Đường Lan Thanh tay phải dán thuốc mỡ các nàng mua cho vào, tay trái cầm theo bữa sáng bước vào lớp học. Trên mặt của nàng tràn trề ôn nhu, cánh tay phải bị thương cũng không cản trở được tâm tình suиɠ sướиɠ của nàng. Đường Lan Thanh chuyển hướng đi lên lầu thì theo bản năng mà quay đầu lại nhìn xem có bóng người mà mình tâm tâm niệm niệm trong lòng hay không, ra ngoài bậc thang ở đại sảnh, bất ngờ phát hiện một bóng người diễm lệ đang đi đến.

Đường Lan Thanh khóe miệng cong lên, trong lòng mừng rỡ lập tức tiến lên nghênh đón, đem bữa sáng cung kính dâng đến Cố Hoài Cẩn trước mặt, "Sáng hảo, cho ngươi."

"Cảm ơn." Cố Hoài Cẩn cầm lấy bữa sáng trên tay Đường Lan Thanh, sau đó đi vòng qua bên cạnh "buổi trưa hôm nay ta có việc sẽ không đến chỗ ngươi."

"Ò..." Trong lòng không tránh khỏi cảm thấy có chút mất mát, Đường Lan Thanh  cũng chỉ có thể đứng tại chỗ thở dài, nhìn bóng lưng Cố Hoài Cẩn rời đi.

Vỗ vỗ gương mặt, làm cho mình tỉnh táo trở lại, Đường Lan Thanh mím môi mỉm cười, Cố Hoài Cẩn đối với sự kiện kia đã làm ra nhượng bộ, quan hệ của các nàng rất có thể sẽ chuyển biến tốt, không phải sao.

Quá gấp, ngược lại sẽ không tốt.

Bởi vì trường học còn đang xử lý việc sắp xếp phụ đạo viên cho thể dục sinh, hơn nữa tay phải Đường Lan Thanh bắp thịt đã bị thương, cho nên nàng hiện tại rất vui vẻ thanh nhàn. Sau khi đem giấy xin cấp học bổng lần trước nộp lên cho chủ nhiệm lớp, Đường Lan Thanh dưới ánh mắt có thâm ý của hắn trở lại chỗ ngồi, ngã  xuống ngủ tiếp.

Đến giờ cơm trưa thì chỗ ngồi đổi lại trở về dáng vẻ ban đầu, Đường Lan Thanh nghiêng người, mặt đầy cưng chiều đem tóc đẹp bị rối của Cố Hoài Cẩn vén lại vào sau tai nàng, Cố Hoài Cẩn thấy Đường Lan Thanh quay đầu nàng liền dùng miệng mấp mấy, ra hiệu Đường Lan Thanh tiếp tục ăn.

A...gò má Cố Hoài Cẩn có chút mềm mại, không giống như mặt ngoài thon gầy. Còn có miệng nhỏ mấp máy, khi hôn lên mùi vị vẫn như cũ khiến người mê muội vô cùng.

"Đường, Lan, Thanh" từng chữ từng chữ hô lên tên của nàng, Cố Hoài Cẩn không có ngẩng đầu lên, vẫn ưu nhã mà ăn uống.

"Ò."

Đần độn mà đem đầu quay trở lại, nghiêm chỉnh ngồi lại chỗ cũ, Đường Lan Thanh nháy mắt vài cái, mới giả vờ nghiêm túc không được bao lâu, lại tiếp tục mím môi nở nụ cười. Nếu như khi nãy lúc quay đầu không có nhìn lầm, thì hình như trên cổ Cố nữ vương mới vừa nổi lên một vòng màu hồng...

Diệp Hoan thân là người đứng xem cũng bị tên thô lỗ bên cạnh đánh bại, nói nàng thông minh, thì nàng lại không e dè chút nào trực tiếp nhìn chằm chằm vào Cố Hoài Cẩn, nói nàng ngốc, nhưng nàng lại có thể từ trong tiếng hô hoán của Cố Hoài Cẩn nhận rõ hàm nghĩa trong đó.

Nhưng chính Diệp Hoan cũng không  ý thức được, hình thức ở chung của các nàng như vậy thì có cái gì không đúng, tựa hồ vốn nên là như vậy.

