Cổ Đình Tây đem giỏ thể thao của mình đặt trên bàn ăn, Đường Lan Thanh ở phía sau hắn, tiện tay đem giỏ nhấc lên để ở một bên, chính mình thì đến bên trái Cổ Đình Tây ngồi xuống. Hắn cúi người xuống hai tay chống trên bàn ăn, nghiêng đầu "Ngươi làm gì vậy?"

"Ăn cơm, ta đói, còn không đi mua cơm." Đường Lan Thanh nhào nặn chỗ bắp thịt căng ra của cánh tay phải, chỗ cổ tay đau nhức làm cho nàng cả buổi tối không sao ngủ, sáng sớm hôm nay ở lớp học đều chỉ nằm sấp xoa bóp cánh tay.

"Không phải chỗ ngồi của ngươi ở đối diện sao?" Cổ Đình Tây chỉ chỗ ngồi  trước mặt Đường Lan Thanh, trước kia không phải nàng ngồi ăn cơm ở giữa Diệp Hoan cùng Cố Hoài Cẩn sao...

"Chỗ ngồi là chết, người là sống. Ta hôm nay muốn ngồi chỗ này để ngươi lúc ăn cơm phải xoa bóp cánh tay cho ta, đau chết rồi." Ghét bỏ trừng mắt với Cổ Đình Tây, Đường Lan Thanh đem tay phải bị thương đưa đến trước mặt hắn cho hắn xem.

Đưa tay chạm vào cánh tay tinh tế trước mặt, Cổ Đình Tây thoáng chốc nhíu mày "Để làm chi cậy mạnh như thế, bắp thịt của ngươi bị đau rồi phải không?"

Đường Lan Thanh tay trái chống cằm thở dài nói: "Chắc vậy rồi."

"Ai bảo ngươi liều mạng, đánh cầu liên tục hơn một tiếng, giơ tay giơ chân, ngươi không sợ mình đánh cầu gãy xương sao." Cổ Đình Tây ngồi xuống tại chỗ, đem cánh tay của nàng đặt lòng bàn tay xoa bóp cẩn thận "Nếu không hay là chúng ta đi khám đi?"

"Nói sau đi" Đường Lan Thanh cũng đưa tay vào nhào nặn vị trí bị đau, vẻ mặt căng thẳng trong một ngày chưa thì thả lỏng qua "Ta đói, lát nữa ngươi mua thức ăn nhớ tới mua đồ ăn có thể ăn bằng muỗng, tay trái của ta không thể dùng đũa được."

"Được, vậy ngươi chờ ta một chút, ta hôm nay đi mua nhanh rồi về." Cổ Đình Tây từ trong giỏ lấy ra một bình nước nóng dùng khăn mặt bọc lại sau đó đưa cho nàng, "Trước tiên uống một chút."

"Ừm."

Cổ Đình Tây mới đi không bao lâu, Thải liền từ ngoài cửa căn tin đi tới, thời điểm đi ngang qua bàn thấy Đường Lan Thanh đang ngồi vị trí đó cũng nháy mắt kinh ngạc vô cùng, sau đó cùng nàng ấy phất tay chào hỏi một cái, rồi đi xếp hàng mua cơm trưa.

Hôm nay Cổ Đình Tây quả nhiên nói được làm được, đúng như dự đoán không bao lâu thì đã giải quyết xong phân đoạn mua, đem đồ ăn đã mua  thuận tiện đặt trước mặt Đường Lan Thanh, Cổ Đình Tây còn đặc biệt mua thêm một chai sữa nóng hổi cho nàng "tay phải đặt trên đùi ta, tay trái của ta giúp ngươi xoa bóp, ngươi an tâm ăn cơm đi."

"Được rồi, cảm tạ." Đường Lan Thanh dùng cái muỗng múc cơm đem đến trong miệng nhai, nàng nghiền ngẫm  hồi lâu mới dùng cây tăm bốc trứng gà lên cắn một cái, trong miệng nói hàm hồ không rõ "cơm trứng gà này cũng không tệ lắm, nếu như trứng gà là chiên lên nữa thì tuyệt vời."

