Ôn Tuyết Nhi gọi tôi, bước chân Sở Hàng chợt khựng lại.

Anh ấy xoay người, lạnh lùng nhìn chằm chằm Ôn Tuyết Nhi:

"Cô gọi cô ấy là gì? ”

Sắc mặt Sở Hàng rất lạnh lùng, Ôn Tuyết Nhi sững sờ nói:

"Thời Thanh Vãn. "

Sở Hàng biến sắc, cao giọng quát lớn:

"Từ lúc cô ấy bước vào cửa, tất cả mọi người ở đây không phải gọi cô ấy một tiếng Thời tổng thì là Thời tiểu thư, cô dựa vào cái gì gọi tên cô ấy? Cô ấy có quen cô không? Ôn Tuyết Nhi, đừng đánh giá quá cao sức nặng của bản thân, tất cả mọi người ở đây đều cho rằng cô chỉ là một người phụ nữ tiểu tam trèo cao mà thôi, tôi tin Cố tổng đối với cô, cũng không thâm tình như cô tưởng đâu. "

Ôn Tuyết Nhi tức giận, sắc mặt trắng bệch:

"Anh... "

Giọng nói Sở Hàng không có khống chế, mọi người xung quanh đều nghe thấy động tĩnh bên này, cũng nghe được lời Sở Hàng nói, người hiểu rõ Sở Hàng đều biết anh ấy là một người đàn ông rất biết kiềm chế, chưa bao giờ lên giọng nói chuyện với ai, đặc biệt là một cô gái, mà bây giờ anh ấy lại vì tôi trẻ con đi nạt nộ vợ chưa cưới của Cố Nam Thành.

Cố Nam Thành giờ phút này sắc mặt vẫn như trước, lạnh lùng khó đoán, thật giống như Sở Hàng nhục mạ không phải vợ chưa cưới của anh ta, Ôn Tuyết Nhi nắm lấy cánh tay anh ta muốn cầu xin sự che chở, anh ta cúi đầu cười lạnh một tiếng, hùa theo lời Sở Hàng nói:

"Sở tiên sinh nói không sai, bình thường em đúng là hay cố tình gây sự, làm cái gì cũng không để ý hậu quả thì sao được? Hôm nay anh không giúp em nói chuyện, coi như một bài học. "

Ôn Tuyết Nhi biến sắc, cô ta có thể không ngờ tới người đàn ông mình tin tưởng nhất lại không giúp cô ta.

Tôi cũng kinh ngạc, tôi tưởng rằng Cố Nam Thành sẽ che chở cho Ôn Tuyết Nhi, bởi vì trước mặt nhiều người như vậy, Cố Nam Thành không bảo vệ Ôn Tuyết Nhi, về sau các thiên kim hào môn con cháu phú hào có tiếng của xã hội thượng lưu cũng sẽ không để Ôn Tuyết Nhi vào mắt, cô ta còn chưa gả vào hào môn đã mất đi tôn nghiêm của phu nhân.

Vốn tưởng rằng chuyện này cứ như vậy chìm xuống, các khách mời cũng sẽ tản đi, chỉ biết lén nghị luận vài câu, nhưng không ngời Sở Hàng không chịu buông tha, giọng nói lạnh như một tảng băng, từng chút từng chút vang lên giữa dàn khách mời:

"Thời Thanh Vãn là giới hạn của tôi, về sau ai dám xúc phạm cô ấy, cho dù liều mạng toàn bộ Sở gia tôi cũng phải khiến người đó trả giá đắt, chuyện hôm nay cũng không thể bỏ qua như vậy, để cho Ôn tiểu thư nếm chút bài học thực tế, Sở gia tôi đơn phương tuyên bố, chỉ cần Ôn tiểu thư cùng Cố gia vẫn còn chút quan hệ nào, Sở gia tôi sẽ không có bất kỳ hợp tác thương mại nào với Cố gia, doanh nghiệp hợp tác với Cố gia Sở gia tôi cũng sẽ không có hợp tác, cho dù vi phạm Á hợp đồng cũng không sao, mong Ôn tiểu thư trân trọng. "

Hai chữ chữ trân trọng này, Sở Hàng nghiến rất chặt.

