Sau khi cứu Đinh Nhược Nhuận, Đường Lan Thanh suy đi nghĩ lại liền đưa ra quyết định thực hiện những việc mà trước đây mình chưa làm được.

Nàng từ trên xe bước xuống, sửa soạn bó hoa cúc trắng trên tay cho đẹp đẽ, xác định không có chỗ nào không tốt, liền đưa mắt tìm đến tấm bảng lớn màu đen phía trước cửa, trên tấm bảng cứng rắn khảm bốn chữ "Đông Lăng mộ viên".

Thời gian trước khi sống lại, nàng làm nhiều chuyện vô liêm sĩ như vậy, cũng chỉ vội vã tới nơi này một lần, hiện tại cầm bó hoa đứng trước mặt hắn, nàng cảm thấy có chút không dám đối mặt.

Đường Lan Thanh tiện tay đem tóc rối vén ra phía sau tai, nàng nhắm mắt hít sâu một cái, giống như đang quyết định làm gì vậy, sau đó nàng mở mắt, trong mắt là một mảnh kiên định, do dự, không quyết trước đó đều bị quét sạch không sót lại gì.

Tìm trong đầu những ký ức hiếm hoi còn sót lại, Đường Lan Thanh bỏ ra thật lớn khí lực mới tìm được mộ bia mà nàng muốn tìm " ba, ta đến xem ngươi."

Thanh âm trong trẻo, nhàn nhạt nghe không ra bất kỳ tâm tình gì, chỉ là âm tiết hơi run tiết lộ tâm tình của nàng lúc này. Đường Lan Thanh cúi người, nhẹ nhàng đem hoa đặt ở trước mộ, ngón tay vô thức sờ tấm ảnh trên bia, cảm giác xa lạ mà quen thuộc từ đầu ngón tay chui vào lòng nàng "ta nếu như nói ta hiện tại ngay cả dáng vẻ của ngươi đều đã quên, ngươi có hay không hiện tại từ bên trong đứng lên đánh ta một trận..."

"Ha ha---" Đường Lan Thanh trong đầu tư tưởng ra hình ảnh mà mình nói tới, sau đó liền bị chính mình chọc cười ra tiếng, thế nhưng cũng không biết tại sao độ cong vung lên lại mang theo một chút cay đắng "ba, ngươi là cái chỉ xứng nửa chức lão công, cũng chỉ xứng nửa chức phụ thân."

"Lần cuối chúng ta gặp nhau khi đó ngươi nói với ta "tiểu bảo bối, ba ba muốn đi một chỗ rất xa, đi gặp một người rất quan trọng, ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời thúc thúc" ta khi đó ngây thơ liền bị ngươi lừa dối, ngày hôm đó rõ ràng là ngày chúng ta âm dương cách biệt."

Gió nhẹ từ bốn phía thổi tới, cây cỏ xung quanh bị gió thổi kêu sào sạt, lỗ tai im lặng có thể nghe rõ tiếng gió nhẹ nhàng mơn trớn, Đường Lan Thanh khoé miệng nhếch lên chưa bao giờ hạ xuống, nàng cứ như vậy mà lẳng lặng vuốt ve tấm bia, nhìn kỹ dáng vóc tiều tụy của người đó.

"Ba, ta quả nhiên là nữ nhi của ngươi, bởi vì ta cũng kế thừa sự si tình của ngươi. Mẹ ở thời điểm ta còn chưa biết gì liền ra đi, ngươi yêu nàng như vậy lại chịu đựng hết thảy nhớ nhung, cố nén thống khổ mà nuôi nấng ta đến khi ta tốt nghiệp tiểu học***, ngươi như vậy thật ra cũng đã xứng chức phụ thân, cũng thật vĩ đại. Cảm tạ ngươi cho ta một tuổi thơ tràn ngập tình yêu của cha, cảm tạ ngươi không có ngay lập tức bỏ xuống ta theo nàng mà đi, cũng cảm tạ ngươi trước khi đi để lại một lời nói dối mỹ lệ kéo dài đến tận lúc ta hiểu chuyện, hiểu được đạo lý đối nhân xử thế "

***tiểu học ở đây là từ lớp 1 tới lớp 9

Cha của nàng, ở quanh thân nàng bao bọc một tầng bảo vệ sau đó mới rời đi, nếu không phải trong một lần nàng đi công tác cần phải đến đồn công an xin sổ hộ khẩu, mới biết được phụ mẫu nàng đều đã đã mất, nếu không cũng không biết còn bị giấu đến khi nào.

