn bị Thẩm Nam Hạnh đối diện thu hết vào mắt, khóe môi anh cong cong, nghĩ là biết cô ghi câu nào.
Mỗi người chỉ có hai phút biện luận, Nguyễn Túy cầm mic lên đứng thẳng người, ánh mắt chẳng chứa một chút xúc cảm: “Bên đó lúc lập luận có nói một câu, pháp luật cũng là xây dựng trên cơ sở tình cảm, vậy có phải cho thấy bên đó tán đồng ý kiến tình có trước lý không?”
Thẩm Nam Hạnh phụ trách tam biện lý có trước tình, anh không vội không chậm cầm mic lên.
“Được rồi, biện hữu bên đối lập à, ý kiến của bên tôi là xây dựng trên cơ sở tình cảm, nhấn mạnh là việc xử lý của mọi người dựa vào cảm xúc sẽ mất sự thỏa đáng, nên mới có pháp luật, nên ý kiến của biện hữu bên tôi là xây dựng trên cơ sở tình cảm. Mà giờ xã hội dùng pháp luật để trói buộc mọi người, nên mới hình thành xã hội pháp trị hôm nay của chúng ta, nên luận chứng bên tôi là nhìn từ quan điểm lý có trước tình.”
*Mọi người đừng mắng iem vì đọc khum hiểu gì, iem cũng không hiểu.
Giọng anh hòa hoãn, không mang chút công kích, nhưng lại cắn chữ rõ ràng, logic chặt chẽ.
Tay trái của Nguyễn Túy xoay chuyển trên mặt bàn, rất thẳng thắn: “Vậy tôi xin hỏi anh một vấn đề.”
Thẩm Nam Hạnh lịch sự duỗi tay một chút: “Mời nói.”
…
Qua khoảng hơn nửa giờ, cuộc tranh tài kết thúc. Nguyễn Túy cảm thấy rất khát, cô vội vàng muốn uống nước, lại bị MC gọi lại, nói kết thúc xong chụp hình nhóm.
Nụ cười của MC phần lớn đã trải qua huấn luyện, mặc dù trông hơi giả trân, nhưng đưa tay không đánh người mặt cười, Nguyễn Túy nhịn cơn khát nước, không mặn không nhạt ừ một tiếng.
Là người nổi tiếng của đại học A nên Thẩm Nam Hạnh may mắn được vinh hạnh đẩy tới vị trí center, Nguyễn Túy không muốn chen, cô nhìn một đám con gái nghiêng về người anh, mình thì dịch khỏi vị trí, dời về cuối cùng.
Nửa đường bị ai đó giẫm chân, ngay cả lông mày cô cũng không nhúc nhích một chút nào, lui tiếp ra phía sau.
Ai ngờ đột nhiên nghe thấy có ai đó hô: “Bạn Nguyễn ơi.”
Giọng rất êm tai, như hát bài chúc ngủ ngon.
Nguyễn Túy không chắc có phải là mình, dù sao ở đây có phải chỉ có một mình cô họ Nguyễn không, cô cũng chả biết.
Không ai đáp lại, lúc này Thẩm Nam Hạnh gọi tên đầy đủ: “Nguyễn Túy?”
Thanh tuyến anh rất thấp, nhưng khi anh nói chuyện, âm lượng người chung quanh cũng bất giác thấp đi, như là để phối hợp với anh.
Nguyễn Túy quay đầu lại, một đôi mắt đen sáng nhìn anh chằm chằm, không cất tiếng.
Mọi người như kinh ngạc khi Thẩm Nam Hạnh gọi Nguyễn Túy, nhất thời vẻ mặt mọi người đậm lên, thú vị vô cùng.
Thẩm Nam Hạnh chủ động đi hai bước về phía Nguyễn Túy, mặt mày ngẩng lên, chăm chú nhìn cô.
“Lần trước chưa kịp hỏi tên em, sau nghe ngóng từ người khác, mới biết em tên Nguyễn Túy.”
Nguyễn Túy nhướng mày, chẳng đáp anh một từ nào.
