"Hay nhỉ?"

Vương Doãn Mạt bỗng nhiên nở một nụ cười vô cùng khó hiểu.

Nhìn nụ cười của cô, Trịnh Thiên Kim có chút hoảng sợ.

"Cô nghĩ như vậy là dìm được tôi xuống à?"

"Thay vì cô ở đanh ganh ghét tôi thì chạy đi tới trước mặt Hạ Thương nói cô thích cậu ấy đi"

Vương Doãn Mạt đứng dậy tiến từng bước đến gần Trịnh Thiên Kim.

Trịnh Thiên Kim càng ngày càng lui về sau.

Nhìn không khí có chút căng thẳng, Kiều Dĩnh và Lâm An Hạ nhanh chóng kéo Vương Doãn Mạt rời đi tránh để cô ra tay đánh người.

"Tiểu Mạt. Cậu đừng tức giận hại thân nhé"

Kiều Dĩnh lay lay tay Vương Doãn Mạt an ủi.

"Làm gì có? Doạ cậu ta chút thôi"

Vương Doãn Mạt nhún vai cười một cái.

"Mạt Mạt"

Hạ Thương đã chờ sẵn dưới lầu, thấy Vương Doãn Mạt trở ra thì nhấc chân đi đến.

"Sao thế?"

Vương Doãn Mạt chớp chớp mắt nhìn thiếu niên trước mặt.

"Chuyện trên diễn đàn, cậu để mình giải quyết nhé"

Hạ Thương cau mày nói. Khi anh hay tin chuyện của cả hai bị đồn lung tung trên diễn đàn thì nhanh chóng chạy đến tìm cô.

Vương Doãn Mạt lười biếng gật đầu một cái. Cô chẳng buồn để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này.

"Đi thôi, đưa cậu đi ăn giải toả"

Hạ Thương lúc này mới chịu vui vẻ trở lại, anh nhìn nhìn Vương Doãn Mạt rồi nói.

"Hai cậu đi không?"

Vương Doãn Mạt nhìn sang Kiều Dĩnh và Lâm An Hạ hỏi.

"Có tiện không?"

Lâm An Hạ nhìn sang hỏi.

"Có gì không tiện. Đi thôi"

Vương Doãn Mạt hất cằm về phía trước rồi quay người bước đi.

Bữa ăn hai người của Hạ Thương tan thành mây khói...

Ba cô gái đi phía trước, Hạ Thương lủi thủi đi theo phía sau cùng đến căn tin.

Khi đến căn tin, rất nhiều ánh mắt soi mói đổ vào Vương Doãn Mạt.

"Nhìn xem, đó là người trên diễn đàn đó. Không biết xấu hổ như vậy."

"Trèo cao về tiền bạc thì được, ở đây còn mua thành tích, chậc, đẹp thì có đẹp nhưng nhân phẩm xấu quá"

"Xinh đẹp mà không có tài cán, nhân phẩm xấu thì làm được gì?"

"Bình hoa di động"

Hàng loạt tiếng sân si truyền vào tai đám người Vương Doãn Mạt.

Cô cười khẩy một cái rồi quay người đi tìm bàn ăn, thản nhiên như không phải chuyện của mình.

Hạ Thương đưa mắt nhìn xung quanh, mang ý tứ cảnh cáo rõ ràng. Tiếng bàn tán lúc nảy cũng vì ánh mắt của anh mà giảm dần rồi im bặt đi.

"Hạ Thương, giáo viên gọi cậu đến văn phòng một chuyến có việc"

Một nam sinh nhanh chân chạy đến truyền tin của giáo viên với Hạ Thương.

Anh chưa kịp ăn nữa lại phải rời đi.

"Mình đi một lát. Cậu cứ mặc kệ đám yêu ma ở đây đi nhé"

Trước khi đi, Hạ Thương cúi người nói nhỏ với Vương Doãn Mạt một câu.

Hơi thở nam tính của Hạ Thương truyền vào tai Vương Doãn Mạt khiến tai cô đỏ bừng lên.