Khi nàng vừa mới biết tin đã vô cùng tức giận, nàng tâm tâm niệm niệm, thời thời khắc khắc đều chờ mong hắn trở về, cũng ảo tưởng qua vô số loại cảnh tượng gặp gỡ. Thế nhưng kết quả quay đầu lại chỉ là trúc lam múc nước***, công dã tràng mà thôi.

***múc nước bằng giỏ trúc

Sự việc này như một đòn đánh cảnh cáo khiến Đường Lan Thanh bài xích hết tất cả những gì liên quan tới hắn.

Hiện tại ngẫm lại từ đầu đến cuối, trước kia bởi vì còn trẻ tuổi, mà trẻ tuổi nông nổi chuyện gì đều có thể làm được, hơn nữa nàng cũng không có lý trí phân tích đầu đuôi câu chuyện. Thật ra cha mẹ mang nàng tới thế giới này đã là ban ân lớn nhất, huống chi mấy năm ở chung kia, phụ thân đã đem hết thảy yêu thương cho nàng, nàng có tư cách gì mà đi trách cứ hắn?

Đường Lan Thanh há miệng muốn nói gì đó nhưng bị điện thoại bên trong túi quần chấn động cắt đứt, nàng sau khi đọc tin nhắn, nhãn thần không tự chủ mà rủ xuống, thanh tuyến trầm thấp "những thứ kia thuộc về chúng ta hồi ức, ta sẽ dùng tất cả sinh mệnh đi bảo vệ."

Dứt lời, nàng đứng lên cúi mình thật thấp vái chào "ta sẽ bồi thường cho ngươi xem, yên tâm."

Đường Lan Thanh dọn dẹp tốt tâm tình của mình, sau đó xoay người rời đi. Mới vừa bước ra cửa, trước mặt liền xuất hiện một bóng người quen thuộc, nàng vui vẻ nở nụ cười "yêu, thật trùng hợp."

Cố Hoài Cẩn trong mắt loé ra một tia ngạc nhiên, nhưng chỉ trong nháy mắt nàng liền điều chỉnh tốt tâm tình của mình "ừm, trùng hợp thật."

Đường Lan Thanh hiện tại tâm dù cho có bao nhiêu muốn ở lại cùng nàng, tận dụng cái trùng hợp hiếm thấy này. Nhưng việc trong tay không cho phép nàng vì nữ nhi tình trường mà làm lỡ, chỉ đành xẹp miệng từ bỏ "ta không làm lỡ thời gian của ngươi nữa, lần sau gặp."

Cố Hoài Cẩn đương nhiên nhìn ra được dáng vẻ nàng gấp gáp của nàng, nàng nắm chặt cổ tay nói "được, tạm biệt."

"Ừm, chính ngươi chú ý an toàn" Đường Lan Thanh xuất phát từ quan tâm, nhắc nhở nàng một câu, chờ nàng gật đầu ra hiệu liền bước nhanh đến nhà ga, hy vọng có thể đuổi được chuyến xe sớm nhất.

Đường Lan Thanh bây giờ muốn đi gặp người có được quyền nuôi dưỡng nàng, cũng chính là thân thích duy nhất của nàng, là em trai ruột của ba nàng, và cũng là thúc thúc của nàng.

Hắn cùng ba nàng tính cách hoàn toàn khác biệt nhau, nếu không phải từ nhỏ đã tiếp xúc, nàng thực khó tưởng tượng người này là thân nhân của nàng. Bởi vì thúc thúc nàng gàn bướng, cay nghiệt, luôn miệng chê nàng là kẻ phiền toái, là gánh nặng của bọn họ. Mà thê tử của hắn thì lại khác, mà điểm khác biệt kia là gì? Chính là ở trước mặt Đường Lan Thanh luôn giả hiền lành, giống như làm mọi chuyện đều là vì tốt cho nàng.