Từ khía cạnh kinh tế đả kích Cố gia lại đả kích Ôn Tuyết Nhi, tương đương với việc đặt gia tộc của hai thành phố ở hai vị trí đối lập, mà các gia tộc nhỏ xung quanh đều sẽ bị ảnh hưởng, nhân tố mấu chốt nhất vẫn là Ôn Tuyết Nhi, Sở Hàng đây là đang buộc Cố gia từ bỏ Ôn Tuyết Nhi, anh ấy là thay tôi trả thù.

Mọi người không ngờ chỉ là một cách xưng hô liền dẫn đến chuyện nghiêm trọng như vậy, càng không ngờ Sở Hàng xem trọng tôi như vậy, tôi ngẩng đầu nhìn qua, anh ấy cười ấm áp dẫn tôi rời đi.

Không hề kiêng dè sắc mặt u ám của Cố Nam Thành.

Khi không còn ai, tôi thở dài nói:

"Anh hoàn toàn không cần phải nhắm vào cô ta. "

Sở Hàng không đôi co:

"Anh nghe em nói qua chuyện giữa hai người, lén điều tra, cô ta nếu đã khiến em khó chịu, anh tất nhiên cũng không để cô ta dễ chịu, tuy rằng em cảm thấy không cần thiết, nhưng Thanh Vãn, trước khi em rời khỏi thế giới này, anh nhất định phải cho tất cả mọi người biết em rất quý trọng. "

Nói xong Sở Hàng liền nghẹn ngào.

Vành mắt anh đỏ bừng nhìn tôi, đưa tay cẩn thận vuốt má tôi, gằn từng chữ nói:

"Nhiều năm như vậy tuy rằng chúng ta chưa từng gặp nhau, nhưng lúc lén liên lạc cảm giác trước đây vẫn như cũ, anh vẫn là anh trai của em, còn em vẫn là em gái của anh, sau khi mẹ qua đời, anh biết em rất buồn, anh muốn đến nơi này tìm em, nhưng trước đó em vẫn luôn từ chối anh, cũng không biết trong lòng em đang sợ điều gì, không phải anh đến Ngô Thành tìm em, em muốn trốn anh đến khi nào?

Tôi sợ điều gì?

Năm bố mẹ qua đời Sở Hàng đã liên lạc với tôi, nhưng tôi từ chối việc anh ấy đến Ngô Thành, bởi vì lúc đó anh ấy có Sở gia của anh ấy, trách nhiệm của anh ấy, tôi sợ sau khi anh ấy đến Ngô Thành tôi sẽ coi anh ấy là chỗ dựa duy nhất của tôi mà không thể rời xa anh ấy, nhưng trong lòng tôi hiểu rõ, Sở Hàng năm đó cho dù đến Ngô thành cũng sẽ không thay đổi được hiện trạng của tôi.

Tôi sợ anh ấy cho tôi ấm áp xong sẽ rời đi, vì vậy tôi đã từ chối ngay từ đầu.

Tôi sợ rằng tôi quá phụ thuộc vào anh ấy sẽ buông thả bản thân.

Tôi biết ơn nói:

"Cảm ơn anh, anh hai. "

"Hội trường đèn sáng rực, vị trí này của tôi và Sở Hàng vừa hay là chỗ tối, anh ấy do dự hồi lâu mới thấp giọng mong đợi hỏi tôi:

"Thanh Vãn, bác sĩ nói em thực sự không thể qua khỏi sao? "

Giọng của anh gần như sắp khóc.

"Anh hai, em sẽ đem chuyện này ra nói giỡn với anh sao? "

Sở Hàng đột nhiên ôm tôi vào lòng, khóc không thành tiếng:

"Xin lỗi, tha thứ cho anh vì bây giờ mới tới tìm em, xin lỗi Thanh Vãn, anh càng có lỗi với mẹ, vẫn luôn không chăm sóc em được tốt. "

"Anh Sở Hàng, anh giúp em một chuyện. "

"Em nói đi, anh nhất định sẽ làm. "

"Em có một người bạn đang ở trong tù... "

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play