Hạ Thương rời đi, tiếng bàn tán lại sôi nổi hơn. Một đám người còn cố ý chửi mắng cô thậm tệ.

Vương Doãn Mạt nhịn....

Lúc cô ăn xong rời đi thì một đám nữ sinh chảnh choẹ đi đến trước mặt chặn đường.

"Cái đứa không biết liêm sỉ như mày, cút ra khỏi trường đi. Đừng vấy bẩn Hạ Thương của tao"

Một cô gái đứng đầu cao giọng cảnh cáo.

Nói xong câu này, tiếng hò hét trong căn tin lại lớn hơn. Mọi người xúm lại xem chuyện.

"Tránh đường"

Vương Doãn Mạt lười biếng nâng mắt lên nhìn cô gái trước mặt rồi phun ra hai chữ.

"Không đấy, đồ nghèo hèn nhà mày, chẳng phải chỉ là có chút nhan sắc thôi sao? Nhân phẩm tệ như vậy mà còn đòi trèo cao"

Nữ sinh đó hất mặt lên trời, giọng nói ngày càng chua ngoa.

"Sư tỷ à, người tránh đường được không? Bọn em có việc"

Lâm An Hạ bình tĩnh nhìn đối phương nói một câu.

"Mày câm miệng. Cút sang một bên. Có biết tao là ai không?"

Nữ sinh đó thấy có người chen miệng vào liền gào lên.

"Dù chị là ai thì cũng xin chị nhường đường."

Kiều Dĩnh kế bên cũng chen miệng vào.

Lúc này hai người bạn cùng phòng của Vương Doãn Mạt nhanh chóng chen lên phía trước để chắn cô lại đằng sau.

"Tránh, đường"

Vương Doãn Mạt nhấn mạnh lại hai chữ lúc nảy một lần nữa. Hiện tại đám bạn chơi chung nhìn liền biết Tiểu Mạt nhà bọn họ sắp mất kiên nhẫn rồi.

"Tao là An Mỹ Linh. Mày biết nhà họ An chứ? Ba tao là tổng giám đốc của An Thị đó. Biết chưa hả?"

An Mỹ Linh càng nhìn càng ghét dáng vẻ luôn thản nhiên, điềm đạm như không có chuyện gì xảy ra của Vương Doãn Mạt.

"Tiểu thư quyền quý bây giờ đều như vậy à?"

Kiều Dĩnh bật cười, kề tai hỏi Lâm An Hạ một câu. Cô nàng còn cố ý nói lớn để An Mỹ Linh nghe được.

"Ừm, khó coi chết đi được, haha"

Lâm An Hạ cũng gật gù trả lời, kèm theo đó là giọng cười ha hả.

"Hai người bọn mày, con m* nó."

An Mỹ Linh bị nói sốc thì nhanh chóng giơ tay lên muốn động tay động chân.

Lúc này một chai nước nhanh chóng hắt thẳng vào mặt cô ta khiến đầu tóc cô ta ướt sũng. Lớp trang điểm cũng bị nhoè đi.

Vương Doãn Mạt đập mạnh chai nước rỗng xuống nền đất rồi phủi phủi tay.

"Về trang điểm lại đi. Khó coi như này, Hạ Thương không thích đâu"

Vương Doãn Mạt đi ngang qua An Mỹ Linh, lúc đi ngang qua còn cố ý dừng lại khích bác một câu.

An Mỹ Linh mặt mộc rất không đẹp. Cô ta bị dị ứng hiện tại mặt đỏ cả lên. Cả ngày hôm nay đã dùng rất nhiều phấn để che đắp. Hiện tại bị nước rửa trôi hết khiến mặt mộc bị lộ ra.

Nhiều người ở đâu thấy đại tiểu thư nhà họ An xấu xí như vậy thì liền lao vào bàn tán.

"Vương Doãn Mạt, mày đợi đó"

An Mỹ Linh tức giận gào lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play