Đúng vậy, những gì bà ta làm đều chỉ là ngụy trang, bởi vì bà ta thấy được tài khoản ngân hàng của nàng, hoặc nói đúng hơn bà ta coi nàng là cây hái ra tiền. Dù sao thì khi ba ba nàng mất đi, toàn bộ tài sản trong nhà đều thuộc nàng sở hữu.

Ở kiếp trước, những cái được gọi là "thân thích" kia mang theo mặt nạ đến nuôi dưỡng nàng là bởi vì tài sản trên người nàng, vì có thể từ nàng đào được một ít chỗ tốt. Cuối cùng bọn họ lòng tham không đáy lấy đi tất cả tài sản của nàng, bao quát căn nhà tràn ngập hồi ức của nàng cùng phụ thân.

Đối với thiếu nữ hồ đồ một chuyện cũng không biết như nàng mà nói, chuyện này không nghi ngờ bọn họ chính là cưỡng bức dụ lợi, xâm phạm quyền sở hữu tài sản của nàng.

"Thân tình" chính là như vậy, bình thường bề ngoài hoà ái dễ gần, giúp này giúp nọ, nhưng khi xảy ra chuyện liền lập tức trở mặt không quen biết. Loại "thân tình" này ở trước mê hoặc của lợi ích liền biến chất trở thành một loại giả nhân giả nghĩa, tốt với nàng là bởi vì từ nàng bọn họ có thể tìm được chỗ tốt mà không cần trả giá, cũng bởi vì nàng im lặng cho nên bọn họ mới tiếp tục làm tới, tham lam muốn chiếm giữ tất cả của nàng. Mà buồn cười nhất chính là, Đường Lan Thanh nàng cũng chỉ có bọn họ là thân nhân duy nhất cùng huyết thống.

Đường Lan Thanh không nóng không vội mà đi thẳng đến trạm xe buýt, ở trên xe ngủ một giấc no đủ, mới chậm rãi đi dạo bên trong đại sảnh. Nàng còn chưa kịp gọi lại mười mấy cuộc gọi nhỡ trong điện thoại, thì Đường Lan Thanh đã bị một đại lực từ phía sau đẩy tới. Nàng bởi vì không phòng bị mà bị đẩy đến lảo đảo, cũng may nàng giữ thăng bằng tốt cho nên mới tránh khỏi bi kịch bị ngã chổng vó. Chà chà..đối với một hài tử nhỏ yếu như vậy cũng nhẫn tâm dùng lực tay lớn như thế, thật sự là...

Không đợi nàng quay ngươi lại, liền nghe thấy tiếng thúc thúc răn dạy "ngươi bị cái gì vậy, ngay cả một cái hẹn cũng đến trễ, có hiểu lễ nghĩa hay không?"

Lễ nghĩa? Ngươi đây là trợ trụ vi ngược*** sao? Hắc, kẻ tham tiền nhà chúng ta mà cũng biết tới "lễ tiết" sao?

***thấy người là sai nhưng vẫn dung túng

"Trên đường kẹt xe" Đường Lan Thanh tùy ý tìm đại một lý do, liền xoay người đi ra cửa, mặc kệ hắn tin hay không đều không liên quan tới nàng.

"Ngươi đứa nhỏ này, làm sao chỉ mới nghỉ hè một thời gian liền thành ra như vậy, việc tôn trọng trưởng bối không lẽ còn muốn ta đến dạy ngươi? Còn không biết lại đây giúp ta xách hành lý!" Đường thúc hình như bị một loạt hành vi của nàng làm cho tức giận, hoàn toàn không để ý đến trường hợp mà giận dữ hét lên, cũng không để ý đến ánh mắt người bên ngoài ra sao nhìn hắn.

Nhưng Đường tẩu không giống vậy, nàng là nữ nhân không thể chịu được những ánh mắt xoi mói không giống nhau nhìn nàng, nàng là một người sĩ diện. Đường tẩu lấy cùi trỏ chọc chọc Đường thúc, ghé sát bên tai hắn nói nhỏ "nàng hiện tại đang trong thời kỳ phản nghịch, đừng cùng nàng tính toán. Chờ về nhà còn rất nhiều cơ hội dạy dỗ, lúc đó nàng cũng không chạy được."

"Hanh" Đường thúc lạnh rên một tiếng, tự mình lôi kéo hành lý đi phía sau Đường Lan Thanh, hiển nhiên là ngầm thừa nhận lời nói của thê tử.

Tiểu tiện nhân này, cánh cứng rồi liền trở nên như vậy, xem ra không giáo huấn ngươi một hồi, ngươi cũng không biết chính mình họ gì, là do ai nuôi ngươi.

Đường Lan Thanh không có dẫn bọn họ về nhà, chỉ tiến vào một nhà hàng KFC gần sân bay. Tìm được một góc tương đối hẻo lánh, Đường Lan Thanh ngay lúc chuẩn bị ngồi xuống thì liền bị sai đi gọi thức ăn. Nàng vẫy vẫy cánh tay, chỉ đành nhận mệnh bước vào xếp hàng.

Món ăn sau khi được dọn lên gần xong, Đường Lan Thanh xoa bên mép dính chút dầu, ung dung thong thả mở miệng " cảm ơn thúc thúc cùng thẩm thẩm ba năm chăm sóc, sau này ta sẽ cuộc sống của chính mình ta sẽ tự phụ trách."

Đường tẩu còn đang vì một bữa cơm miễn phí mà vui vẻ, lại bị lời nói của nàng làm hết hồn, không chắc chắn hỏi lại "cái gì?"

"Ba năm qua nghĩa vụ của các ngươi đã xong, ta sẽ một bút thanh toán cho các ngươi." Nói xong, Đường Lan Thanh liền lấy điện thoại mở chức năng máy tính ra, bắt đầu tính toán nhanh chóng "ba năm sơ trung, sáu cái học kỳ, một học kỳ phí sách vở của các ngươi cho là 500, ba năm cứ cho là 1800 đồng. Ta chưa từng dùng tiền điện, tiền nước, tiền ăn mỗi tháng 2000, ba năm 72000. Các ngươi một năm mua vé máy bay hai lần lấy cớ muốn gặp ta, kỳ thực là muốn thăm con của mình, bay qua bay lại một người 600, ba năm 7200. Tổng cộng 80 ngàn một trăm.

Cũng không nhìn hai người kinh ngạc trước mặt, Đường Lan Thanh đem điện thoại di động cất vào, cầm cộc tiền đưa tới trước mặt bọn họ, lạnh nhạt nói " 80 ngàn một trăm, đổi lấy sự tự do của ta."

Đường tẩu nghe được tiền tài, lập tức phản ứng lại, nàng nhìn thấy mấy tờ bạc trắng toát giống như đang cùng nàng vẫy tay vậy. Chỉ là những thứ tiền Đường Lan Thanh vừa nói thật ra bọn họ căn bản chưa từng lấy ra, còn dùng tiền của nàng vì con mình trả học phí, còn vì nhà của mình mà mua thêm đồ trang trí, đồ đạc trong nhà vân vân. Nhưng lòng tham của con người là vô hạn, một cây hái ra tiền, một cục tiền lớn như vậy liền cùng nàng vẫy tay nói tại tạm biệt, nàng đương nhiên không cho phép.

"Lan Thanh a, ngươi làm vậy là sai rồi. Chúng ta giống người như vậy lắm sao? Dưỡng dục ngươi là trách nhiệm của chúng ta, ngươi cũng biết cha ngươi đem ngươi giao cho chúng ta, chúng ta tất nhiên nên có nghĩa vụ nuôi nấng ngươi. Ngươi nếu như chỉ dùng tiền liền gạt bỏ quan hệ giữa chúng ta như vậy liền không được, thật không nghĩ tới ngươi sẽ là người như vậy, thật sự uổng phí chúng ta một nhà đối với ngươi quan tâm, chăm sóc."