“Em biện luận giỏi lắm.”
Thẩm Nam Hạnh lưu ý đến nét mặt của cô, chậm dần giọng, nói hết lời kế tiếp.
Nguyễn Túy lấp lóe ánh mắt, cứ như vì anh mà động dung. Nhưng một lát sau, trong vô số ánh mắt nhìn chăm chú, cô nhúc nhích miệng nói một câu.
“Chúc mừng anh.”
Chúc mừng anh thắng tôi.
Nói đến là lạnh nhạt, ngữ điệu lạnh lùng.
Sau đó chụp hình nhóm, bởi vì Thẩm Nam Hạnh cao nên chủ động đứng sau, Nguyễn Túy không lên tiếng, lại có thể phát hiện sau lưng có một bóng dáng.
Chị gái chụp ảnh dùng ngữ khí dỗ trẻ nói với họ: “Rồi, nào, nhìn ống kính!”
“Nguyễn Túy, cười một cái nào.”
“Thẩm sư ca, sao anh cứ nhìn chằm chằm đỉnh đầu người ta thế?”
Một tiếng tanh tách, chị kia ấn cửa chớp máy ảnh, bức hình nhóm cứ như vậy rơi xuống đất.
Trên đường trở về, Nguyễn Túy lau lau mồ hôi trên trán, ngẩng đầu lên tưới nước ùng ục ùng ục vào trong miệng.
Mặt trời nóng bỏng, ở giữa hành lang có gió lùa coi như mát mẻ, cô đi qua khoảng cách gần nhất, chọn đi xuyên qua lầu dạy học.
Thẩm Nam Hạnh ra sau, vừa hay anh trông thấy bóng dáng Nguyễn Túy đi vào, người bên cạnh chỉ vào bóng dáng Nguyễn Túy nói: “Nói thật này, lúc mày biện luận với em ấy, tao nhất trí cho rằng em ấy là đóa hồng có gai.”
Thẩm Nam Hạnh nghĩ ngợi, phản bác lời anh ấy: “Em ấy không có gai đâu.”
Lục Bắc Đường hỏi lại anh: “Thế mày cho là sao?”
Thẩm Nam Hạnh không nói tiếp nữa, sự giáo dục nói anh hay, anh không nên soi mói người khác như thế.
Lục Bắc Đường thấy anh không cất tiếng, đẩy cánh tay của anh, lại hỏi tiếp: “Nhìn hành động của mày vừa rồi ở đại lễ đường, không phải lần đầu cậu biết em ấy hả?”
Con người chính là hóng hớt như thế, Lục Bắc Đường hóng nhất là chuyện của Thẩm Nam Hạnh.
Ai ngờ lúc anh ấy hỏi xong vấn đề, Thẩm Nam Hạnh lại cười.
Anh cười đến khiêm tốn, là ý cười rất nhạt.
Lông mày Lục Bắc Đường chau chọn, càng hiếu kỳ.
Thẩm Nam Hạnh cũng không che che lấp lấp: “Tao muốn đưa cho em ấy một quyển sách, nhưng em ấy không muốn.”
Đây không phải lần đầu Thẩm Nam Hạnh gặp Nguyễn Túy, từ phải sớm hơn một tuần so với hôm nay, trên cầu vượt anh đã gặp Nguyễn Túy.
Khi đó anh đang chờ xe, trông thấy cô chống trên lan can, cầm một tấm hình trong tay xem nhiều lần. Điều này vốn không có gì, chỉ là cô đợi hơi lâu, nên khiến anh chú ý.
Một người thần sắc cô đơn đứng trên cầu vượt, khiến người khác chú ý biết bao, vốn Thẩm Nam Hạnh vô ý thoáng nhìn, lại thật sự nhìn cô chằm chằm hồi lâu.
“Mày tặng em ấy sách gì?” Lục Bắc Đường đột nhiên hỏi.
Thẩm Nam Hạnh nhìn lầu đối diện nói, nhớ lại chuyện ngày đó, ánh mắt nhẵn mịn: “« Sống».”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT