"Tiểu Ngưng à. Ăn một chút gì đó đi con đừng để chuyện này ảnh hưởng đến sức khỏe." Sở Vân Dung hay tin thì tức tốc đến bệnh viện.
Thẩm Lạc Ngưng lắc lắc đầu, chuyện này làm cho cô có chút không đỡ nổi.
"Lạc Ngưng, anh sẽ cố gắng điều chế ra thuốc cho cậu ấy..." Ady cất giọng, giọng nói có chút chột dạ.
Thẩm Lạc Ngưng gật gật đầu.
"Ngoan, con gái, mau há miệng ra" Sở Vân Dung ôn nhu nói, bà thổi cháo vừa ăn rồi đút cho Thẩm Lạc Ngưng.
Thẩm Lạc Ngưng nghiêng đầu tránh né.
"Em mau ăn một chút đi, đừng để ảnh hưởng tới sức khoẻ" Thẩm Gia Hứa cùng Vân Dao từ ngoài bước vào. Anh và cô cũng vừa mới hay tin Vương Đình Hi bị mất trí sau cú va chạm ở đầu.
"Lạc Ngưng, mau ăn đi em, phải mau khoẻ rồi xuất viện, em còn phải chăm sóc cho Vương Đình Hi, giúp cậu ấy mau lấy lại trí nhớ nữa" Vân Dao khéo miệng khuyên bảo Thẩm Lạc Ngưng.
Thẩm Lạc Ngưng dường như bị lời nói của Vân Dao kéo lại hiện thực. Đúng vậy, cô phải mau xuất viện để chăm sóc cho anh, giúp anh lấy lại trí nhớ.
Sở Vân Dung thấy vậy thì nhanh tay đút cháo chobThẩm Lạc Ngưng.
Thẩm Lạc Ngưng lần này không tránh nữa mà ngoan ngoãn ăn.
Sau khi ăn xong, cô bảo mọi người về nhà nghỉ ngơi còn mình nằm nghỉ trên giường.
Anh và cô nằm cùng tầng, chỉ cách vài phòng nên không mất nhiều sức khi di chuyển.
"Thẩm Lạc Ngưng...." Vương Đình Hi cất giọng gọi cô.
Thẩm Lạc Ngưng nghe thấy tên mình được phát ra từ miệng anh thì khẽ cắn môi. Thẩm Lạc Ngưng.....
"Ừm?" Thẩm Lạc Ngưng đánh mắt sang nhìn anh.
Vương Đình Hi đẩy xe lăng đi tới cạnh giường của cô.
"Mặc dù....Anh không nhớ lúc trước anh và em đã trải qua những gì nhưng hiện tại, em vẫn là vợ anh trên danh nghĩa. Anh sẽ cố gắng đối xử thật tốt với em trong thời gian này, hiện tại chúng ta vẫn là vợ chồng nên anh hy vọng, trong thời điểm này khi anh có làm gì đó vượt qua giới hạn chịu đựng của em thì em có thể...." Vương Đình Hi còn chưa nói hết câu thì đã bị Thẩm Lạc Ngưng cắt lời.
"Không sao, em luôn ở bên cạnh anh, sẽ giúp anh nhanh chóng lấy lại trí nhớ" Thẩm Lạc Ngưng nhìn thằng vào đôi mắt đen láy của anh.
Người đàn ông nghe vậy thì khẽ chớp mắt.
"Ừm. Em đừng suy nghĩ nhiều, phải giữ sức khoẻ thật tốt, trong bụng em còn có con của chúng ta nữa" Vương Đình Hi ôn nhu đặt tay lên bụng Thẩm Lạc Ngưng nói.
"Vâng" Thẩm Lạc Ngưng khẽ đáp.
Sau khi nói chuyện cùng Thẩm Lạc Ngưng xong, Vương Đình Hi quay trở về phòng nghĩ ngơi.
Khắp hành lang bệnh viện là người của quân đội đứng canh gác, phòng có chuyện xảy ra.
Lần này là lần đầu tiên trong đời Vương Đình Hi làm nhiệm vụ lại xảy ra chuyện như vậy. Mọi người trong nhà họ Vương bị doạ một phen.
Tối hôm đó, một bác gái của Vương Đình Hi từ miền xa lên thăm. Bà ấy còn dẫn theo một cô con gái nuôi đến thăm anh.
Khi đứng trước cửa phòng thăm liền bị bọn Hạ Phi chặn cửa.
"Tôi là bác gái của Đình Hi. Đây là em gái họ của nó. Cậu có quyền gì mà ngăn cản chúng tôi?" Người bác gái hung dữ nói.
"Lần làm nhiệm vụ này đã xảy ra nhiều biến cố vì vậy chúng tôi có nhiệm vụ bảo vệ Đội Trưởng 24/24. Không để người ngoài tiếp xúc" Hạ Phi nghiêm túc nói.
Lục Thành thấy vậy thì đi báo với Thẩm Lạc Ngưng một tiếng.