Đường Lan Thanh đối với những lời nàng nói đều mắt điếc tai ngơ, nước đổ đầu vịt. Ai..nếu như lúc nàng nói trong mắt của nàng nếu không hiện lên vẻ tham lam, thì có lẽ mấy câu này vẫn còn một chút độ tin cậy "mười ba vạn, phí bồi thường ba năm "nuôi nấng". "

Đường thúc vốn là không thích nàng, hơn nữa chuyện khi nãy ở phi trường đã khiến tâm tình của hắn hết sức kém cỏi, hắn bây giờ không nhịn được nữa, bắt đầu gào thét "Đường Lan Thanh, ngươi đừng..."

Hắn còn chưa nói xong, Đường Lan Thanh quơ quơ ngón tay, ánh mắt nheo lại xuyên thấu lòng người "mười tám vạn giá chót, đổi lấy sự tự do của ta. Nếu không chịu, chờ nhận thư kiện về việc xâm phạm quyền sở hữu tài sản đi, khi đó chúng ta gặp nhau trên toà."

Một lời thành công khiến hai người Đường thúc, Đường tẩu im lặng, hai người theo bản năng mà hai mặt nhìn nhau, né tránh ánh mắt lợi hại của Đường Lan Thanh. Cục diện này nằm ngoài dự liệu của bọn họ, ý nghĩ ban đầu lấy hết tài sản của nàng, sau đó mặc nàng sống chết hiện tại đã hoàn toàn ngược lại, trong nhất thời hai người bị chấn động đến mức không kịp phản ứng."

"Thúc thúc, thẩm thẩm, các ngươi muốn tiền, ta muốn tự do, chúng ta đều có cái mình muốn không phải rất tốt sao? Hà tất làm lớn mọi chuyện lên, cuối cùng khiến chúng ta ai cũng không vui." Đường Lan Thanh vừa đấm vừa xoa, nàng hiểu rõ cách làm người của bọn họ. Bọn họ sẽ không tới mức vì chuyện này mà đem mình đưa vào ngục giam.

Ánh mắt hai người bọn họ tiếp xúc hồi lâu, có thể không công mà vẫn được tiền, lại còn không bị kiện đương nhiên là lựa chọn tốt nhất, bọn họ còn không ngu tới mức chính mình đem nửa đời còn lại ra đùa giỡn. Huống chi ba năm qua bọn họ từ trên người nàng đã mò được không ít chỗ tốt, trừ bất động sản ra, di sản cơ hồ bị hai tổn hết một nửa, bây giờ trước khi đi còn có thể kiếm được mười tám vạn là cỡ nào may mắn.

Hai người so sánh với nhau, Đường tẩu hiểu được biến hoá hơn rất nhiều, nàng lén vỗ vỗ lão công, sau đó đối với Đường Lan Thanh nói "ta vẫn biết Lan Thanh luôn là người tự chủ, nếu ngươi muốn một người sinh hoạt chúng ta cũng không ngăn cản ngươi, miễn cho ngươi nói hai lão gàn bướng chúng ta ngăn cản còn đường phát triển của ngươi."

Trong lời nói một chữ "tiền" cũng không nhắc đến nhưng ý tứ lại đầy đủ rõ ràng, bọn họ cho Đường Lan Thanh thư hiệp nghị, Đường Lan Thanh cho bọn họ con đường phát tài.

Mục đích hôm nay nếu đã đạt được, Đường Lan Thành cũng không muốn ở đây thêm dù chỉ một giây "các ngươi gửi đồ tới trường đi, sau khi ta nhận được, tiền sẽ chuyển vào tài khoản của các ngươi, cái này là tiền vé máy bay lần này.

Dứt lời nàng liền quay đầu rời đi, để lại hai người còn đang vui vẻ vì đạt được lợi ích cao.

Đinh Nhược Thuỷ cân nhắc mà nhìn bóng lưng rời đi của Đường Lan Thành. Trong lòng nhắc nhở chính mình sau này chớ cùng Đường Lan Thành phạm vào sai lầm tương tự. Lúc nói chuyện riêng nhất định không thể chọn địa điểm gần với WC. Có điều... Đường Lan Thành người này đúng là rất thú vị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play