"Cò ăn là tốt lắm rồi, ngươi còn chọn ba kiếm bốn." Thải mỉm cười từ phía sau bọn họ đi tới, hơi suy nghĩ một chút nhưng vẫn lựa chọn chỗ ngồi cũ ngồi xuống, "hai người các ngươi nắm tay nhau thân mật như vậy, cẩn thận bị truyền ra chút tin đồn gì đến."

"Cái này có gì tốt mà truyền ra, hai chúng ta là anh em, hắn giúp ta xoa bóp a." Đường Lan Thanh không khỏi lắc đầu một cái, học sinh cấp ba bây giờ a, tư tưởng quả nhiên không thuần khiết, nàng cùng Cổ Đình Tây rõ ràng trong sạch như thế.

"Xoa bóp?" Thè lưỡi một cái, nhìn cái khăn trong tay Cổ Đình Tây ở cánh tay Đường Lan Thanh trượt, Thải khó hiểu nói, "Tay bị sao vậy?"

"Tiểu tử ngốc này, thời điểm đánh cầu với ta tay dùng quá sức nên bị thương." Cổ Đình Tây đem khăn để xuống, năm ngón tay chậm rãi nhào nặn, trong lòng hơi suy nghĩ, tay của nữ sinh không phải đều rất mềm sao, thế nhưng cánh tay của Đường Lan Thanh sao lại gầy như vậy, cầm đến cũng không có bao nhiêu cân thịt, vóc dáng cũng không cao lắm, có phải là do phát dục không tốt không... Thời kỳ trưởng thành dinh dưỡng không đuổi theo kịp?

"Luyện tập mà thôi, sao lại liều mạng như thế." Thải hiển nhiên cũng rất  không hài lòng với cách thức chơi cầu của Đường Lan Thanh. Là một người bạn, cần phải quan tâm lẫn nhau "nếu không hay là buổi chiều xin nghỉ đi, nghỉ ngơi chút, đừng luyện nữa. Tay phải của ngươi hiện tại bị thương, cũng đánh không được cầu."

"Nói sau đi." Đường Lan Thanh quơ quơ tay, thời điểm cúi đầu dự định tiếp tục ăn bữa trưa thì cảm giác được bàn nhỏ hơi rung lên.

Ngẩng đầu, bốn mắt đụng nhau, Đường Lan Thanh cấp tốc thu hồi tầm mắt, khẩn trương nhìn chăm chú phần cơm của mình.

Thời điểm Cố Hoài Cẩn bưng thức ăn đi tới thì nhìn thấy Cổ Đình Tây đang nắm chặt cánh tay của Đường Lan Thanh xoa bóp, trên mặt nàng cũng không có tia biến hóa nào. Mãi đến tận khi Cố Hoài Cẩn ngồi xuống, trong lúc vô tình cùng Đường Lan Thanh đối mắt, thấy ánh mắt nàng né tránh chính mình, lông mày Cố Hoài Cẩn liền nhíu lại.

Diệp Hoan im lặng không lên tiếng quét mắt nhìn qua hai người các nàng, sáng suốt lựa chọn không đi nhúng tay vào chuyện giữa các nàng, có điều suy nghĩ một chút vẫn là nên lấy ra thuốc mà tối hôm qua Cố Hoài Cẩn cùng nàng trước khi về nhà, đã  quẹo vào tiệm thuốc mua. Đem nó đưa tới trước mặt Đường Lan Thanh nói "dán lên."

"Cảm ơn học tỷ." Đường Lan Thanh đưa tay tiếp nhận, gật đầu nói cảm ơn.

"Không cần cám ơn, ta..."

Đến chữ "ta" thì đột ngột dừng lại, Diệp Hoan cảm giác được dưới chân bị người đá nhẹ, cho nên nàng sáng suốt ngậm miệng lại.

