Trước ngày khai giảng, trên đường khắp nơi đều có thể thấy học sinh từ các nơi. Mọi người hoặc là mang hành lý qua lại vội vàng, hoặc là tụm năm tụm ba tụ tập cùng một chỗ ôn chuyện, hoặc giống như hai người bọn họ vậy.

"Ngươi không cần phải đưa ta về cũng được" mở miệng nói chuyện là một vị nho nhã nữ sinh, thế nhưng âm thanh lại một mảnh thanh thanh lạnh lùng.

"Tiện đường, không sao. Ngươi đã cân nhắc tốt nên thi vào trường nào rồi sao?"

Đinh Nhược Thủy không để ý chút nào, nàng đã sớm quen với thái độ của nàng, tròng mắt hoàn toàn không có chút rung động nào, giống như tất cả xung quanh cùng nàng đều không có quan hệ gì.

"Ừm, chọn kinh tế, trong nhà cần ta. Còn ngươi?"

"Ta? A~" Đinh Nhược Thủy vẻ mặt ôn nhu tươi cười, con ngươi thâm thúy tạo nên từng đợt gợn sóng, biểu tình ôn nhu nói "nhiếp ảnh."

Nữ sinh bên cạnh nàng thói quen nhíu mày lại, cười trêu "Cái đuôi số một của Nhuận tỷ tỷ."

"Ha..Tử Mộ, đừng như vậy. Tốt xấu gì chúng ta cũng mặc một cái quần lớn lên" Đinh Nhược Thủy miệng tuy phản bác, nhưng trong lòng vui vẻ tiếp thu câu nói này, có thể làm cái đuôi số một của người kia, cũng phải có năng lực mới được chứ.

Bất đắc dĩ nhìn lên trời, Tử Mộ đối với việc nàng da mặt dày sớm đã thành thói quen, thế nhưng người này da mặt vì sao có thể dày như vậy "ta đi, ngươi đi đường nhớ chú ý an toàn."

"Ừm, giữ sức khoẻ."

"Ừm."

Hai người thanh mai trúc mã cùng nhau tạm biệt xong, Đinh Nhược Thủy bước đến phía trước cách đó không xa, nghĩ đến việc sắp được gặp người mình tâm tâm niệm niệm, bước chân nàng bất tri bất giác nhanh hơn.

Chân trước vừa bước đến cửa công viên, Đinh Nhược Thủy liền nghe được tiếng ầm ầm điếc tai, đồng thời cảm giác được bậc thang toàn bộ đều rung lắc rất mạnh, cùng lúc đó, bụi từ trên cao bay mù mịt, tiếng thét chói tai kêu lên liên tục.

Trong lòng dâng lên dự cảm không tốt, nàng không chút do dự mà chạy về hướng đó, dọc theo đường đi thấy rất nhiều người từ trong chạy trối chết ra ngoài. Đinh Nhược Thủy nửa đường tiện tay ngăn một du khách lại, vội vàng dò hỏi "phía trước xảy ra chuyện gì?"

"Khu nhà cũ đột nhiên sụp xuống, hình như còn có người ở bên trong."

Không đợi du khách đó nói xong, Đinh Nhược Thủy lao đến chỗ khu nhà cũ, dọc đường đi không quan tâm mình đụng trúng người nào, cũng không để ý đến tiếng chửi rủa từ phía sau, nàng nhớ ngày hôm nay nữ nhân kia đến nơi này để vẽ thực vật

Ngàn vạn lần...không nên gặp chuyện không may...

"Nhược Nhuận!!!"

Con mắt càn quét đoàn người xung quanh, dọc đường đi cũng không nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia, cảm giác bất an càng lúc càng dày đặc. Chết tiệt, mấy người này không việc gì tới công viên làm gì chứ, nhiều người như vậy nàng làm sao tìm được nữ nhân ngốc kia a...

Đinh Nhược Thủy đẩy đoàn người ra, sau đó chui vào nơi khi nãy bị sụp, đúng như dự đoán tất cả đều trở thành phế tích, nàng cảm giác trong lòng giống như bị xé rách cái gì, máu không một tiếng động cùng một chỗ rơi xuống đất, nhiệt độ trong trái tim theo từng giọt nhỏ xuống mà lạnh dần "Đinh Nhược Nhuận!!!"

Tiếng gào thét tan nát cõi lòng hình như làm kinh sợ đến cả bầu trời, làm cho thái dương cũng mất đi nhiệt độ vốn có, ánh sáng chiếu vào nàng chỉ còn lại một mảnh lạnh lùng, khiến cả thân thể đều trở nên lạnh lẽo.