Vương Đình Hi bên trong nghe ồn ào thì cất giọng.
"Có chuyện gì vậy?"
"Đội trưởng, ở đây có hai người tự xưng là Bác Gái cùng Em họ của anh, họ muốn vào trong" Hạ Phi nhanh chóng báo cáo.
"Để họ vào" Vương Đình Hi trả lời.
"Phiền phức" Người bác gái trừng mắt nhìn Hạ Phi sau đó mở cửa phòng tiến vào.
Hạ Phi làm ra vẻ mặt khinh bỉ nhìn hai người phụ nữ vừa bước vào trong.
"Đình Hi, sức khoẻ thế nào rồi con?" Người đàn bà cất giọng hỏi thăm.
"Rất ổn" Vương Đình Hi lịch sự trả lời. Trong đầu anh vẫn chưa hình dung được đây là ai....
"Em gái con nghe tin con nhập viện liền không ngại đường xá xa xôi, một hai đòi bác bắt xe đến đây thăm con" Người đàn bà đẩy cô gái đang đứng sau lưng mình ra trước mặt Vương Đình Hi.
"Anh Hi, em nghe nói anh bị thương rất nặng nên đến thăm" Cô gái cất giọng.
Người bác gái là một người họ hàng xa của Vương Lão Gia tên là Vương Tú. Vì bà ta không có chồng nên không có con, vì thế mới nhận nuôi cô gái này ở cô nhi viện.
Cô gái này tên là Vương Ngọc Thiên, hiện tại 20 tuổi. Có dáng vẻ trẻ trung, ngây thơ và nhan sắc cũng ở mức không tệ.
"Ừm, cảm ơn" Vương Đình Hi gật gật đầu trả lời.
"Chắc hiện tại anh cũng không có người bên cạnh chăm sóc, thời gian này em khá rảnh, em sẽ ở lại đây để tiện chăm sóc cho anh nhé" Vương Ngọc Thiên ngại ngùng khi nhìn Vương Đình Hi. Điều này chứng tỏ cô ta thích anh.
Vì khoảng cách khá xa nên khi hôn lễ của Vương Đình Hi và Thẩm Lạc Ngưng tổ chức không có mời nhà của người bác gái này, vì thế có lẽ họ không biết Vương Đình Hi đã kết hôn, có vợ.
"Không cần phiền phức" Vương Đình Hi lắc đầu từ chối. Hiện tại anh cũng có Thẩm Lạc Ngưng bên cạnh chăm sóc rồi.
"Không cần ngại ngùng, ngày mai bác đã về nhà, sẽ để em Ngọc Thiên của con ở lại chăm sóc cho con. Chúng ta đều là người nhà cả" Vương Tú cười cười, bà muốn tạo cơ hội để Vương Đình Hi và Vương Ngọc Thiên ở cạnh nhau nhiều hơn.
Một khi Vương Đình Hi và Vương Ngọc Thiên thành đôi thì quan hệ của bà và Vương Lão Gia lại càng thân thiết, gắn chặt với nhau hơn.
Thẩm Lạc Ngưng từ ngoài cửa tiến vào.
Cả ba người trong phòng liền quay đầu lại nhìn cô.
Vương Ngọc Thiên bị bất ngờ bởi nhan sắc của Thẩm Lạc Ngưng. Hai mắt cô cứ nhìn chằm chằm, không rời khỏi gương mặt của Thẩm Lạc Ngưng.
Vương Tú thì cũng bị cuốn hút bởi cô gái vừa mới tiến vào nhưng nhanh chóng quay lại nhìn Vương Đình Hi.
Vương Đình Hi thấy Thẩm Lạc Ngưng đến thì trong lòng thở phào một hơi. Chẳng biết tại sao anh cứ ỷ lại vào cô....
"Có chuyện gì vậy ạ?" Thẩm Lạc Ngưng tiến tới gần giường của Vương Đình Hi.
"Cô là ai? Tiến vào phòng bệnh này một cách tự nhiên như vậy?" Vương Tú nhạy bén để ý, lúc Thẩm Lạc Ngưng tiến vào phòng không bị Hạ Phi ngăn cản.
"Cô ấy là vợ tôi" Vương Đình Hi không để Thẩm Lạc Ngưng mở miệng mà tranh lời.
"Vợ anh???" Vương Ngọc Thiên nhíu mài nhìn về phía Thẩm Lạc Ngưng.
"Nói xạo, con đã kết hôn bao giờ chứ? Còn nữa, kết hôn sao cả nhà chúng ta lại không biết?" Vương Tú cao giọng.
"Chẳng những kết hôn rồi, mà cô ấy còn đang mang thai" Vương Đình Hi nhìn xuống cái bụng còn bằng phẳng của Thẩm Lạc Ngưng nói.
Vương Ngọc Thiên dường như không chấp nhận được tin tức này, cô ta xoay người rời khỏi phòng.