"A ——" Đường Lan Thanh cười cười, đem thuốc cất xong, đang chuẩn bị tiếp tục ăn cơm, thì nàng đột nhiên nhíu chặt mày, rên lên một tiếng.

"Làm sao vậy?" Tuy rằng tiếng rên không lớn, thế nhưng từ nãy giờ vẫn đặt sự chú ý trên người nàng––Cổ Đình Tây liền nghe được, hắn lập tức quan tâm hỏi.

Đường Lan Thanh mím mím môi lắc  đầu, tay trái bắt lấy chỗ đau của cánh tay phải, hồi lâu mới ủy khuất nói: "cánh tay đột nhiên co rút."

"Xứng đáng." Tức giận trách cứ một câu, Cổ Đình Tây lấy thuốc mỡ đặt trên cánh tay của nàng, sau đó thì dùng khăn lông nóng đắp lên đó một lúc mới đi rửa tay trở về dùng cơm.

Cơm trưa kết thúc, Đường Lan Thanh đi ở phía sau các nàng, nhìn về bóng lưng thẳng tắp của Cố Hoài Cẩn đi ở phía trước, Đường Lan Thanh cũng không dám tiến lên dò hỏi xem buổi trưa Cố Hoài Cẩn có muốn đến chỗ của nàng hay không.

Dọc theo đường đi, Đường Lan Thanh vẫn vẫn luôn cúi đầu vừa đi vừa nghĩ, đến khi ngẩng đầu lại, bên người nàng cũng chỉ còn lại một mình Cố Hoài Cẩn...

Thấy nàng ra khỏi trường, hướng về chỗ ở của mình mà đi, Đường Lan Thanh mới vội vã chạy tới, nhưng sau đó lại cùng Cố Hoài Cẩn duy trì khoảng cách nhất định, một trước một sau, im lặng mà đi.

Mãi đến tận lúc hai người nằm ở trên giường, các nàng cũng không có trò chuyện một câu, trong phòng vắng lặng đến đáng sợ. Đồng thời, khoảng cách giữa các nàng cũng chưa bao giờ  lớn đến vậy, cả hai đều nằm ở một bên sát mép giường.

Đường Lan Thanh lăn lộn qua lại xoa bóp cánh tay phải, tâm tình vốn đã phiền muộn, cánh tay phải lại đau đớn càng khiến cho nàng cảm thấy vô cùng̀ khó chịu.

Trái lại, nằm ở một bên—— Cố Hoài Cẩn lại dị thường an phận, hoàn toàn không nhúc nhích tí nào, nhưng thật ra từ lâu nội tâm của nàng đã sôi trào mãnh liệt. Nhớ tới sự kiện phát sinh ngày hôm qua, Cố Hoài Cẩn vẫn không hiểu rõ trong lòng mình đến tột cùng đối với Đường Lan Thanh là loại tình cảm nào, mà hiện tại cũng cùng một thời gian, địa điểm, nhân vật, nàng phải một lần nữa đối mặt...điều này làm cho nàng rất là bất đắc dĩ. Cố Hoài Cẩn tuy rằng khó ở chung, thế nhưng nàng cũng không phải loại người cố chấp, vấn đề nữ sinh cùng nữ sinh hoặc là nam sinh cùng nam sinh yêu nhau, nàng nhưng thật ra  đều nhìn khá thoáng, dù sao tình yêu là không giới hạn.

Nhưng là...cảm tình của nàng đối với Đường Lan Thanh thật sự là loại tình cảm đó sao? Nàng cũng không biết nữa.

Nếu nói thời điểm nhìn thấy Đường Lan Thanh cùng những người khác quá mức thân mật sẽ cảm thấy không thoải mái, nàng thừa nhận. Nhưng  nếu Diệp Hoan cùng những người khác tiếp xúc thân mật, nàng cũng sẽ như vậy a, dù sao cũng là thanh mai trúc mã, Diệp Hoan cùng người khác quan hệ tốt cũng sẽ khiến nàng không dễ chịu a. Vậy đó là tình yêu? Hay tình bạn?