Đinh Nhược Thủy vừa chạy lên mấy bước thì bị người kéo lại, đối với những lời khuyên ngăn bên cạnh nàng đều mắt điếc tai ngơ, nàng giãy dụa muốn xông vào tìm bên trong có đúng hay không chôn nữ tử ôn nhu mà nàng yêu tha thiết.

"Thả ta ra--tỷ ta có khả năng vẫn còn ở bên trong... Đinh Nhược Nhuận!!! Trả lời ta!!!"

"Hài tử, bên trong rất nguy hiểm, ngươi không thể đi vào."

Đinh Nhược Thủy bị cưỡng chế lôi ra khỏi đoàn người, người phụ trách kéo nàng ngồi xuống hàng ghế dài cách đó không xa, ngữ khí trầm trọng nói "đừng nóng vội, nhân viên cấp cứu sẽ đến giúp ngươi tìm người, ngươi ở lại đây chờ tin tức đi."

"Xin chào quý khách, số máy quý khách vừa gọi hiện đã khoá, xin gọi lại sau..."

Ánh mắt trống rỗng thể hiện trong lòng chủ nhân của nó giờ khắc này đã thành tro bụi, nàng xiết chặt đôi bờ vai được bao bọc bởi quần áo đơn bạc. Rõ ràng chỉ mới cuối tháng tám, vì sao thời tiết lại trở nên lạnh như vậy, chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng khiến mặt nàng đau đớn, hại nàng đau đến nước mắt rơi không ngừng...

"Nhược Nhuận.. Nhuận..." trong miệng máy móc lẩm bẩm tên Đinh Nhược Nhuận, đôi mắt Đinh Nhược Thủy vì nước mắt bao phủ mà ngày càng trở nên mơ hồ, không thấy rõ. Nàng lảo đảo nhìn xung quanh, liên tục hô lên, khát vọng có người sẽ đáp lại nàng "Nhược Nhuận!!!"

Từng sợi tóc dài bị gió thổi bay ngổn ngang, Đinh Nhược Thủy trong lòng cảm nhận từng trận đau đớn như lột da xé thịt. Nàng chán nản ngồi xổm người xuống, không cần soi gương chỉ cần nhìn vào ánh mắt người bên ngoài cũng đủ biết hiện tại nàng có bao nhiêu chật vật, nhưng chật vật thì có làm sao...

"Thủy Thủy" tiếng nói ôn hoà từ phía sau Đinh Nhược Thủy truyền đến, tiếng gọi này đối với nàng hiện tại giống như tiếng trời vậy. Nàng luống cuống tay chân đứng lên nhìn về phía âm thanh phát ra, sau đó một giây liền đem người đó ôm vào lòng, ôm đến càng ngày càng chặt, giống như muốn đem nàng dung nhập vào bên trong thân thể mình vậy.

"Nhược Nhuận...ta còn tưởng rằng... Ta còn tưởng rằng..."

"Không lớn không nhỏ, dám gọi thẳng tên ta, cũng không kêu tỷ tỷ." Trong miệng tuy rằng răn dạy Đinh Nhược Thủy, nhưng Đinh Nhược Nhuận vẫn tùy ý để nàng ôm chặt, không thèm để ý tới cánh tay bị ôm đến đau đớn của mình. Tay nhẹ nhàng vuốt lưng nàng trấn an "ta một chút cũng không sao, đừng lo lắng."

Nhân lúc Đinh Nhược Nhuận không chú ý, Đinh Nhược Thủy gục trên cổ nàng hít một hơi thật sâu, để mùi hương của nàng toàn bộ lấp đầy trong lòng ngực mình mới đủ khiến tâm tình đang cực độ hoảng loạn của nàng chậm rãi khôi phục.

Nàng kéo hai người tách ra khoảng cách, nhìn từ trên xuống dưới, trước sau tỉ mỉ mà đánh giá Đinh Nhược Nhuận mấy lần, cuối cùng xác định nàng không có bị thương mới buồn buồn nói "ừm, vậy đêm nay ta muốn ngủ cùng ngươi."

"A-- tốt" sủng nịch vì muội muội chính mình sửa chữa lại tóc tai rối bời cùng quần áo, Đinh Nhược Nhuận đáy lòng không tiếng động thở dài, nàng từ trước tới nay đều là vô điều kiện thoả mãn yêu cầu của muội muội.

Đường Lan Thanh cân nhắc mà nhìn trước mặt "sinh tử gắn bó", "ngươi nông ta nông***" buồn nôn tình hí. Chà..chà.. hèn chi, Đinh Nhược Thủy nguyên lai từ nhỏ đã luyện thành tinh công phu được voi đòi tiên. Chẳng trách ở trước mặt nàng vận dụng thuận buồm xuôi gió như vậy.

