1.
"Nhu Nhu.”
Không có tiếng đáp lại.
“A Nhu...” giọng nói trầm thấp vô lực từ sau tầm màn một lần
nữa vang lên. Quân Vi Dung lúc này mới từ bên ngoài đi vào, nàng chậm rãi đi đến
bên cạnh giường.
“A Nhu là nàng sao?”
Nàng không lập tức đáp lời mà vén màn lên, hai người im lặng
nhìn nhau, thật lâu sau nàng khẽ cười.
“Phó Tầm, hoàng thượng hoăng rồi.” giọng nàng cực kì dịu
dàng, bình thản
“ Ta biết, là nàng làm phải không? ” Phó Tầm chuyển tầm mắt
nhìn lên đỉnh màn có chút thất thần.
“ Phu quân thật sự không chuyện gì là có thể qua mắt nổi
chàng mà. ”
“ Vì sao lại làm vậy? ”
“ Vì sao? ” Quân Vi Dung lặp lại câu hỏi của hắn trong lời
nói đều là châm chọc cùng khinh bỉ “ Phu quân, chàng còn nhớ Khai nguyên năm thứ
ba chứ? Năm đó một đại gia tộc chỉ sau một đêm liền biến mất khỏi thế gian, một
thư hương thế gia gốc rễ trăm năm, cúc cung tận tụy chưa từng có mưu đồ bất
chính vậy mà lại phải chịu kết cục như vậy? Phó Tầm chàng nói xem, Quân gia ta
rốt cuộc đã làm sai cái gì, ca ca ta đã làm gì có lỗi với các người?”
“ Quân Thế Linh cùng Quân gia liều mạng một đường phù trợ Yến
Trì thượng vị đổi lại Quân hai hơn ba trăm mạng người chết oan. Quân Thế Chân
vì chàng bỏ mạng sa trường, Phó Tầm ta hỏi chàng vì lí gì các người lại lấy oán
báo ân? “ Càng nói nàng lại càng không nhịn được lửa giận trong lòng. Nước mắt
cũng không kìm được mà rơi, không còn sự dịu dàng ôn nhu ngày thường thay vào
đó là oán hận, thù địch.
Nỗi đau của nàng trong những năm qua ai có thể hiểu? Phải sống
đồng sàn cộng chẩm với kẻ thù, nàng ẩn nhẫn như vậy cũng chỉ để đợi ngày hôm
nay. Lúc còn trẻ nhị tẩu đã trở tháng góa phụ tới lúc chết lại không nhắm được
mắt, thi thể của huynh trưởng không được
vẹn nguyên. Hỏi nàng làm sao có thể không oán không hận đây?
Phó Tầm không có gì bất ngờ trước thân phận thật sự của
nàng, hắn vươn tay muốn lau đi nước mắt của nàng nhưng bàn tay chuẩn bị chạm
vào mặt nàng lại bị nàng dứt khoát né đi. Trong lòng hắn có chút khó chịu nhưng
cũng không thể hiện ra. Năm đó trước khi lâm chung, tiên đế đã hạ mật lệnh cho
Phó gia, tương lai mặc kệ là ai lên ngôi cũng phải diệt trừ Quân gia, một người
cũng không được lưu. Nhưng đó cũng không phải Nguyên nhân chính để hắn hạ quyết
tâm tâm làm như vậy.
“ A Nhu thật xin lỗi. ”
“ Ta không cần lời xin lỗi vô nghĩa của chàng, xin lỗi cũng
không đổi lại được Quân gia mấy trăm mạng người. Chàng chỉ cần nói cho ta biết
vì sao? Vì sao các người lại làm như vậy? ” Quân Vi Dung phẫn nộ đứng bật dậy,
trừng lớn mắt nhìn hắn, nàng hiện tại hoàn toàn mất đi lí trí rồi.
“ Tiên đế từng muốn đem Vân Thường công chúa tứ hôn cho Quân
Thế Linh nhưng Quân Thế Linh cự tuyệt. Vân Thường lại nhất mực ái mộ hắn, sau
khi bị từ chối nàng ấy chịu không được muốn rởi khỏi kinh thành đến điền trang
tĩnh dưỡng một thời gian nhưng trên đường đi gặp phải thổ phỉ danh tiết bị hủy
nàng ấy... ” Ánh mắt Phó Tầm mê mang, hắn chìm sâu vào hồi ức nhiều năm về trước.
Thanh âm của hắn rất nhẹ nhàng không còn vương lại chút thanh lãnh nào. Giờ khắc
này Phó Tầm đã không còn dáng vẻ của một Trấn Quốc đại tướng quân quyền khuynh
dã triều, sát khí quanh thân đều đã rút đi. Hắn không nói tiếp nhưng ai cũng đều
hiểu kết cục của Vân Thường công chúa năm đó có bao nhiêu thương thảm.
Vân Thường công chúa đáng thương, vậy nhưng ba trăm nhân mạng
của Quân gia không đáng thương sao? Mạng của nàng ấy đáng giá, mạng của thân
nhân nàng không đáng giá sao? Quân Vi Dung cười đến điên đảo, không tin được vị
thiết diện vô tư tiếng tăm lẫy lừng xưa nay lại vì tư tình mà làm ra chuyện sai trái như vậy.
Nàng cứ cho rằng Phó Tầm hắn có nỗi khổ khó nói gì nhưng hiện tại nàng đã hoàn
toàn minh bạch.
“ Phó Tầm, Yến Trì đã trên đường xuống hoàng tuyền bồi tội
cũng đã đến lúc ngươi nên đi rồi. ” Đối với chuyện tình ái của thế gian này
nàng không hiểu cũng không muốn hiểu. Nợ máu thì phải trả bằng máu, nàng không
có lòng bao dung như nhị ca cũng càng không thể vĩ đại như đại ca trong lòng
luôn đặt thiên hạ bách tính lên đầu, Quân gia diệt rồi thì thiên hạ bách tính sống
chết thế nào thì liên quan gì tới nàng?