Còn nữa Đường Lan Thanh phát sinh cái gì, nàng sẽ cùng quan tâm, nếu là thương tổn được nàng cũng sẽ sốt ruột. Đồng dạng, đặt ở Diệp Hoan trên người cũng là thành lập. Ái tình? Tình bạn?

Một khi đã so sánh, nàng cùng Đường Lan Thanh tình cảm liền trở nên khó bề phân biệt, hay là nói xen giữa các nàng thật ra luôn có một lớp màn chắn, chỉ có điều hiện tại Đường Lan Thanh là người đầu tiên phá vỡ lớp màn chắn kia, khiến cho bản thân Cố Hoài Cẩn trở nên kinh hoảng, luống cuống.

Chỉ mới quen biết ngăn ngắn mấy cái cuối tuần, thật sự là quá nhanh

Tiết tấu nhanh như vậy làm cho Cố Hoài Cẩn khó mà tiếp thu được, thế nhưng phần cảm giác quen thuộc dưới đáy lòng kia lại hướng theo phương hướng nói cho chính mình rằng "tiết tấu phát triển như vậy là rất bình thường."

Bởi vì vậy... Chỉ một chữ thôi: Loạn!

Trên giường tinh tế truyền đến một loạt động tác, một góc bên kia giường, người nọ nếu không phải vươn người thì chính là nhúc nhích. Cố Hoài Cẩn thở dài một tiếng, bật đèn ngủ lên, sau nâng nửa người dậy, từ trên nhìn về phía bên cạnh, từ lúc nằm xuống đến hiện tại, người này một chút cũng không an phận.

"Ây..." Đường Lan Thanh bị nàng trợn mắt có chút sợ sệt, yếu ớt nói, "Đánh thức ngươi sao?"

"Hừ hừ."

Đôi mắt Cố Hoài Cẩn xem xét cánh tay bị Đường Lan Thanh nắm đến có chút ửng hồng, mày đẹp nhướng lên nói "nằm lại đây."

"Ò..."

Đường Lan Thanh xích xích lại, hết như thằn lằn bò sát, nhích từng centimet lại gần, Cố Hoài Cẩn ròng rã một phút đồng hồ chăm chú nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt, nhìn nàng nhích nãy giờ vẫn chưa tới chính giữa giường,  lông mày nhíu nhíu "lại đây!"

"Được." Nữ Vương đại nhân ra lệnh một tiếng, Đường Lan Thanh nhích một cái liền vào đúng chỗ, nằm ở gần nữ vương, hai con mắt một mảnh thanh minh.

Cố Hoài Cẩn trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười, sau khi nằm xuống liền cầm cánh tay của nàng đem tới đặt trên bụng mình nhẹ nhàng mà xoa bóp, đầu ngón tay truyền đến xúc cảm cứng rắn làm cho lông mày nàng trói "rất nghiêm trọng sao?"

"Không có gì, chỉ bị nhẹ thôi." Đường Lan Thanh suy tư một trận c7ng không dám nói lời nói thật, kỳ thực tình trạng của nàng như vậy cũng không tính là nhẹ, cũng có thể được coi là bị tổn thương ở mức độ nào đó, chỗ bắp thịt cứng đờ là bị thương nặng nhất, cũng là địa phương quan trọng. Hiện tại Đường Lan Thanh hơi hơi nhúc nhích liền sẽ đau, không xoa để mặc nó cũng sẽ đau, chỉ có tạo áp lực cho nó hoặc là xoa bóp mới có thể hòa hoãn một chút

"Khó chịu sao?"

"Ừm..."

Cố Hoài Cẩn dứt khoác ngồi dậy dựa lưng vào đầu giường, nâng Đường Lan Thanh dậy, làm cho nàng nằm ở trên bụng mình, tay liên tục lập lại động tác xoa bóp"Như vậy thế nào?"

"Tốt lắm rồi." Gối đầu lên cái bụng Cố Hoài Cẩn, Đường Lan Thanh có thể cảm nhận rõ ràng thân thể cách một lớp y phục của Cố Hoài Cẩn "nhưng̀ vẫn còn đau."