***ý là hai người đang ngọt ngào

Bởi vì sau khi dọn nhà xong, Đường Lan Thanh cũng không dám quấy rầy sinh hoạt của Cố Hoài Cẩn. Nên nàng lôi những chuyện trước kia suy nghĩ một chút, quả nhiên đã có thu hoạch.

"Ngươi khi nãy ở nơi nào?" Đinh Nhược Thủy nhất tâm nhào vào trên người Đinh Nhược Nhuận, hoàn toàn không phát hiện bên cạnh người nào đó đang xem cuộc vui.

"Vị đồng học này nói bên kia hoa đã nở, hỏi ta có muốn hay không qua đó vẽ một bức, sau đó chúng ta liền qua đó. Mới nãy nghe được động tĩnh thì chúng ta chạy đến." Nàng biết đồ ngốc này sẽ đến đón nàng, chỉ là không nghĩ tới sẽ nhìn thấy nàng tuyệt vọng như vậy... "

Đinh Nhược Nhuận cũng không biết vì sao lại dùng hai từ "tuyệt vọng" để hình dung. Khi mình nhìn thấy nàng ngồi xổm xuống, trong nháy mắt liền cảm nhận được thế giới của nàng dường như tan vỡ, dường như nàng đã mất đi thứ gì đó rất quan trọng, mà nàng yếu đuối ngồi đó giống như cơn gió mọi lúc đều có thể thổi tan nàng. Điều kỳ diệu này có lẽ là do tỷ muội tâm linh tương thông nên mới có thể cảm nhận được.

"Xin chào, Đường Lan Thanh." Đường Lan Thanh trước khi các nàng nhìn thấy mình thì đã thu hồi ý xấu trên mặt, hảo hữu mỉm cười đưa tay phải tự giới thiệu chính mình.

"Ừm, Đinh Nhược Thủy, rất hân hạnh được biết ngươi" Đinh Nhược Thủy cùng nàng bắt tay, hoàn toàn nhìn không ra người khi nãy hoảng loạn là nàng.

"Cảm tạ ngươi. Bất luận ra sao ngươi cũng là gián tiếp cứu tỷ ta, lần sau có cơ hội mời ngươi ăn cơm để báo đáp, ngày hôm nay thì..."

Vừa nói, Đinh Nhược Thủy vừa liếc nhìn nhân viên cấp cứu cùng đám du khách đang xem trò vui. Đường Lan Thanh gật gù tỏ vẻ hiểu rõ, hai người để lại số điện thoại cho nhau thì liền tạm biệt rời đi.

Nàng cười vô cùng thích ý nhìn bóng lưng hai tỷ muội rời đi, trong miệng khe khẽ những lời không nghe thấy được "tiểu Nhược Thủy, áy náy quẫy nhiễu ngươi nhiều năm cuối cùng cũng tiêu tan. Nếu không ta hẳn là phải cho Nhuận tỷ bỏ thuốc sau đó đưa ngươi lên giường đi."

Trước khi sống lại, khi nhận thức Đinh Nhược Thủy, nàng ấy luôn ân hận vì sao không sớm một chút đến khu nhà cũ tìm Đinh Nhược Nhuận. Chờ đến lúc những nhân viên cấp cứu mang nàng ra, không nói đến những vết thương lớn nhỏ trên người nàng, chỉ riêng cánh tay phải bê bết máu thịt kia đã khiến Đinh Nhược Nhuận mất đi cuộc đời của nghệ thuật gia.

Vì lẽ đó, cho nên hôm nay Nhược Thủy đã không cần phải hối hận.

Đinh Nhược Thủy cùng Đinh Nhược Nhuận sau khi về nhà, trong nhà hai vị trưởng bối đúng lúc cũng nhìn thấy TV đưa tin, ở trên bàn cơm luôn mãi dò hỏi, sau đó vẫn không yên tâm, đến khi hai nàng chấp nhận ngày mai đến bệnh viện kiểm tra tổng quát mới chịu buông tha.

Đinh Nhược Thủy tắm rửa sạch sẽ ngồi trước máy tính xem tin tức "tỷ, gần đây mấy đề tài liên quan đến nam nam, nữ nữ hình như từ từ tăng lên rất nhiều."

Đinh Nhược Nhuận ngồi trên ghế salông lau tóc, tay khẽ run, tim nàng đập "tùng tùng" giống như đánh như trống bỏi, cổ họng chỉ phát ra đúng một âm tiết "ừm"

"Ai, đôi này xem ra rất yêu nhau" ngón tay tùy ý khống chế con chuột trượt xuống, bởi vì Đinh Nhược Thủy quay lưng nàng lại, vì lẽ đó không hề lo lắng nàng sẽ thấy khoé miệng mình hiện ra giảo hoạt biểu tình.