Sau khi bữa trưa kết thúc, Đường Lan Thanh cùng Cố Hoài Cẩn ở cổng trường học nói tạm biệt, Đường Lan Thanh bước đi chạm chạp nhìn Cố Hoài Cẩn đi hướng ngược lại với chính mình, mãi đến tận chỗ rẽ giao lộ không thấy nàng nữa, Đường Lan Thanh mới đưa nhấc chân lên cao, chậm rãi hướng về trong nhà mà đi.

Đường Lan Thanh ở trên giường lăn qua lộn lại, cảm giác thất bại đột nhiên xuất hiện. Không còn Cố Hoài Cẩn nằm ở bên người, nàng liền trở nên nôn nóng khó nhịn, các nàng cũng chỉ mới ngủ chung mấy ngày mà thôi, thật sự không nghĩ tới sức ảnh hưởng của Cố Hoài Cẩn đối với nàng đã lớn đến trình độ như vậy.

Phiền muộn ngồi dậy, Đường Lan Thanh bấm số điện thoại di động của Cổ Đình Tây "Phân Khối, ta muốn ăn kem."

"Ây... Vậy ngươi đi cổng trường chờ ta, ta lập tức đến."

"Được."

Dứt khoát đứng dậy thay áo ngủ xong, Đường Lan Thanh lấy mũ bóng chày đội lên sau đó liền như cơn gió đi tới chỗ cần đến.

Buổi trưa của mùa hè là lúc nắng chiếu gắt nhất, Cổ Đình Tây cầm dù che nắng cùng áo khoác trong tay thấy Đường Lan Thanh đội mũ đứng dưới gốc cây thì ôn hòa nở nụ cười, hắn dựa sát vào sau đem vành nón của nàng đè xuống một chút sau đó nhảy ra cười cười, Đường Lan Thanh không chút lưu tình hướng về cánh tay rắn chắc của hắn mà vỗ một chưởng "bắt nạt kẻ yếu."

"Ha ha ——" kéo tay nàng hướng tới gần bên cạnh mình, Cổ Đình Tây mở dù ra, áo thì tùy ý khoác lên người nàng trên vai "vừa nãy là ai bắt nạt ai, tay ta đều bị ngươi đánh gãy có được không?"

"Có phải không, đưa ta xem một chút?"

"Khụ!" Ho nhẹ một tiếng, Cổ Đình Tây vung vung tay, "Không cần phiền phức như vậy."

Hai người dọc theo đường đi đều đánh lộn, vô cùng náo nhiệt. Cổ Đình Tây cuối cùng vẫn đem Đường Lan Thanh mang vào KFC, sau khi để nàng tìm vị trí ngồi xong, chính mình thì đi tới quầy hàng chọn keo cùng khoai lang tây. Hắn bưng mâm đồ ăn đi tìm Đường Lan Thanh thì phát hiện nàng đang ngồi ở trong một góc gần cửa sổ,  đầu đang nhìn ngoài cửa sổ không biết là đang nghĩ cái gì.

"Quý khách, đây là món ăn ngài chọn." Cổ Đình Tây trên mặt vẫn giữ nguyên ý cười ôn hoà, hắn đem kem đưa tới trong tay nàng, đem sốt cà chua trong hộp lấy ra sau đó đem cả mâm thức ăn đẩy về hướng bên kia của Đường Lan Thanh. Hắn sở dĩ chọn KFC một mặt là bởi vì nơi này cách trường học tương đối gần, mặt khác là do muốn vỗ béo Đường Lan Thanh. Đường Lan Thanh tuy nói là thể dục sinh, nhưng nhìn thế nào vẫn cảm thấy thân thể của nàng yếu ớt giống như chỉ cần cơn gió cũng có thể thổi bay nàng vậy.

"Ừm." Đường Lan Thanh miệng đáp một tiếng, con mắt từ đầu đến cuối đều không dời khỏi ngoài cửa sổ, nàng vẫn duy trì tư thế từng miếng từng miếng một mà ăn kem.

"Nhìn cái gì chứ." Nói xong, Cổ Đình Tây Phương muốn xoay người xem xem, thì nghe được Đường Lan Thanh lên tiếng ngăn lại "đừng quay đầu."

Đối diện KFC là một nhà hàng trà trưa vô cùng nổi tiếng. Trà bánh sẽ được khách chọn sau đó sẽ tính từ thời điểm bắt đầu dọn món, sau hai giờ khách hàng sẽ tự động thanh toán rời đi, trong thời gian ở trong khách có thể dùng trà trưa tùy ý trong cửa hàng, hoặc là chơi trò chơi, hoặc là một mình nhàn nhã giải trí.