Mày đẹp nhướng lên, Cố Hoài Cẩn nhìn chằm chằm vào sau gáy của nàng, dừng một lát nhẹ giọng nói "làm chút chuyện gì giúp ngươi dời đi sự chú ý được không?"

"Hay lắm, chuyện gì?" Đường Lan nhanh chóng nhẹ nhàng đáp ứng, trong lòng khômg khỏi đắc ý.

"Ừm, cái này có chút khó nghĩ, ngươi cảm thấy nên làm gì bây giờ?"

"A... Có thể hôn hôn một cái sao?" Đường Lan Thanh rất là vô liêm sỉ nói, lợn chết không sợ bỏng nước sôi, làm sai một lần còn muốn làm lại lần nữa.

"Cái này a..." Cố Hoài Cẩn có chút khó khăn trầm ngâm một tiếng, sau đó kéo nàng ngồi thẳng dậy, hai người mặt đối mặt. Tay trái nhẹ nhàng đặt ở nàng bả vai từ từ đi trượt xuống, tay phải xoa nắn khuôn mặt thanh tú của nàng, đôi mắt thoáng chốc nhu lại.

Đường Lan Thanh con ngươi kịch liệt co rút, mặt đầy vẻ không thể tin, nhìn dung nhan xinh đẹp trước mặt, hai mắt lẳng lặng nhìn nhau.

Sau khi đầu ngón tay vuốt nhẹ xong, Cố Hoài Cẩn khóe môi vểnh lên, không chút lưu tình nâng gò má của nàng lên, ôn hòa cười cười, gằn từng chữ một: "Nghĩ —— thật——đẹp—— "

"Tự mình nằm ngủ đi." Dứt lời, Cố Hoài Cẩn thẳng nằm xuống, quay lưng về phía Đường Lan Thanh, trong đôi mắt tia giảo hoạt ẩn dấu thật sâu.

"A... Ta sai rồi." Đường Lan Thanh cầm vào góc áo nàng kéo nhẹ, sau đó lại bắt đầu dùng chính sách làm nũng.

Cố Hoài Cẩn cuối cùng vẫn không chịu được Đường Lan Thanh bướng bỉnh, cả buổi nghỉ trưa đều giúp Đường Lan Thanh xoa bóp cánh tay, chỉ là phúc lợi nằm trên bụng Cố Hoài Cẩn khi nãy cũng không có nữa.

Có một ít người, thường hay được voi đòi tiên.

Quan hệ của hai người bởi vì Cố Hoài Cẩn đau lòng Đường Lan Thanh mà có chút hòa hoãn, buổi chiều tan học về nhà Cố Hoài Cẩn tâm tình có thể coi là vui vẻ.

Vừa mới bước vào tiểu viện, nàng thấy quản gia ở một bên tưới hoa liền đối với hắn gật đầu "Vương Bá, ta đã trở về."

"Tiểu thư, lão gia ngày hôm nay mới vừa trở về, hiện tại ở phòng khách." Vương quản gia hướng về tiểu chủ nhân của mình cúi chào, đi tới bên người nàng nhỏ giọng nói "tiểu thư, lão Vương ta là nhìn ngài lớn lên, gần nhất đều bởi vì lo lắng một chuyện không nói cho tiểu thư ngài mà ăn ngủ không ngon."

"Vương Bá ngươi có chuyện gì khó xử cứ việc nói."

"Lão Vương không có cái gì khó xử, thế nhưng tiểu thư...phu nhân gần đây đang giám sát căn nhà gần trường học của ngài, chuyện gần đây của ngài cùng khách thuê phu nhân đều biết."

"Cảm ơn Vương Bá." Cố Hoài Cẩn hạ con ngươi, trong lòng một mảnh đau lòng, ẩn ở dưới đôi mắt đã không thể dùng thương tâm để hình dung.

Thử hỏi có con gái nào có thể tiếp nhận mẫu thân chí yêu của nàng đang giám sát tin tức về nàng không...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play