Đinh Nhược Nhuận điều chỉnh tốt hô hấp của mình, cưng chiều lấy cái khăn bị muội muội mình tùy ý ném một bên, trùm lên đầu nàng, giúp nàng lau khô "ngươi nha, cẩn thận bị ba mẹ phát hiện ngươi không có học hành đàng hoàng."

"Ha hả, không phải còn ngươi ở bên cạnh ta sao." Bình yên hưởng thụ ấm áp Đinh Nhược Nhuận mang đến, nàng đóng lại website tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại.

Bên trong phòng ngủ yên tĩnh tựa hồ có thể nghe được tiếng hít thở của hai người. Tuy rằng không có nói chuyện, nhưng không hề có một chút cảm giác lúng túng nào, nhiệt độ trong phòng cũng từ từ nóng lên.

Sau khi xác nhận tóc của nàng đã khô, Đinh Nhược Nhuận mới quẹt quẹt sóng mũi nàng "được rồi, ngủ đi."

"Được."

Trời tối yên tĩnh, phảng phất như hết thảy đều tiến nhập vào trong giấc ngủ. Toàn bộ thành thị cũng dần dần trở nên yên lặng, không giống như ban ngày náo nhiệt, ồn ào.

Cùng lúc đó ở trên núi cao, một vị chiêm tinh gia đang quan sát tinh tượng bỗng dưng đập đập người đang ngủ như chết bên cạnh "này, tỉnh lại đi! Ngươi xem một chút có phải hay không tinh tượng biến đổi?"

"Ừm... Tinh tượng nhiều như vậy, đổi tới đổi lui là rất bình thường.."

"..." bất đắc dĩ liếc nhìn cái tên ngủ không biết trời trăng mây gió gì, hắn cũng không quan tâm nữa mà tiếp tục quan sát tinh tượng, bất ngờ phát hiện tinh tượng lại trở về quỹ đạo ban đầu. Không lẽ hắn thật sự hoa mắt?

Vào đêm khuya, phòng ngủ nguyên bản im ắng không một tiếng động, lại bị tiếng khẽ gọi gấp gáp đánh vỡ "Nhược Nhuận... Nhược Nhuận..."

Trên giường, Đinh Nhược Thủy đổ đầy mồ hôi, vài sợi tóc bị thấm ướt dính trên mặt. Nàng nhíu chặt lông mày, môi nhấp động, trong giấc mơ nàng nhìn thấy mình mang Đinh Nhược Nhuận từ đống phế tích ra, nàng cầm lấy tay phải của người mình yêu nhất. Nhưng không ngờ, cánh tay phải của Đinh Nhược Nhuận đã đứt đoạn, dòng máu đỏ tươi ấm áp từ trên tay nàng chảy xuống, khiến nàng tâm loạn như ma...

"Nhược Nhuận!" Đột nhiên mở hai mắt ra,

Đinh Nhược Thủy trong mắt tất cả đều là kinh ngạc cùng sợ hãi, thân thể kịch liệt run rẩy. Nàng vô tiêu cự mà nhìn trần nhà, khí lực phảng phất như bị lấy sạch.

"Làm sao vậy, Thủy Thủy?" Đinh Nhược Nhuận bị động tĩnh bên cạnh làm thức giấc, mở đèn ngủ lên thì thấy muội muội chính mình bộ dáng thất thần, nàng nháy mắt hoảng loạn, vội vàng trấn an thân thể đang run rẩy của nàng "Thủy Thủy, không có chuyện gì, thả lỏng."

Tiếng người yêu ôn nhu kêu gọi đối với Đinh Nhược Thủy mà nói chính là thuốc an thần tốt nhất. Nàng từ trong hoảng loại khôi phục lại chút thanh tỉnh, sau khi nhìn rõ người trước mặt, nàng liền tựa vào trong lòng Đinh Nhược Nhuận lẩm bẩm "Nhược Nhuận... Không nên rời bỏ ta..."

Nhiều năm chung sống đủ để Đinh Nhược Nhuận biết được nàng là gặp phải ác mộng, nhìn nàng như vậy hẳn là chuyện liên quan đến mình. Vỗ về mái tóc mềm mại của nàng, Đinh Nhược Nhuận nhu tình nói ra những lời xuất phát từ nội tâm, lời thề từ sâu trong đáy lòng "không rời đi ngươi, cả đời đều không rời đi ngươi."

"Ừm"

Cũng không biết tư thế này duy trì bao lâu, Đinh Nhược Thủy ở trong lòng Đinh Nhược Nhuận ngủ một đêm vô mộng, ngủ vô cùng an ổn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play