Ở một hẻo lánh bên trong nhà hàng, Cố Hoài Cẩn đang vừa uống cà phê vừa cầm báo trên tay xem tin tức, trên bàn ăn của nàng mấy tờ báo đã chồng chất lên nhau cũng không biết nàng đã đọc bao lâu rồi. Lâu lâu sẽ lại có một vị khách tiến lên, nỗ lực đến gần mời nàng chơi đùa hoặc là ở gần chỗ của nàng ngồi xuống, Đường Lan Thanh sắc mặt liền âm trầm thêm một phần.

Cách Cố Hoài Cẩn không xa, trên một cái bàn có mấy nam nhân đang châu đầu ghé tai nhau, sau đó một tên nam tử bưng nước trà hướng về Cố Hoài Cẩn bên cạnh đi đến. Đường Lan Thanh híp mắt theo dõi hắn nhất cử nhất động, thấy hắn cố ý đem nước trà hất lên người Cố Hoài Cẩn, sau lại cầm khăn giấy nỗ lực muốn lau chùi ngực Cố Hoài Cẩn, Đường Lan Thanh mặt sầm xuống, nàng bật người đứng lên, cầm lấy áo khoác để ở một bên của Cổ Đình Tây, sau đó hướng về phía đối diện mà chạy.

Quán trà trưa bởi vì cử động của hắn mà gây nên một chút rối loạn, hắn cúi đầu khom lưng, giả vờ dáng dấp hết sức xin lỗi "xin lỗi, xin lỗi, ta không phải cố ý."

Nói xong liền giả vờ săn sóc muốn giúp Cố Hoài Cẩn lau chùi sạch sẽ, Cố Hoài Cẩn mặt lạnh, một mặt né tránh một mặt từ chối "không cần."

"Tại sao có thể không dùng đây, đều ướt hết."

Tay để gần ngực Cố Hoài Cẩn trong gang tấc, thời điểm nam tử cho rằng sắp thực hiện được thì tay hắn bị người nắm lấy kéo ra một bên "không nghe thấy nàng nói không cần sao?"

Nam tử sau khi phản ứng thì thấy xuất hiện trước mặt mình là một cái tiểu nha đầu, không nhịn được tức giận "đi ra đi ra, chớ xen vào việc của người khác."

Đường Lan Thanh nghiêng đầu, tìm nội huyệt trên cổ tay hắn, ngón cái dùng sức ấn xuống, trầm giọng nói: "Nàng nói, không cần."

"Đau quá đau quá, buông tay." Nam tử một bên muốn đẩy ra ngón tay nàng ra, một bên a a a a hô to.

Thời điểm Cổ Đình Tây chạy tới thì thấy được cảnh tượng như vậy, trong lòng cảm thán Đường Lan Thanh dũng mãnh. Sau đó nàng ghét bỏ đem tên đó tay bỏ qua một bên, ôn nhu lấy ra áo khoác che trước ngực Cố Hoài Cẩn, ôm lấy này ôn nhu vỗ về "được rồi, ta đây, không sao rồi, đúng không?"

Đường Lan Thanh lấy xuống hoá đơn món ăn trên bàn, cấp tốc liếc mắt về vị trí in thời gian bắt đầu, sau đó giao cho Cổ Đình Tây đi tính tiền, thuận tiện đem cây dù trong tay Cổ Đình Tây cầm tới, chính mình thì ôm lấy Cố Hoài Cẩn đi ra ngoài.

Đường Lan Thanh gỡ xuống mũ bóng chày trên đầu, một tay bung dù một tay cầm mũ giúp là người trong ngực quạt mát, giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng hống "ngoan, không phải không sao rồi sao."

"Ừm" sương lạnh trên mặt Cố Hoài Cẩn vẫn không có một tia cải thiện, trước ngực sền sệt làm cho nàng rất là không thích. Trong lòng nàng mặc dù có chút hiếu kỳ Đường Lan Thanh vì sao xuất hiện tại ở chỗ ấy, nhưng là tìm không được lý do cho chính mình cho nên cũng không có ý tứ muốn hỏi.

Cũng may Cổ Đình Tây tay dài chân dài, trong chốc lát liền đuổi kịp các nàng, hắn ở một bên lẩm bẩm nói: "Tiểu Lan Thanh a, ngươi ra tay cũng quá nặng. Mới vừa rời ta xem tay của  cái nam nhân kia đều biến thành màu đỏ thẫm."

