Chiều hôm đó, Thẩm Lạc Ngưng ở trong bếp chuẩn bị món ăn, cô một bên xem điện thoại, một tay đảo thức ăn, thật sự rất bận rộn.
Vương Đình Hi được nghỉ phép về nhà, nghe tiếng động trong bếp nên liền đi vào.
Đến cửa, anh thấy Thẩm Lạc Ngưng đang chăm chỉ nấu ăn. Anh chỉ im lặng đứng nhìn Thẩm Lạc Ngưng.
Thẩm Lạc Ngưng vì bận rộn nên cũng không để ý tiếng động bên ngoài. Một lát sau cảm nhận được có người đang nhìn mình nên cô quay đầu sang nhìn Vương Đình Hi.
"Ông Xã? Anh về rồi" Thẩm Lạc Ngưng cười nói.
"Ra ngoài nghỉ ngơi đi. Để anh" Vương Đình Hi xoắn tay áo định tiến vào giúp Thẩm Lạc Ngưng.
"Không được. Những món này em đang làm dang dở. Anh mau đi thay đồ đi, em ra liền, sắp xong rồi" Thẩm Lạc Ngưng quyết liệt từ chối.
Vương Đình Hi nhìn cô vợ nhỏ một hai không cho mình giúp thì đành ngoan ngoãn lui ra.
Sau khi Vương Đình Hi tắm xong bước ra thì Thẩm Lạc Ngưng đã dọn đồ ăn ra bàn.
Vương Đình Hi tiến đến bàn ăn kéo ghế ngồi xuống đợi Thẩm Lạc Ngưng.
Thẩm Lạc Ngưng từ trong bếp cầm bánh kem tiến ra. Cô đặt nhẹ bánh kem xuống bàn.
"Vương Đình Hi, sinh nhật vui vẻ"
Vương Đình Hi thấy Thẩm Lạc Ngưng bưng bánh kem ra thì có chút bất ngờ. Anh còn quên mất ngày sinh nhật của chính mình. Từ lúc trở thành quân nhân, vào làm việc ở quân khu, dường như anh đã không biết đón sinh nhật là cảm giác gì.
"Không cần ước. Điều ước giờ đã thực hiện được rồi" Vương Đình Hi cười nói. Điều anh ước là muốn có một gia đình thực sự, muốn có một cô vợ hiền bên cạnh....