"Xứng đáng."

"Cũng đúng, có điều đáng thương ly kem, ngươi mới vừa ăn có một chút" Cổ Đình Tây cũng chỉ là thuận miệng nói, phẩm hạnh kém đến loại trình độ này, người như vậy xác thực không có cái gì phải đáng thương, thế nhưng nghĩ đến mấy món ăn trên bàn ở KFC....ai........

"Lần sau đi, hiện tại đột nhiên không muốn ăn." Đường Lan Thanh tay phải cầm dù bắt đầu xuất hiện nho nhỏ  co giật, mặt nàng trầm xuống, thời điểm  vừa nãy có điểm dùng sức, động đến bắp thịt "Phân Khối, ngươi không cảm thấy ngươi càng ngày càng gà mẹ sao."

"Ta gà mẹ?!" Cổ Đình Tây hú lên quái dị "ta cái này gọi là ôn nhu săn sóc, hiểu ý người có được hay không!"

Đường Lan Thanh chỉ là cười cười, bầu không khí có chút trầm trọng bởi vì hai người bọn họ cố ý điều tiết mà hơi hơi có chút giảm bớt, tiến vào gian nhà của chính mình gian Đường Lan Thanh lấy áo sơ mi cùng quần jean của mình cho Cố Hoài Cẩn đi tắm.

Sau đó nàng lôi kéo Cổ Đình Tây hướng về trong phòng khách đi tới "Cô nương gia thay quần áo, ngươi còn nghênh ngang tiến vào phòng ngủ, mặt mặc hay không mất mặt."

"Ai, ta không ý đó, là oan uổng được chứ."

"Áo khoác ta sẽ giặt sạch sẽ đem trả lại cho ngươi."

"Không cần lo lắng, vốn là sợ ở lâu trong phòng máy lạnh, sợ ngươi lạnh mới mang theo."

Đường Lan Thanh đập nhẹ một cái vào cánh tay của hắn cũng không tiếp tục nói nữa, nhắm mắt tựa ở trên ghế salông.

Thời gian trên hóa đơn cách thời gian  các nàng tách ra không bao lâu, bàn ăn của Cố Hoài Cẩn cũng chỉ có một cái ghế của nàng, báo chí chất đầy toàn bộ mặt bàn, dấu vết trên tay nàng cho thấy nàng chưa từng buông tách trà ra.

Vì lẽ đó...là một người...buổi trưa có việc? Thực ra là đang ẩn núp nàng đi.

Đường Lan Thanh xoa xoa sống mũi, đem tâm tư rút ra, nàng không muốn lại tiếp tục suy nghĩ xuống, sợ càng nghĩ nhiều sẽ càng thương tâm. Nàng vỗ vỗ người bên cạnh, trầm giọng nói: "Phân Khối, ngươi về trường trước đi, ta muốn cùng với nàng nói chuyện."

"Được, ngươi hảo hảo khai đạo nàng, đừng làm cho nàng có lưu lại cái gì bóng ma."

"Ta biết."

Cổ Đình Tây đi rồi Đường Lan Thanh liền đứng lên hướng phòng ngủ mà đi, đẩy cửa ra,  trong phòng một mảnh tối tăm, chẳng biết từ lúc nào Cố Hoài Cẩn đã đem rèm cửa sổ kéo xuống, nhưng cũng không có mở đèn.

Tay đụng tới công tắc trên tường thì rụt lại, Đường Lan Thanh xuyên qua tia sáng ở cửa mà nhận ra được Cố Hoài Cẩn đang ngồi ở trên giường chính mình, lông mày nho nhỏ nhíu lại không nhìn kỹ sẽ không nhận ra được, nàng đóng kín cửa mở ra đèn ngủ lên, đi tới bên người Cố Hoài Cẩn.

Nhìn thấy đầu ngón tay của nàng không ngừng xoa nắn nửa phần phía trên bộ ngực, là cái chỗ khi nãy, biểu tình căng thẳng, nàng không chút nào nhận ra được Đường Lan Thanh đã ngồi xổm ở trước mặt nàng.

Không tiếng động thở dài một tiếng, Đường Lan Thanh nhẹ nhàng nắm chặt tay nàng đặt qua một bên, tinh tế hôn lên vị trí da thịt bị xoa đến ửng hồng, lẩm bẩm nói "khử độc."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play